Sau khi dặn dò mọi người thật kỹ, Thu Phong một thân một mình trở ra ngoài tòa nhà Hắc Long Bang. Nếu hắn còn ở trong này chắc chắn sẽ liên lụy mọi người. Cái cảm giác bất an trong lòng hắn không bao giờ sai.
Vừa nghĩ đến thì đã có chuyện xảy ra. Tạm thời giải quyết được một số chuyện đó lòng của Thu Phong cảm thấy nhẹ hơn hẳn. Bây giờ hắn ra ngoài đó và xem thử xem có bao nhiêu người muốn giết hắn.
“Hà … Có vẻ khá nhiều người theo dõi mình!”
Vừa bước ra khỏi tòa nhà được vài bước, Thu Phong liền cảm giác được có rất nhiều sự chú ý dồn đến mình ở xung quanh hắn. Thu Phong khi đi đến đây bằng xe hơi, nhưng đi ra hắn lại đi bộ. Hắn không muốn chiếc xe vừa mới mua của mình lại bị tanh bành như lần trước tay Giang Nam và mấy gã sát thủ Dị Năng Giả đến giết hắn.
Bỗng nhiên lúc này Thu Phong xuất hiện trước mặt một kẻ đang ngồi đọc cái tin gì đó toàn chữ trên cái máy tính bảng của mình trong khi hắn đang ngồi trên tuyến chờ xe buýt. Thấy thế Thu Phong liền tiến lại mà hỏi.
“100 triệu có nhiều không anh gì ơi?”
“Hả? Anh nói gì cơ?”
Gã đang đọc báo bất ngờ ngẩng mặt lên hỏi Thu Phong. Cái gì mà 100 triệu?
Nhìn vào vẻ mặt căng thẳng của gã ăn mặc lịch sự, đồ vest công sở, vali làm việc và trên tay hắn một cái máy tính bảng đang đọc một đoạn tin tức xàm xí nào đó trên mạng xã hội. Và hiển nhiên Thu Phong nhận ra rằng cái mạng xã hội hắn dùng không phải là mạng xã hội mà dân Xích Quỷ hay dùng.
“100 triệu có nhiều không?”
Thu Phong hỏi lại thêm một lần nữa.
“100 triệu?”
“Ừ 100 triệu nhiều không?”
Tay kia dường như đã thích ứng được với sự bất ngờ của Thu Phong, hắn liền hỏi lại thêm một lần nữa. Tất nhiên Thu Phong thẳng thừng hỏi tiếp rồi.
“Nhiều … nhiều chứ! Đó là số tiền mơ ước mà cả đời này tôi muốn kiếm được đấy!”
Gã ngồi chờ xe buýt hắn ta trong đầu thầm đổ mồ hôi hột. Bản thân hắn cũng không phải là người dân Xích Quỷ bản xứ. Trên cơ bản hắn là người của Nguyệt Quốc. Nhưng hắn lại nói tiếng Xích Quỷ rành rọt như thế, chứng tỏ hắn cũng đã ở Xích Quỷ này rất lâu rồi.
“Có 100 triệu nhưng không có mạng xài được không?”
“Hừ …”
Nghe xong câu đó của Thu Phong, gã ngồi chờ xe buýt, từ gương mặt ngơ ngác bỗng nhiên sắc lạnh hẳn lên. Hắn lén lút đưa tay vào trong vạt áo …
Hành động ấy hiển nhiên bị Thu Phong bắt gặp được … và “Rắc!!”
Một cú chẻ tay thẳng vào gáy đối phương. Khiến cho cái cổ của gã đợi xe buýt người Nguyệt Quốc kia gãy lìa. Xương cổ bên trong như bị chấn nát ra không còn hình thù.
“Bịch bịch …”
Hắn ta bị Thu Phong chặt gãy cổ trong tư thể ngồi. Bản thân chết nhanh đến mức mà không nhận ra được. Hắn bắt đầu ngã cắm đầu xuống dưới đường. Bàn tay nắm bên trong một khẩu súng lục công nghệ bị rơi ra.
“Á á á á á á á á á á á á á ….”
Vài chị em phụ nữ ngồi đợi xe buýt tại đó bỗng nhiên la toáng cả lên. Bởi vì một gã đàn ông bị gãy cổ té ra đường, chưa kể bên cạnh hắn ta còn có một khẩu súng.
Hiển nhiên tất cả những người vừa rồi chẳng ai chứng kiến hành động của Thu Phong cả. Trên cơ bản Thu Phong chỉ tiến tới trước mặt hắn nói vài ba câu, vung tay chặt cổ và rồi biến mất giữa hư không.
