“Làm sao ngươi biết được Nhẫn Giả?”
Gương mặt trắng bệch, âm lãnh của gã đang bị Thu Phong nắm đầu lên tiếng.
Thế giới này, Nhẫn Giả gần như tuyệt chủng. Họ vốn chẳng hề xuất hiện trên thế giới, thậm chí còn chẳng bao giờ tham gia vào bất cứ cuộc chiến lớn nhỏ nào.
Có một gia tộc ở Nguyệt Quốc. Nơi đó có một ngôi làng gọi là làng Ninja hay còn gọi là làng Nhẫn Giả. Vị trí của ngôi làng đó vốn nằm sâu trong rừng rú tại nơi nào đó phía bắc Quốc Đảo – Nguyệt Quốc. Chính phủ cũng không hề biết đến sự tồn tại của ngôi làng này. Thậm chí các lãnh đạo cấp cao của chính phủ Nguyệt Quốc cho đến thế giới không một ai biết đến sự tồn tại của ngôi làng ấy.
Các Võ Năng Giả lâu đời của phương Đông. Những lão già quái vật sống hàng trăm năm mới biết đến sự tồn tại của Nhẫn Giả, ngoài ra chẳng ai biết cả. Hiển nhiên một người trẻ tuổi như Thu Phong lại biết đến Nhẫn Giả quả thật mà một chuyện lạ lùng, rất chi là động trời.
“Nhẫn Giả có gì bí mật sao? Tao thấy trên tivi chiếu đầy?”
Giọng nói tùy tiện của Thu Phong vang lên.
“Trên tivi? Ngươi cuối cùng là ai????”
Dường như Thu Phong nói sai cái gì đó khiến cho vẻ mặt của gã Nhẫn Giả này càng lúc càng trở nên nồng nặc sát khí. Dù hắn biết bản thân không địch lại Thu Phong nhưng hắn vẫn có ý định muốn giết chết Thu Phong.
“Còn nhìn tao bằng con mắt đó tao giết mày …”
Giọng nói khó chịu của Thu Phong vang lên, đồng thời hắn giật đầu tên đó về phía mình. Một gối chấn thẳng vào mặt hắn.
“Cốp!!!”
“Phụt phụt …”
Hai dòng máu chảy ra từ mũi của tay Nhẫn Giả đó, tuy thế ánh mắt của hắn vẫn đằng đằng sát khí nhìn Thu Phong không chớp. Như thể hắn không sợ chết vậy.
Ánh mắt đó khiến Thu Phong cực kì khó chịu, hắn liền nói:
“Tao nói cho chúng mày biết, đây không phải là Nguyệt Quốc. Đến đây kề kiếm lên cổ tao, còn có mục đích với người của tao … chúng mày nghĩ tao là Phật chắc? Phật cũng không độ chúng mày.”
Giọng nói giận dữ đến mức tột độ. Hôm qua thì bị ám sát, hôm nay lại bọn khác tới cà khịa mình. Xông thẳng vào cả doanh trại quân đội mà không e ngại, không hề sợ quân đội. Đúng là chúng có đủ khả năng để dạo quanh ở những doanh trại khác. Sự khác biệt ở doanh trại này chính là … nơi đây có hắn – Thu Phong.
“Bốp bốp bốp bốp bốp …”
Thu Phong liên tục dồn quyền vào mặt của gã Nhẫn Giả này. Mỗi một quyền đều thập phần năng lượng lưu chuyển trong đó khiến cho mặt mũi của gã Nhẫn Giả này biến dạng.
Hiển nhiên hắn ta cũng là một Võ Năng Giả. Sức mạnh của hắn lớn đến mức Thu Phong phải liên tục sử dụng lực lượng của mình mới có thể làm bị thương đối phương. Nếu chỉ dùng sức tấn công vật lý cơ bản, không dồn năng lượng màu xanh trong cơ thể hắn, cao lắm chỉ có thể làm khó đối phương một chút thôi, chứ đừng nói gì đến việc đánh hắn ra nông nổi này.
