Đô Thị Quỷ Vương

Toàn cái đấu trường bây giờ như nổ tung. Bởi vì sao? Bởi vì chính Quốc Thiên bây giờ đang bố láo khiêu khích những kẻ trên đài. Xuân Tiến thì không nói làm gì, hắn vốn là người của Hắc Long Bang, chung một nhà với Quốc Thiên. Bốn à không năm kẻ Hứa Tử Lệ, Hứa Liên Hạo, Trọng Khoa, Trung Nghĩa và Hạo Nguyên lúc này lao lên tấn công Quốc Thiên mặc cho trước đó có vài người trong số họ hết sức mệt mỏi vì trận đấu vừa qua.

Nhưng đây là một chọi năm. Trừ Lệ Na và Hứa Tiêu Dĩnh không còn sức chiến đấu, Xuân Tiến là cùng một băng nên hắn chỉ đứng đó, không trợ giúp cũng không phá bĩnh. Hắn đủ thông minh để nhận ra rằng Quốc Thiên đang lấy lại mặt mũi cho Hắc Long Bang.

Lúc này tay MC đã chạy vội xuống dưới nhường sàn đấu lại cho mấy người kia. Hắn móc điện thoại ra gọi cho ai đó, lát sau tay MC hô lên:

“Trận đấu hôm nay chúng tôi có một bất ngờ lớn cho quý vị khán giả, xin đừng náo động … bởi giờ đây Quốc Thiên sẽ đấu với sáu người đang trên sàn …”

“Tôi xin khiếu!”

Bỗng Xuân Tiến lên tiếng nhảy xuống dưới sàn, mặc cho sáu người kia đang quần quật trên đó.

Sau đó tay MC lại luyên thuyên một hồi cái gì đó. Thì giờ khắc này, theo một cách nào đó lồng bát giác đang đóng lại. Tuy khá là khó hiểu nhưng khán giả ở đây đang cần một cuộc chiến mãn nhãn. Và nó đang diễn ra.

Quốc Thiên vs Hứa Tử Lệ - Trọng Khoa – Trung Nghĩa – Hứa Liên Hạo – Hạo Nguyên.

1vs5 bắt đầu.

Vì sao Quốc Thiên lại kiêu ngạo ư? Vì hắn mạnh.

Dẫu nói là một chọi năm nhưng thực chất từ nãy đến giờ kẻ lao lên đầu tiên lại là Hạo Nguyên. Hắn ta lao đến như một nhẫn giả ôm lấy cổ Quốc Thiên vật xuống.

Bằng một cách nào đó Quốc Thiên kẻ được cho là tự mãn, tưởng sẽ mạnh lắm, nhưng hắn lại bị Hạo Nguyên kẻ có thân pháp nhanh nhẹn vật ra đó.

“Siết ~~~”

Hạo Nguyên một tay siết cổ Quốc Thiên, một tay đặt lên đầu Quốc Thiên ấn đầu hắn xuống.

Giờ khắc này cuống họng của Quốc Thiên đang bị bóp nghẽn lại. Đáng ra hắn không nên nói chuyện bởi có nói cũng không được, tuy nhiên hắn lại có thể nói:

“Yếu quá đấy! Hừ …”

Mặt Quốc Thiên không biến sắc, hắn liếc mắt nhìn Hạo Nguyên đang siết lấy cổ mình cười đểu một cái.


Bằng một cách phi lý nào đó Quốc Thiên cả phần trên đều bị khóa lại. Vậy mà hắn có đủ sức để bật người dậy. Hạo Nguyên bây giờ như con gấu trúc đang ôm bánh xe ôm lấy cổ của Quốc Thiên.

Lúc này hai tay của Quốc Thiên đang bị Hạo Nguyên dùng chân kẹp lại. Theo lý tay không thể nào khỏe bằng chân. Đấy là theo lý, còn theo sự thật chúng ta chứng kiến ngay trước mắt đây.

Quốc Thiên đang từ từ dùng cả hai cánh hai dang ra, đẩy hai cái giò của Hạo Nguyên ra ngoài. Vốn là một kẻ có kỹ năng khá tốt, phút chốc Hạo Nguyên đổi thế khóa, cũng ở trên cơ thể Quốc Thiên, Hạo Nguyên bỗng buông một chân ra hòng chuyển thế khóa tay khác.

Đúng ngay cái khoảnh khắc chưa đến một cái chớp mắt ấy thì:

“Rầm!”