Người bình thường chẳng ai rảnh rỗi đến mức đi để ý đến lời đối thoại của hai gã đàn ông không quen biết kia.
Sau khi Thu Phong biến mất, hắn lao với tốc độ gần như vượt quá vận tốc mắt của con người. Chỉ có những kẻ cách xa Thu Phong hơn 1 cây số thì may ra mới thấy được. Nhưng đó là với điều kiện ở đồng bằng và vùng đất trống. Còn đây là thành phố. Cứ vài trăm mét là bị khuất bởi các tòa nhà cao chọc trời.
Trong Thập Đại Môn Phái mà Tô Lâm kể cho Thu Phong. Thì trong đó có một môn phái có khinh công tuyệt đỉnh nhất thế giới. Đó chính là Tiêu Giao Phái. Bộ tuyệt kỹ bộ pháp mang tên Tiêu Du Bộ Pháp.
Tiêu Du Bộ Pháp được xem như là một môn khinh công, có thể giúp người vận chuyển kinh mạch toàn thân, khiến thân thể nhẹ tựa lông hồng. Đi được trên mọi địa hình, bằng phải, tường dựng đứng, vách núi, thậm chí là cả trên nước cũng có thể đi được. Tuy nhiên chỉ có bay là không thể, vì đây là bộ pháp, gia tăng tốc độ bản thân liên tục một cách kinh khủng nhất khi ta luôn chạm vào thực thể vật lý.
Do đó mặc dù Thu Phong có luyện vào cái khinh công của Thiếu Lâm Nam Bắc Phái, nhưng cái đó không thể nhanh bằng Tiêu Du Bộ Pháp được. Trên cơ bản nếu hắn bay hắn sẽ dùng kinh công của Thiếu Lâm, còn đây là chạy hắn sẽ dùng Tiêu Du Bộ Pháp.
Cơ thể Thu Phong lúc này như hòa tan vào cơn gió. Hắn lao đi tới một tòa nhà, hắn không hề bước chân vào trong tòa nhà, thay vào đó mà đạp tường, đạp kính trên tòa nhà đó chạy thẳng lên trên đỉnh của tòa nhà ấy.
“Yo! Có biết Xích Quỷ cấm súng không các bạn?”
Vừa đặt chân lên đó Thu Phong thấy vài kẻ đang ôm khư khư cây súng ngắm, nhìn vào cái trạm xe buýt vừa nãy mà hắn đang đứng.
Thu Phong lên tiếng khiến cho những kẻ đó giật mình quay phắt người lại.
“Cái gì?”
Một gã nào đó hô lên một tiếng vì bất ngờ.
Có khoảng ba gã tại nơi này. Trong đó có hai tên sử dụng súng bắn tỉa hạng nặng, một tên đang vác trên mình khẩu súng cối.
“Chúng mày tính đánh boom liều chết à?”
Lắc đầu ngao ngán, Thu Phong nhìn vào cái thằng đang vác trên vai cây súng cối, thậm chí trên người của hắn còn quấn mấy vòng thắt lưng được treo vài trái lựu đạn tại đó.
Tuy nhiên Thu Phong biết chắc một điều rằng trên cái tòa nhà này không chỉ có ba thằng sử dụng vũ khí này đâu. Phía dưới một tầng, chính xác hơn là ở cầu thang dẫn lên sân thượng này, ở đó còn có hai kẻ Dị Năng Giả nữa.
Thu Phong cảm nhận được khí tức của hai gã Dị Năng Giả đang càng lúc tiến lại gần đây.
Có lẽ là cùng một bọn với ba thằng trước mặt mình, cho nên khi thấy Thu Phong xuất hiện tại nơi này, chúng cùng lắm chỉ kinh ngạc mà thôi. Chứ không hề sợ sệt hay vọng động.
Bỗng chốc Thu Phong động, động là hành động. Hắn giang hai tay ra, nghếch mặt lên một góc 65 độ, vênh váo mở miệng.
“100 triệu chào đón chúng mày đến với Xích Quỷ … khà khà!”
Dứt lời. Hai con mắt đen tuyền kia của Thu Phong rực xanh lên. Một nụ cười ma quái hiện ra trên mép miệng hắn.
“Vù …”
“Rắc rắc rắc …”
Cả ba gã đó chỉ kịp cảm nhận một cơn gió ấp đến mặt họ như bão táp. Sau đó, tất cả những gì họ nhận thức được là cái đầu của mình bị vặn ngược lên trời.