Chính bởi vì là Võ Năng Giả hắn có một thứ không phải là nội công, mà là Ki. Ki theo nghĩa của Nguyệt Quốc tức là khí công. Khí công mà đám người này luyện nó nằm ở mức tuyệt đối rồi, rất là mạnh, mạnh hơn cả khí công Thu Phong luyện khi trước nữa.
Nếu không có thứ sức mạnh này, nếu muốn ăn được gã trước mặt cũng là cả một vấn đề cật lực.
“Nhớ rõ đây là quốc gia nào chưa bọn lùn?”
Giọng điệu khinh bỉ vang ra từ mồm của Thu Phong. Gương mặt của Thu Phong bây giờ trông cực kì kiêu ngạo.
“Khốn khiếp!!!”
“Phuy!!”
Chửi Thu Phong một câu, sau đó hắn phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn đầy máu trong đó.
“Nói! Tại sao mày tìm người của tao có mục đích gì?”
Thu Phong gằn giọng hét thẳng vào mặt của gã Nhẫn Giả kia. Âm thanh có kèm theo năng lượng xanh khiến cho cả không gian xung quanh bị chấn động.
Hai dòng máu khẽ chảy ra từ lỗ tai của gã Nhẫn Giả. Dù thế gương mặt của hắn vẫn kiên quyết nhìn Thu Phong trưng trưng. Như thể dù chết hắn cũng không nói. Bằng mọi giá hắn vẫn không nói.
“Thiếu gia!!”
Đúng lúc này một âm thanh mỹ kiều mang vài phần lạnh lùng vang lên bên tai Thu Phong.
Nhìn từ xa, Thu Phong thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Linh Đan đang phóng như bay về nơi này cùng với vài kẻ bị mặt được Thu Phong nhận định là Nhẫn Giả.
“Thiếu gia xin hãy dừng tay …”
Linh Đan lao đến trước mặt Thu Phong quỳ một chân xuống cúi đầu trước mặt Thu Phong. Theo đó những tên Nhẫn Giả theo sau nàng cũng quỳ một gối xuống trước mặt Thu Phong.
“Tiểu thư … không được quỳ … khụ khụ …”
Tên Nhẫn Giả được cho là đội trưởng kia, đầu hắn đang bị Thu Phong giữ lấy. Khó khăn mà lên tiếng can ngăn Linh Đan không được phép quỳ gối. Với hắn, Linh Đan là một người có thân phận cao quý, không được phép quỳ gối với bất kì ai.
“Đây là đội trưởng của các người đúng không?”
Lúc này Linh Đan quay đầu ra sau hỏi mấy người Nhẫn Giả theo mình đến đây. Ngay tức thì họ gật đầu xác nhận.
Sau đó Linh Đan lại quay sang nhìn Thu Phong bằng ánh mắt cầu khẩn, ánh mắt từ một cô nàng lạnh lùng trước đây Thu Phong chưa thấy bao giờ. Hắn cảm thấy khó hiểu, mấy người này có điều gì đó với Linh Đan hay sao?
“Thiếu gia … xin hãy tha cho anh ta! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm à? Mấy thằng này định giết tôi đấy, thậm chí thằng này còn kề kiếm vào cổ tôi. Cô tìm ra lý do để tôi tha cho nó đi?”
Ánh mắt của Thu Phong vẫn còn đang màu xanh, nó vốn ấm áp giờ giống như đôi mắt muốn soi hết tâm can của người khác. Khiến cho Linh Đan và những kẻ sau lưng cô không dám nhìn trực diện ánh mắt ấy.
Dường như Thu Phong đang muốn làm khó Linh Đan và mấy người này vậy.
Hắn cũng khá bực mình khi mà vì Linh Đan hắn đập mấy người này ra bã. Cũng mấy người này vì Linh Đan mà tấn công hắn vô lý. Họa may hắn là kẻ yếu đuối chắc có lẽ đã chết rồi.
À cũng không hẳn, tính ra họ cũng không đe dọa đến mạng sống của Thu Phong. Chẳng qua là do họ muốn làm gì đó với Linh Đan, Linh Đan ít nhiều cũng là cấp dưới, là hộ vệ của hắn, là người từng vì hắn mà suýt chết. Cho nên hắn không muốn ai ức hiếp cấp dưới của mình cả.
Vì lẽ đó Thu Phong mới cản họ lại thôi, chứ cũng không hẳn là họ muốn giết Thu Phong.
“Tại sao các người nói đến tìm tôi mà lại đe dọa mạng sống của thiếu gia?”
Lần này đến Linh Đan dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mấy gã sau lưng mình, sau đó cô lại nhìn vào kẻ đang bị Thu Phong nắm đầu mà hỏi tiếp:
“Tại sao lại đe dọa mạng sống của thiếu gia? Có biết rằng tôi có ơn với nhà của thiếu gia không hả?”
Tên kia dù đang rất tàn tạ, nhưng hắn vẫn không mất đi sự cứng rắn của mình. Cho đến khi Linh Đan lên tiếng chất vấn mình, lông mày hắn nhíu lại, lắc lắc đầu nói:
“Xin lỗi tiểu thư … Tai tôi không nghe thấy được tiểu thư nói gì!”
Quả thật, màng nhĩ của hắn đã bị Thu Phong thét đến mức tổn thương chảy máu ra ngoài tai. Tạm thời nếu không chữa trị kịp hắn sẽ bị điếc vĩnh viễn.
Thu Phong ác thì cũng ác, thiện hắn cũng thiện. Muốn hắn là gì chỉ trong một ít nghĩ.
“Bịch!”
Thu Phong nhẹ nhàng buông đầu của gã Nhẫn Giả đó ra. Hắn ta thoát lực yếu đuối trực tiếp cắm mặt xuống dưới đất không thể nhúc nhích. Người hắn run lên bần bật cố gắng liếc mắt lên nhìn lấy dung mạo xinh đẹp của Linh Đan. Ánh mắt của hắn giống như đang trăn trối, muốn xin lỗi Linh Đan về việc gì đó vậy.
Âm thanh không cảm xúc của Thu Phong vang lên. Lúc này con mắt màu xanh của hắn cũng trở lạnh thành màu đen. Tức rằng hắn không còn muốn chiến đấu nữa.
“Được rồi! Nói đi, bọn họ là ai hả Linh Đan?”
Thấy thế Linh Đan lập tức cúi đầu cám ơn Thu Phong.
“Tạ ơn thiếu gia đã tha cho hắn …”
“Rầm rầm rầm …”
Đúng lúc này mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Một khí tức đang lao về phía này?
“Thả đội trưởng ra!!!!!”
Bất ngờ một gã Nhẫn Giả khác đang ở trên không trung, hắn che khuất cả mặt trời trên tay cầm một thanh đại đao khổng lồ chẻ thẳng vào Thu Phong. Có một điều hắn khác với những Nhẫn Giả khác không chỉ ở thanh đao, mà còn là thân hình. Hắn trông như một con voi mập mạp vậy.
Bụng mỡ, thân hình mập mạp, cao hơn hai mét. Mặc một bộ đồ Ninja lòi cả mỡ bụng ra ngoài.
Hai tay hắn cầm một thanh đao to cũng gần như ngang ngửa hắn, bổ thẳng về phía Thu Phong đang quay lưng lại với hắn.
“Chết tiệt!”
“Đồ ngu …”
“Dừng tay!!!”
Không kịp nữa rồi, cho dù hắn không bổ đao kia vào đầu Thu Phong, thì cái thân xác đó đè lên người khác với cái độ cao như vậy. Không chết cũng bị thương.
Gần lắm rồi mà Thu Phong vẫn không né tránh, hắn vẫn đứng quay lưng lại như thể không biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
Đồng thời lúc này Linh Đan cũng lao đến, ý định của cô hòng đẩy Thu Phong ra chỗ khác.
“Uỳnh …”
Một chấn động cực kì lớn vang lên, khắp mặt đất nứt toác. Khói bụi bay lên ngập trời.
Vài giây sau, bụi mù tan đi bớt. Hình ảnh không thể nào tưởng tượng nổi đập vào mắt những Nhẫn Giả đang có mặt tại đây.
Thu Phong vẫn đứng vững nơi đó, hắn đưa một tay lên đỉnh đầu đỡ lấy thanh đại đao kia. Dòng khí xanh luân chuyển hừng hực trên cánh tay phải mà Thu Phong đưa lên đỡ.
Về phần Linh Đan lúc này đang ôm chầm lấy eo của Thu Phong. Còn gã Nhẫn Giả mập ú kia đang ngơ ngáo đến tột cùng.
Đôi mắt Thu Phong rực xanh lên, hắn khẽ liếc nhìn gã Nhẫn Giả mập ú đang giữ thanh đại đao kia.
“Các người có ý gì đây?”
“Rắc …”
Hai chân của Thu Phong lún xuống đất, lún đến mắt cá chân. Thu Phong khẽ nhấc một chân lên làm đất đá cũng theo đó mà tung lên.
“Bụp … Rầm!!!”
Một cước hồi mã được Thu Phong đạp ngược về sau chuẩn xác ngay giữa bụng của gã mập kia.
Đạp ấy tuy không tạo thành sát thương gì đáng kể, nhưng lực đạo khiến gã mập đập thằng người vào tòa núi rác nhỏ. Khiến cho núi rác ấy vỡ tung ra. Gã mập bị đống rác công nghệ chôn vùi bên trong đấy.
“Xin ngài thứ tội … đầu óc của hắn không được bình thường …”
Lúc này một gã Nhẫn Giả nào đó chạy vội đến trước mặt Thu Phong quỳ một chân xuống thành khẩn xin lỗi Thu Phong tha thiết.
Tiếp theo đó hắn hô lên:
“Thằng ngu kia, lại đây xin lỗi thiếu gia của tiểu thư nhanh lên …”
Hắn vừa dứt lời, đống rác đang đè lên gã Nhẫn Giả mập mạp kia liền rung động liên hồi.
Vài giây sau mặt đất lại rung lắc dữ dội. Đập vào mắt Thu Phong là thân hình mập mạp đang uỳnh uỳnh chạy đến chỗ này.
“Xin lỗi!! Xin lỗi!!! Xin lỗi!!!”
Hắn ta quỳ thẳng hai xuống gập đầu xin lỗi Thu Phong mà chẳng biết lý do tại sao. Ai nói sao thì hắn làm vậy thôi, nhưng cũng chỉ có những người trong Nhẫn Giả này mới có thể nói được hắn.
Đứng tại chỗ, Thu Phong khẽ đỡ người Linh Đan dậy. Hắn híp mắt nhìn xuống gã Nhẫn Giả mập mạp liên tục dập đầu xuống dưới mặt đất, khiến cho mặt đất nứt toác cả ra.
Nhìn cảnh này quả thật Thu Phong không đành lòng. Hắn hiểu đại khái tình hình rồi, thằng mập này quá xúc động, làm việc không suy nghĩ. Nhưng đã nói đầu óc hắn không được bình thường, Thu Phong cũng không muốn kiếm chuyện nữa.
“Pặc!!”
Thu Phong nhẹ nhàng đưa một chân ra đỡ lấy cái đầu khổng lồ của tên trước mặt mình. Chỉ một điều đơn giản như thế thôi, đủ để chứng minh thực lực của Thu Phong cách xa những người này đến nhường nào.
“Được rồi … quay lại doanh trại. Người của tôi với người của các ngươi đang chiến đấu với nhau!”
Dứt lời Thu Phong quay người đi. Hắn cứ thế mà độc bước một mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...