Bỗng nhiên Quốc Thiên có kẻ hỡ, hay lộn người đập thẳng lưng vào sàn đấu. Hạo Nguyên ở trên lưng hắn, theo đó ăn trọn cái tác động ấy kèm theo cân nặng của Quốc Thiên.

Phải nói bây giờ cơ thể Quốc Thiên cường tráng hơn trước rất nhiều, nếu nói thua, hắn chỉ thua anh trai hắn Thu Phong một chút mà thôi (Nhắc lại rằng cơ thể Thu Phong đã nhỏ đi, nhưng vẫn được gọi là rất đô con). Do đấy sức nặng của Quốc Thiên bây giờ cũng tầm 77 78kg.

So với Hạo Nguyên chỉ chưa đến 70kg quả thật rất chi là thốn.

Lực đập từ cú va chạm khiến Hạo Nguyên mất lực buông Quốc Thiên ra.

“Hộc … hôc …”

Hạo Nguyên nằm đó khó khăn ôm lồng ngực của mình.

Chẳng ai nhìn xuống hắn, chỉ duy nhất có Hứa Liên Hạo, đứa em trai út trong cái nhà ba đứa con trai kia. Nhìn xuống bộ dạng thảm hại của Hạo Nguyên, bỗng hắn ta tức mình nhảy qua người Hạo Nguyên, lao tới tung người lên đạp một cú song phi vào Quốc Thiên.

Như đã nói, đến tận bây giờ Quốc Thiên không cần dùng nội công vẫn có thể đánh được. Hắn sử dụng máy tăng trọng lực trái đất, sử dụng phòng tập thực tế ảo, phản xạ, sức lực, tốc độ hắn có tất cả. Chỉ thiếu là thiếu kinh nghiệm chiến đấu với những nhân vật tầm cỡ như thế này.

Và giờ hắn đang lĩnh hội cái kinh nghiệm ấy đây. Nhưng do thể trạng vượt trội của mình, Quốc Thiên trên cơ bản đã khai thông được một huyệt đạo. Tức không sử dụng nội công hắn đã khỏe hơn người bình thường gấp đôi rồi. Chưa kể hắn đã luyện tập biết bao nhiêu, và giờ tại cuộc chiến này hắn sẽ gặt hái lấy thành quả của mình.

Với phản xạ thần kinh thép rèn luyện từ những con thú trong phòng tập mà ra, Hứa Liên Hạo vốn thân thủ nhanh nhẹn vừa tới tung cước lại bị Quốc Thiên nhẹ nhàng chuyển hình né được.

Không chỉ thế, Quốc Thiên học được từ anh trai hắn. Tấn công khi có cơ hội không bằng nhìn ra cơ hội tấn công. Rất khổ cực để Quốc Thiên luyện được cái ánh nhìn này, hắn vừa chuyển hình xong, trong thời khắc ấy khi mà Hứa Liên Hạo còn chưa đáp đất Quốc Thiên đấm một quyền dứt khoát vào giữa eo của Hứa Liên Hạo.


“Bụp!”

Âm thanh trầm đục vang lên, Hứa Liên Hạo văng đi.

Một lần nữa Hứa Liên Hạo va đập thẳng vào với sàn đấu.

Lúc này đơn giản trong thời gian chưa đến một phút Quốc Thiên khiến hai người tạm thời mất sức chiến đấu.

Hắn đứng đó nghênh mặt lên đưa tay ra ngoắc ngoắc nói:

“Lên hết đi chứ?”

“Không cần!”

Hứa Tử Lệ đứng một bên gầm lên.

Hai đứa em trai bị đánh gục trong một nốt nhạc, là hắn hắn cũng chưa chắc có thể đánh gục hai thằng em trai mình nhanh đến thế. Nếu như nói rằng hai đứa nó mệt vì trận đấu trước cũng không phải. Hứa Liên Hạo bị Trung Nghĩa đánh bại không nói làm gì, nhưng Hứa Tiêu Dĩnh chỉ bị thương nho nhỏ, lại không mất sức nhiều, nhưng lại bị đánh cho nằm lăn ra đau đớn quằn quại ở đó.

Đúng lúc Hứa Tử Lệ vừa định lao lên thì lại bị Trung Nghĩa dịnh vai lại, đôi mắt Trung Nghĩa tràn ngập sát khí, hắn ta gằn giọng lên:

“Để đó cho tao!”

Dứt câu cái thân xác như chỗ xe tăng, một phiên bản lùn hơn của anh trai Quốc Thiên lao đến.

“Binh!”

