Quốc Thiên một kiếm chém chết kẻ khinh thường hắn. Cuối cùng Quốc Thiên cũng nhận ra được bài học về việc phải luôn coi trọng đối phương rồi. Nếu không có anh trai hắn, có lẽ hắn phải là người chết chứ không phải là tên này.
Tên này bản thân hắn ta cũng đã coi thường Quốc Thiên mà chỉ tập trung vô người anh trai vốn không coi nó ra cái giống ôn gì. Cái giá phải trả là hắn bị chính kẻ hắn xem thường giết. Nếu Quốc Thiên thực sự không giết được hắn, Thu Phong cũng giết. Chỉ một đường chết, nhưng chết bởi chính kẻ mà mình xem thường tại phút chót.
Hắn chết mà không hề cam tâm một chút nào. Hắn là Dị Năng Giả cấp độ 5. Hắn thậm chí còn chưa quay về trạng thái hóa hình mạnh nhất mà đã chết một cách ấm ức.
Ngày trước hắn làm quân vương tại đấu trường ngầm cao cấp, thân giết chết biết bao nhiêu Dị Năng Giả trong đấu trường đó để thể hiện thực lực. Một phần là thế, hắn còn một bí mật khác. Vốn hắn là Dị Năng Giả hóa hình cấp độ 5, nhưng do một số điều kiện hắn bị thương, nên không thể hóa hình được trạng thái mạnh nhất của mình.
Thay vào đó hắn chỉ có thể hóa hình thành người khổng lồ, co to hơn người bình thường một chút xíu vào khoảng 3m mà thôi. Tuy nhiên sau khi Quốc Thiên chưởng một chưởng kia vào người hắn, trước đó Quốc Thiên lại phong bế kinh mạch của hắn, khiến vết thương bị ức chế lại.
Còn cái chưởng kia là chiêu thức xuất phát từ Thiếu Lâm. Tất nhiên nó không có tác dụng chữa thương, nhưng có tác dụng độ hóa xua đuổi âm khí. Tên này bị nhiễm âm khí trong người rất nặng, khiến hắn không về trạng thái cũ được.
Chưởng Đại Tu tung lên người hắn, vô tình thanh tẩy đi một chút âm khí, chướng khí, cho nên hắn lấy lại được một phần sức mạnh và không coi Quốc Thiên ra cái đinh gì. Hắn chỉ coi Thu Phong, kẻ đấm hắn một đấm một cách nhẹ nhàng kia là đối thủ.
Gã Dị Năng Giả đó, vốn cũng không thuộc bất cứ thế lực nào. Hắn ta sau khi thất bại, không tiếp tục ở đấu trường nữa, mà lang thang bên ngoài. Đến một ngày hắn định xuôi vào Nam tham gia đấu trường trong đó. Thì bất ngờ chuyến bay của hắn, cái máy bay đó bỗng dưng không bay nữa, cắm thẳng xuống dưới biển sâu. Tất cả hành khách, phi công, tiếp viên chết rất nhiều. Vài người không chết thì cũng lang thang trên biển đến khi hết lương thực rồi chết.
Còn hắn, vốn là Dị Năng Giả nên trực tiếp bơi vào bờ và đến thành phố Cổ Thành. Hắn gặp quân đội tại nơi đó, bản thân hắn cũng không muốn dây vào quân đội. Và hắn tiến vào trong thành phố này. Nghe ngóng tin tức mới biết rằng bằng một cách nào đó tất cả thiết bị điện đều không sử dụng được, máy móc, máy tính, xe cộ, tất cả đều vô dụng.
Và bản tính xấu xa của hắn nổi lên khi mà những thiết bị điện không hoạt động. Tức là quân đội hay cảnh sát không có cách nào cản được Dị Năng Giả như hắn. Và hắn bắt đầu công cuộc bắt cóc gái để hiếp dâm.
Được vài ngày, quân đội thậm chí còn không biết hắn làm điều đó. Thành phố này tuy có quân đội và cảnh sát bảo vệ, nhưng quân lực quá ít, không có thiết bị an ninh và thiết bị liên lạc khiến cho hắn càng ngày càng lộng hành. Tuy nhiên hắn chỉ làm việc đó tại nơi vắng vẻ.
Đến một ngày, hắn thấy một tuyệt sắc giai nhân. Nữ nhân ấy là nữ nhân đẹp nhất từ trước đến nay mà hắn được gặp. Cô ta dắt theo hai đứa trẻ, chắc lại là mẹ hai con. Hắn thèm muốn nên theo chân Lục Nương về tận chung cư của mình. Tất nhiên để tránh kinh động đến quân đội xung quanh, hắn lẻn vào.
Bất ngờ khi vừa theo chân cô ta đến trước cửa phòng. Hắn gặp lại kẻ từng đánh bại hắn tại đấu trường ngầm bên trong căn hộ đó.
Và hiển nhiên hắn chưa kịp động chạm gì đến Lục Nương. Chỉ có ánh mắt dâm dê dán sát trên thân hình Lục Nương đã khiến cho Quốc Thiên lao vào tấn công hắn.
Cái kết như ta đã thấy. Người bị chẻ ra làm đôi, không còn hơi thở. Chết mà không cam tâm.
……………………
Chung cư đã bị đổ nát, Thu Phong và mấy người Lục Nương không biết đi đâu, chắc có lẽ nên để Lục Nương và mấy đứa nhỏ đến gần khu đóng quân của quân nhân cho an toàn. Ở chỗ này nữa, không biết còn gì xảy ra.
Thế là mấy người Thu Phong và Quốc Thiên liền đi bộ đến quận trung tâm thành phố Quảng Phúc.
Trên đường đi Quốc Thiên bất chợt lên tiếng:
“Anh hai … anh biết chuyện gì xảy ra không?”
Thu Phong lắc nhẹ đầu mình nói:
“Anh còn chưa ra khỏi thành phố! Anh phải cứu giúp những người dân tại thành phố này và Cổ Thành. Không thể bỏ đi được. Mà làm sao em đến được đây? Thời gian qua em làm gì?”
“Em và bác Lâm chạy từ Thượng Kinh về đây! Lúc đầu thì đi bằng thuyền gỗ men đất liền để khỏi bị lạc. Sau đó em đến vài thành phố khác kiếm được tấm bản đồ bèn chạy thẳng về đây trong nửa tháng vừa rồi.”
“Vậy những nơi khác cũng giống như ở đây đúng không? Có gì khác biệt không?”
“Không … ở đây quá yên bình!”
Gương mặt của Quốc Thiên bỗng trở nên trầm trọng mà nói tiếp:
“Thủ đô, ngày thứ ba cúp điện em và bác Lâm sốt ruột đã đi rồi. Lúc em đi thì mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng càng xuôi về trong này, em càng thấy mọi thứ rất loạn. Dị Năng Giả nổi lên như mầm mống tai họa, chưa kể tội phạm cũng vậy, mọc lên nhiều vô số kể. Cảnh sát đa phần chỉ là người thường, họ chỉ toàn trang bị súng công nghệ nên đành bất lực với số lượng tội phạm nhiều khủng bố … Chưa kể đến quân đội đều rút hết về thủ đô, họ không quan tâm đến người dân. Chắc cũng chỉ có quân đoàn của anh là ở lại bảo vệ dân mà thôi …”
Vừa nói Quốc Thiên vừa thở dài nhìn lên bầu trời lúc nào cũng rực ánh vàng, mất đi màu xanh thuần khiết của mấy tuần trước.
Khẽ nuốt một ngụm nước miếng, Quốc Thiên lại nói tiếp:
“Nhưng tiêu cực cũng có tích cực. Một vài Dị Năng Giả có khả năng chiến đấu bắt đầu nổi lên như những anh hùng. Họ cùng cảnh sát phối hợp với nhau bảo vệ người dân. Tuy có một số thằng anh hùng bại não, dù vậy vẫn giúp người dân là được rồi. Đa phần 10 thành phố e đi ngang qua thì có khoảng vài Dị Năng Giả đứng lên bảo vệ thành phố của họ. Dù là thế thì mấy thằng thích phá vẫn nhiều hơn mấy thằng thích bảo vệ.”
“Em có giúp họ không?”
Bỗng dưng Thu Phong chen ngang vào một câu.
“Tất nhiên là có … những kẻ được coi là anh hùng lại không dám giết người. Em là kẻ giết những thằng tội phạm đó. Thế giới này đang càng lúc càng loạn, bất cứ nơi nào em đi qua cũng đều tan nát, tang hoang. Người chết, người bị thương nhiều vô số kể. Đa phần toàn tự mình giết hại nhau. Rồi trên các đường lớn giao thông, rất nhiều người vì không có thức ăn mà chẳng thể đi nổi. Em cũng không quản được nhiều đến thế. Em bây giờ tính chạy về thành Châu Lang để xem vợ con và bố mẹ thế nào. Anh có đi cùng không?”
Gương mặt Thu Phong trở nên khó xử. Hắn rất muốn về, nhưng về thế nào đây, ở đây hắn còn phải bảo vệ người dân của mình. Không thể cứ thế mà đi được.
Thành Châu Lang ít nhiều cũng cách nơi này đến 1.000 cây số. Bản thân hắn dù có nhanh đến đâu những vẫn không thể nào giữ được cái tốc độ âm thanh một thời gian dài được.
“Anh không đi được. Anh phải có trách nhiệm ở lại đây bảo vệ thành phố này và Hắc Long Bang. Hãy thay mặt anh trở về bảo vệ gia đình mình, nếu được hãy dẫn họ ra đây. Anh nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Cơ thể anh liên tục cảm thấy bất an. Chuyện này có lẽ còn chưa kết thúc … bây giờ em cũng không cần quá lo về bố mẹ, tại có chú Đình Thu và chú Thiện Nhân ở đó bảo vệ. Bố già mình cũng có quyền lực nữa, dù là thời thế bây giờ ổng cũng có cách xử trí của riêng mình. Về và xem thử ổng muốn ý kiến như thế nào, nếu được hãy khuyên họ đến đây. Ở đây có quân đội của anh, anh tin sẽ bảo vệ được mọi người …”
“Em hiểu rồi!”
Quốc Thiên gật đầu nghe theo lời của Thu Phong.
Hắn cũng không cứng đầu, không hiểu chuyện đến mức mà không hiểu vị trí của anh trai mình là gì. Nếu muốn đi, anh ấy đã đi lâu rồi, không đợi đến lúc này vẫn chưa đi.
Bây giờ vừa tản bộ, Thu Phong vừa suy nghĩ một vài chuyện.
Ngoài kia thế giới cực kì loạn. Hắn phải làm cái gì đó … nếu không thành phố này cũng không xong mất.
Lập chốt? Có nên lập chốt ngăn người ngoài tiến vào đây không?
Thu Phong đang đắn đo. Vì sao phải lập chốt ư?
Đơn giản, những người đi ra từ thành phố này, sau khi họ thấy bạo loạn diễn ra tại thành phố khác. Mà nơi đó cũng không có điện, không có lương thực, chắc chắn họ sẽ di chuyển lại về đây. Nhưng điều đó thì không nói làm gì, họ sẽ truyền miệng nhau rằng thành phố này có quân đội bảo vệ, có nguồn cung ứng thực phẩm ra sao.
Nếu điều đó xảy ra, Thu Phong sẽ không đủ lực lượng để quản lý hết tất cả những người di cư đến đây. Chưa kể đến việc sẽ có Dị Năng Giả, tội phạm trà trội vào quấy phá. Lực lượng dưới trướng hắn coi như có 10.000 người phân ra để bảo vệ tận mấy triệu nhân mạng đã là quá sức lắm rồi. Hắn không muốn rước thêm người khác, hắn phải nhẫn tâm. Nếu không tất cả mọi người trong thành phố này cũng diệt vong theo mà chẳng ai còn sống.
Tính thêm cả số người hắn đang huấn luyện là thành viên của Hắc Long Bang vào cũng chỉ hơn 10.000 người một chút. Con số này quá ít cho một thành phố không điện đóm mà phải quản lý cả triệu người.
Khi xưa thời cổ kính, một thành thị lớn cũng phải có mấy vạn quân để duy trì cho một thành thị chỉ vài trăm ngàn người. Quảng Phúc cũng tính là một thành phố lớn khi độ rộng lớn của nó lên đến 10 quận.
Quanh khu vực tỉnh Sơn Bà này cũng chỉ có một mình quân của hắn là đóng ở đây, không có Hải Quân cũng như Lục Quân khác.
Nếu hắn lập chốt chặn đường như vậy sẽ dẫn đến những xích mích với người dân trong nước, chưa kể đến danh tiếng của cái tên Quốc Phong này cũng sẽ đi xuống. Hắn phải làm cái gì đó để đoàn kết lại người dân trong thành phố này. Hắn cần hỏi ý kiến của mọi người, chứ việc này hắn cũng không thể quyết định một mình được.
Ví như người dân cũng muốn những người nơi khác đến ở, họ phải làm cái gì đó để giúp Thu Phong đảm bảo an toàn cho cả họ và những người kia. Rồi đến vấn đề phát sinh như lương thực, lương thực bây giờ chỉ đảm bảo được họ sống thêm vài tuần để chờ đợi những vật chăn nuôi kia sinh sôi nảy nở mới có thể ăn được. Cây cối cũng cần thời gian để phát triển, không phải đùng phát là có thức ăn ngay.
Với số lượng mấy triệu dân hiện nay, họ đang đồng tâm hiệp lực để làm. Những kẻ bỏ đi thì bị những người ở lại khinh bỉ, đi rồi đừng quay lại.
Chưa kể đến gia đình của các quân nhân mình thì tính sao? Khi họ đến đây mà không được vào sẽ dẫn đến lòng quân bị loạn, nếu họ được vào bên ngoài người ta sẽ dị nghị và dẫn đến bạo loạn. Như thế Thu Phong sẽ phải giết bọn họ.
Người mình giết người mình là điều Thu Phong không muốn thấy nhất. Hắn đã từng thề với tổng thống Phạm Phùng rằng sẽ bảo vệ người dân quốc gia này. Đã không giúp được họ thì thôi, Thu Phong không muốn giết họ một chút nào.
Vấn đề này thật quá đau đầu. Chắc hắn phải mở một cuộc họp thôi, ngặt cái quân đội của hắn, cũng chỉ có hắn là thống lĩnh duy nhất. Không có tham mưu, như thể quân đội này lập ra và vứt đó để hắn tự sinh tự diệt vậy.
Thu Phong đang không biết là quân đội phía Bắc có âm mưu gì không, khi mà tất cả các quân đội đều di chuyển quân về phía thủ đô, trong khi hắn lại không hề làm thế. Hắn cũng chẳng nhận được thông báo nào trước đó.
Chẳng lẽ bản thân hắn đang vướng phải vào một kế hoạch nào đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...