Hiển nhiên Thu Phong rất thích cái trò vặn cổ này. Đơn giản vì nó nhanh, so với đấm một quyền gây ra máu me hay thể xác của chúng văng đi, thì vặn cổ nhanh hơn nhiều. Thu Phong không thích máu, hắn không hề thích máu.
Những cái cổ bị vặn ngược, nó chẳng chảy ra chút máu nào. Thật tuyệt diệu.
“Hít!!!”
Đứng đó Thu Phong hít lấy một hơi cảm thụ không khí. Đại não của hắn bây giờ tràn ngập không khí. Sử dụng cách thở bằng cơ hoành, cơ thể Thu Phong lúc này cực kì thoải mái.
Hôm nay, hắn sẽ thanh tẩy toàn bộ những sát thủ đang nhắm vào hắn tại thành phố này. Đến bấy nhiêu bố giết bấy nhiêu. Có lẽ như hắn quá nhân từ, quá kìm hãm lại bản chất dữ tợn của mình mà khiến cho hắn lâm vào cảnh như thế này.
Nếu ngay từ đầu hắn máu tanh với kẻ khác. Thì có lẽ cái tên ban ra lệnh giết hắn phải suy nghĩ lại.
“Rầm!!”
Đúng lúc này Thu Phong đang hít thở thì một gã nào đó tông rầm cánh cửa cầu thang dẫn đến sân thượng này ra.
“Thằng chó!!!!!!! Mày giết anh em tao!”
Gã vừa lao đến, mang một thần hình cao lều khều, gầy dơ cả xương ra. Nhưng Thu Phong cảm nhận được trên người hắn một khí tức của Dị Năng Giả mãnh liệt. Chứng tỏ kẻ này là thuộc dạng Dị Năng Giả vật lý. Nhưng … cái cơ thể gầy nhom kia thì đánh được ai?
“Hự … KI – AAAA ….”
“Cái …”
“Uỳnh uỳnh!!! ~~~”
Gã gầy nhom đó ngay lập tức hóa thành một kẻ khổng lồ cao hơn 3m. Như để chứng minh cho cái suy nghĩ cợt nhã trong đầu Thu Phong. Hắn ta vừa biến lớn, trên người lúc này cũng mọc ra vô số những tảng đá ghép nối lại với nhau.
“Người đá à?”
Hiển nhiên gã ta là một gã người đá khổng lồ và cục mịch. Vài giây trước ai dám nghĩ cái thằng gầy như thằng nghiện với gã người đá to lớn này là một cơ chứ? Nhưng Thu Phong chứng kiến được thì hắn tin rồi.
Theo cái mức năng lượng của hắn tỏa ra, trong mắt Thu Phong có lẽ gã này thuộc Dị Năng Giả cấp độ 4. Mà trong giới sát thủ, cấp độ 4 tức là hắn cũng xếp hạng khá là cao trên bảng xếp hạng sát thủ của hiệp hội chó chết kia.
Dẫu thế, cái thằng cục mịch này Thu Phong không quan tâm. Cái hắn quan tâm là thân hình bé nhỏ khác đứng phía sau lưng gã này. Đúng hơn là đứng sau cái chân to lớn của hắn.
Theo như thân hình Thu Phong nhìn thoáng qua thì chắc chắn là phụ nữ. Nhưng không biết thuộc loại Dị Năng Giả dạng gì. Chiến đấu với Dị Năng Giả thì Thu Phong đã trải qua nhiều rồi. Nhưng chỉ mới là vài hạt cát trong cái sa mạc mênh mông rộng lớn thôi.
Ba tên vừa nãy hiển nhiên dù mang gương mặt của người Châu Á nhưng chắc chắn chúng cũng không phải người bản địa. Bởi cái từ cái gì kia là từ tiếng Hoa … Tiếng Hoa ở thế giới này có nghĩa là người Hoa Lương? Theo như song trùng là đám Trung Cẩu bại hoại.
“Đám cẩu Hoa chúng mày đến đây mà lãnh 100 triệu đi!”
Bản thân Thu Phong không thích là kẻ bị động. Buông lời khinh bỉ, dứt câu hắn lao đến trên tay dồn một lực lượng màu xanh ở đó. Tuy nhiên một khắc sau, dòng năng lượng xanh lại hóa thành màu cam.
“Bá Vương Quyền – Phá Núi!!!!”
Hô lên một tiếng lớn.
Thu Phong bất ngờ xuất hiện trước mặt gã người đá cao hơn 3m kia. Ở trên không trung, Thu Phong tung một quyền bằng cánh tay phải. Quyền lực xung khí màu cam bao bọc cả cánh tay Thu Phong.
“Uỳnh!!!! Rầm ~~~~”
Một đấm duy nhất Thu Phong đấm bay gã người đã vừa hóa thân chưa kịp xông lên kia.
Một đấm ấy khiến gã người đá văng đi, va vào một cái nhà kho chứa máy phát điện được đặt trên đây.
“Xoẹt xoẹt xoẹt … Bùm!!!”
Hắn bay đi, va vào kho máy phát điện, khiến cho bộ máy phát điện phát nổ. Cả thân hình hắn chìm ngập trong đống đổ nát đó. Không nhúc nhích, chẳng biết sống chết.
Tuy thế, đó là chuyện của vài giây sau. Bởi ngay cái thời khắc mà Thu Phong đấm bay gã người đá kia thì trước mặt hắn xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn vồ lên trên mặt mình.
“Keng ~~!”
Tiếng kim loại va chạm.
Thu Phong vừa rơi xuống mặt đất liền bật xa ra. Hắn đó đó nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé trông như một con sóc hóa hình người kia.
Hiển nhiên là phụ nữ? Lại có móng vuốt? Và trên mặt có lông … hình như còn có cái đuôi.
Nghiêng qua nghiêng lại Thu Phong nhìn cái đuôi đang ngoe nguẩy của cô nàng mà cảm thấy thắc mắc.
Quả thật là ban nãy cô nàng kia có hai bộ móng vuốt khá dài mọc trên tay. Dường như cái móng vuốt ấy không phải làm từ xương, mà là bằng kim loại? Mỗi bàn tay năm ngón, mỗi một bàn tay được trang bị năm cái móng vuốt bằng thép.
Kì lạ thay là cô nàng này mang thân hình trông khá giống một con sóc, đuôi dài, răng thỏ hơi nhô ra trông khá đáng yêu. Chỉ có điểm trừ là trên gương mặt có một bộ lông tơ màu cam trải dài hai bên má.
“Grừ ~~~”
Lại còn gầm gừ trông hệt như mấy con sư tử?
Nhưng cái đuôi kia rõ ràng là đuôi sóc cơ mà.
Không nghĩ nhiều vậy được. Bởi ngay khi Thu Phong còn đang đánh giá đối thủ, thì đối thủ không có đánh giá hắn. Bởi cô ta đã có đủ thời gian để đánh giá hắn qua cái đòn vừa rồi.
Tức thì cô nàng sóc kia lao đến nhanh như thiểm diệm.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt … rít rít rít rít rít …”
Hàng chục tiếng gió rít vang lên. Hiển nhiên nó phát ra từ cái bộ móng vuốt của cô gái người sóc đó.
Tức thì Thu Phong né tránh hết tất cả, hắn sử dụng thân pháp uyển chuyển luyện tập mấy tháng nay mà né tránh. Nếu là trước kia có lẽ hắn chỉ có thể cứng rắn mà chống đỡ. Nhưng dù là trước kia thì với cái lực đạo và độ sắc bén này cũng không thể xuyên qua lớp phòng ngực năng lượng trên cơ thể trâu bò của Thu Phong được.
“La Hán Thất Quyền!!”
“Bụp bụp bụp bụp …”
Sau vài giây khi chán phải né tránh, trực tiếp Thu Phong trung ra bảy đấm trong vòng nửa khắc.
“Éc!!!”
Cô nàng người sóc kia lãnh trọn bảy đấm của Thu Phong văng ra ngoài kèm theo một tiếng éc nghe trông như một con heo con bị dẫm đạp lên vậy.
“Bịch ….”
Thân hình mỏng manh của cô ta rơi xuống sàn sân thượng. Nằm đó và thở hổn hển với cái miệng đầy máu.
Thu Phong bước đến dẫm lên đầu cô gái người sóc này, gương mặt hắn bặm trợn lên và nói:
“100 triệu có phải dễ kiếm quá không?”
Giọng nói mang đầy sự khinh bỉ và coi thương truyền vào lỗ tai cô nàng người sóc kia.
Thu Phong không phải là dạng người thương hoa tiếc ngọc. Đến cả Phương Ly cùng là người của Lục Nương khi trước cà khịa hắn, cũng bị hắn dần cho mấy lần lên bờ xuống ruộng. Huống chi là những kẻ muốn mạng hắn, gây nguy hiểm cho người xung quanh hắn?
Mơ tưởng sao? Vì tiền thì chết đi!
“Phoẹt …”
Gia tăng lực đạo lên chân, Thu Phong trực tiếp dẫm nát đầu cô nàng người sóc kia một cách không thương tiếc. Thậm chí một phần của bộ não trắng văng đi bay thẳng vào trong cái đống đổ nát mà gã người đá ban nãy vừa đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...