Trung Nghĩa tung đấm vào Quốc Thiên, Quốc Thiên tung đấm thẳng chính xác vào nắm đấm Trung Nghĩa tung ra. Hai nắm tay va chạm với nhau binh lên một tiếng khiến người xem cảm thấy hào hứng.

Tuy nhiên Trung Nghĩa bỗng lui lại, tay hắn run bần bật lên.


‘Trật gân?’

Đúng! Là trật gân.

Tay của Quốc Thiên cứng đến mức như thế nào? Hắn tập luyện trong phòng thực tế ảo, là đấm vào đá chứ không phải đấm vào bao cát. Thậm chí ngón tay hắn còn dùng để chọt chọt mấy cục đã bự nữa mà. Dăm ba cái thằng đô con chỉ luyện bên ngoài không luyện bên trong làm sao mà hiểu được.

Người xưa có câu luyện võ không luyện công chẳng khác nào đi tu mà lại đi chơi gái cả. Chẳng có tác dụng khỉ gì đối với người luyện công như Quốc Thiên. Mặc dù hắn không cần nội công bao bọc cơ thể, nhưng nội công đã ăn sâu vào trong xương tủy, ăn sâu vào trong gân cốt hắn. Nội công giúp hắn có gân cốt dẻo dai, xương xẩu cứng như đá, và thủ pháp linh hoạt hơn trước gấp vạn lần.

Thử hỏi kẻ phàm phu như Trung Nghĩa lấy gì để đấu. Quốc Thiên cũng muốn một trận đấu công bằng lắm, nhưng đây là thành quả của hắn. Dù hắn đã không dùng nội công để chiến đấu và bảo vệ nhưng nội công đã và đang cải tạo thân thể hắn.

“Đã bảo rồi! Lên hết đi … nếu không sẽ chẳng còn ai đứng được đâu …”

Quốc Thiên đưa hai tay ra ngoắc đám người trước mặt đầy sự khiêu khích. Tuổi trẻ bồng bột, cái sự kiêu ngạo mà Quốc Thiên mang đến nó còn khó chịu gấp chục lần sự tự tin không coi người khác vào mắt của Thu Phong.

“Để tôi!”

Lần này lại đến Trọng Khoa. Thanh niên này trước đó có một trận khá là vã với Abid, mặt mày bê bết máu dù đã được băng bó đôi chút nhưng nhìn vẫn tàn, tàn thế quái nào ấy.

Đó là Quốc Thiên nghĩ như vậy, nhưng sự thực hắn ta lao đến cực kì nhanh. Chớp nhoáng đã nằm trong phạm vi có thể gây sát thương đối với Quốc Thiên.

Không đấm, không đá, Trọng Khoa lao vào ôm lấy người Quốc Thiên hòng vật xuống. Nhưng nào Quốc Thiên để hắn làm vậy.

Khi Trọng Khoa tiếp cận hắn, đầu Trọng Khoa cúi xuống, hai tay của hắn một trên nắm cổ áo Quốc Thiên, một tay nắm thắt lưng Quốc Thiên nhằm vật hắn xuống. Đúng ra cái thế này nếu làm nhanh Trọng Khoa có thể thành công, tuy nhiên lại không đủ nhanh như Quốc Thiên.

Cái đầu của Trọng Khoa hở rành rành ra đó, Quốc Thiên ngại gì mà không cho nguyên đòn gối cận chiến vào đầu.

“Cốp!”

Một cú móc gối tuyệt đẹp bằng chân phải của Quốc Thiên nện thẳng vào cái mặt đang đưa trơ trọi ra giữa thiên nhiên của Trọng Khoa.

Lĩnh thẳng một đòn gối hết lực (không nội công) của Quốc Thiên khiến Trọng Khoa văng ra hai mét hơn. Dư chấn từ đòn gối khiến cả gương mặt Trọng Khoa đau ê ẩm. Máu mũi của Trọng Khoa bắt đầu chảy ra.

Giờ khắc này mọi người nhận ra rằng, không thể nào lên từng người mà đấu với Quốc Thiên được nữa. Thằng này là quái vật. Mọi đòn tấn công, mọi cách né tránh, thậm chí thủ pháp, kỹ năng, phản xạ, lực đạo đều vượt trội hơn so với tất cả mọi người ở đây.

Làm thế quái nào mà thằng nhóc Quốc Thiên này có thể bá được như vậy? Nó là dị năng sao?

Đ*o nó là Võ Năng Giả đang chấp chúng mày.


Hứa Tử Lệ thấy tình hình không ổn, hắn lập tức lao lên, đồng thời vỗ lên vai Trung Nghĩa ý bảo hắn cùng lên.

Biết ý Trung Nghĩa liền làm theo. Hứa Tử Lệ lên trước Trung Nghĩa rầm rầm sau lưng.

Từng là một đặc công chuyên nghiệp, quan sát từ nãy đến giờ Hứa Tử Lệ nhận ra được rằng không nên tiếp cận Quốc Thiên quá lâu, đánh không nên bay nhảy, rất dễ bị nó bắt bài. Càng không nên vật, như vậy sẽ rất sơ hở. Chỉ có đấu nhử mà thôi.

Vừa lao đến Hứa Tử Lệ liền tung một quyền xong khựng lại lùi về, rồi lại nhảy đến đá một cú ngang hông Quốc Thiên lại bị Quốc Thiên dùng chân đá văng ngược chân trở lại. Sau đó Hứa Tử Lệ lại nhảy ra, lúc này Trung Nghĩa như một con trâu nước lao lên dùng vai húc lấy Quốc Thiên.

Không hoảng loạn, Quốc Thiên ngay lập tức chuyển hình, nếu Trung Nghĩa là con trâu thì hắn đánh nhau với cả một đàn trâu rồi.

Quốc Thiên thành công trong việc chuyển hình né tránh đòn húc của Trung Nghĩa, tuy nhiên đang đà chạy Trung Nghĩa không để dừng ngay được. Bắt được khoảnh khắc trong chưa đến nửa giây ấy Quốc Thiên nhanh chóng tung cái cú đấm thẳng vào mặt Trung Nghĩa.

“Bụp bụp!”

Cuối cùng hết đà Trung Nghĩa khựng lại với gương mặt đỏ hau như Quan Công. Dẫu vậy hắn ta cũng rất trâu khi chỉ bị đỏ ửng lên mà thôi.

Quốc Thiên bây giờ cũng chẳng kịp nhìn lấy Trung Nghĩa làm gì bởi bây giờ Hứa Tử Lệ đang đến và đấm liên tục mà người Quốc Thiên.

Hàng chục quyền được Hứa Tử Lệ đấm ra trong vòng vài giây lên người Quốc Thiên. Chẳng ai thấy rõ hình ảnh của hai người họ, chỉ thấy rằng Hứa Tử Lệ ra đòn, còn Quốc Thiên cũng ra đòn, nhưng không đấm trúng người của Hứa Tử Lệ mới là điều quái lạ.

Nhưng vài giây sau đó Hứa Tử Lệ bỗng nhảy lùi về, với hai cánh tay đỏ ửng đang dần chuyển sang màu tím vì cũng tụ máu bầm.

“Thằng súc vật này …”

Hứa Tử Lệ trố hai con mắt ra kinh ngạc mà nhìn Quốc Thiên. Hắn không thể nào ngờ rằng Quốc Thiên không đỡ đòn, cũng không tấn công, hắn lại dùng cách triệt đòn y hệt Bạch Vân nhưng lại nằm ở đẳng cấp khác. Hứa Tử Lệ không cảm nhận được cái đau đến khi hắn cảm thấy hai cánh tay dường như phát lực không được như mong muốn.

Dừng lại và nhảy ra hai cánh tay của hắn bầm tím cả lên như bị liệt.

Vì sao lại như vậy? Nếu dùng lực mạnh đánh bình thường cũng chẳng nói làm chi. Cái mấu chốt ở đây chính là huyệt đạo.

Nhắc lại nào Quốc Thiên là ai?

Thiên tài ghi nhớ, học hỏi và sao ché.

Đúng thế! Chỉ với nửa tiếng hắn đã nhớ hoàn toàn 108 huyệt đạo trên cơ thể con người, và hai tiếng để hắn biết thực dụng huyệt đạo nằm ở đâu. Giờ nào huyệt đạo khai thông, giờ nào huyệt đạo đóng mở, hôm nay ngày mấy, sao chiếu ở đâu, trăng tròn hay khuyết tất cả đều nằm trong não bộ của Quốc Thiên.

Từ đó hắn liên tục đánh vào các huyệt đạo hai bên cánh tay Hứa Tử Lệ khiến hắn phế đi cánh tay. Tuy nhiên vẫn không được như hắn mong muốn, rằng Hứa Tử Lệ vẫn có thể cử động được đôi chút. Thôi thì tham thôi đừng tham quá như vậy đã quá đủ khiên phế Hứa Tử Lệ đi một nửa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận