Đô Thị Quỷ Vương

Quảng Phúc là một thành phố lớn nằm trong tỉnh Sơn Bà. Trong địa bàn của tỉnh Sơn Bà có một thành phố lân cận được gọi là Cổ Thành.

Cổ Thành là thành phố ngoài rìa của Quảng Phúc, nếu ai muốn từ nơi khác đến Quảng Phúc chỉ có hai đường, à không ba đường. Đường hàng không là một, đường thủy là hai và đường lộ. Đường lộ nếu muốn đến được Quảng Phúc người ta bắt buộc phải đi qua thành phố Cổ Thành.

Khác với những nơi được gọi là thành phố, thực chất Cổ Thành chưa lên được tới mức thành phố. Bởi thế nơi đây mới có một từ “cổ” trong đó.

Có một điều đặc biệt ở nơi đây không thể không nhắc tới, chính là bãi rác công nghệ hay còn gọi là bãi rác điện tử ở thành phố này. Khắp hơn bốn năm tỉnh thành tại tỉnh Sơn Bà, thậm chí là một vài thành phố thuộc các tỉnh lân cận khác đều chuyển rác thải công nghệ, nhưng vật dụng điện tử không cần dùng đến đều được tập trung tại Cổ Thành này.

Khác với thế giới của Thu Phong, Cổ Thành nếu như gọi ở thế giới của Thu Phong người ta sẽ liên tưởng đến một thành phố cổ kính mang phong cách cổ của những năm 1000. Nhưng chính vì ở thế giới này Cổ Thành là một thành phố cũ của công nghệ lạc hậu vào những năm trước chiến tranh.

Ở đây ta có thể thấy những phương tiện thô sơ, những loại máy móc gồ ghề, cũ kỹ. Nói cho dễ hiểu công nghệ ở thế giới này phát triển đến mức điện thoại không chỉ là một thứ để nghe gọi, còn dùng làm tài khoản ngân hàng, vé tàu điện, thay thế cả được một cái máy tính để bàn hay laptop, còn là một cái máy ảnh kỹ thuật số với độ nét cực kì cao. Ngoài điện thoại ra chỉ cần một con cái nhẫn, một cái đồng hồ có thể tạo ra một hình chiếu 3D thay thế cho một cái màn hình điện thoại hay tivi chẳng hạn.

Cái tivi cùi bắp nhất mà vợ chồng Quốc Thiên dùng số tiền ít ỏi có thể mua được cũng là một cái tivi điều khiển giọng nói siêu mỏng như một tờ giấy. Ấy thế mà ở Cổ Thành ta có thể tìm thấy được một cái tivi màn hình lồi, to như một cái thùng xốp vậy. Sử dụng công nghệ đèn Led thời xưa để trình chiếu hình ảnh chứ không phải công nghệ Qled hay Oled đại trà dân thường ai cũng có thể mua như bây giờ.

Cổ Thành có cái tên đó chính là vì thế.

Quay lại với Thu Phong.

Sau khi chợp mắt tầm mười phút. Bỗng Thu Phong có một cảm giác gì đó rất không đúng. Đáng lý ra xe nên dừng lại, chí ít có kẹt xe thì cũng sắp tới rồi. Nhưng không, hắn cảm giác như chiếc xe này đang đi trên một cung đường khác.

Dẫu vậy tâm trí của Thu Phong đang cảm thấy mơ hồ. Dường như hắn không còn tỉnh táo nữa, cơn buồn ngủ lại ập đến hắn, hắn cảm giác mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mặc kệ cái cảm giác không đúng trong đầu mình.

Nửa tiếng sau chiếc xe dần dần chạy ra khỏi địa phận của thành phố Quảng Phúc, đến thành phố cổ - Cổ Thành.

Dần dần chiếc xe mất hút vào sâu bên trong thành phố, đến một nơi cực kì nổi tiếng gắn liền với thành phố này. Bãi rác công nghệ.


Bãi rác công nghệ là một nơi rộng đến mức chiếm hết nửa số diện tích của thành phố. Lý do vì sao lại như vậy, bởi những máy móc hư hỏng của cả tỉnh Sơn Bà cứ liên tục tràn về đây, khiến máy móc xử lý rác thải không kịp. Càng lúc rác càng nhiều, chưa kể đây cũng là một thiên đường dành cho các con nghiện khoa học nhưng lại không có tiền để theo đuổi đam mê. Thay vào đó họ đến thành phố này, tìm những nguyên liệu còn có thể sử dụng được, lắp ráp lại với nhau để buôn bán, hoặc chế tạo máy móc gì đó.

Bởi có một diện tích bất cập với thế giới bên ngoài rộng như thế, nơi này chính quyền cũng không nhúng tay tới được. Nơi đây rất là loạn, khoan hãy nhắc đến giới hắc đạo tại đây. Thật sự mà nói nếu có một vài người chết trong cái thành phố này, hay cái bãi rác này thì đó cũng là điều hiển nhiên, và chẳng ai quan tâm đến cái xác đó cả. Cùng lắm ai khó chịu không muốn cái xác thối rửa ra thì dùng cái máy xúc hốt cái xác ấy ném vào lò xử lý rác là xong.

Tại sao Thu Phong lại bị đưa đến đây? Ai đã làm việc này.

Chừng mười lăm phút sau Thu Phong đang trong trạng thái mê ngủ, chắc có lẽ là bị đánh thuốc mê chính bên trong chiếc xe mà hắn không hề hay biết.

Hai gã tài xế khi nãy mở cửa kéo cái xác khổng lồ của Thu Phong vào trong một nhà máy xử lý rác thải. Trong một nhà máy tối om, ánh sáng lọt vào từ bên ngoài chỉ đủ biết ở đó có bao nhiêu người.

Giờ khắc này có hai kẻ một gầy, một cao to đứng đợi sẵn trong đấy.

Hai gã tài xế sau khi kéo Thu Phong đến trước người hai kẻ khuất mặt kia họ liền ném Thu Phong ra đó rồi thở hồng hộc nói:

“Tôi đã đưa người tới … hãy thả vợ con chúng tôi ra!”

Vốn là một quốc gia cấm tiệt dùng súng ống, quân đội kiểm soát rất nghiêm ngặt về súng. Đó là lý do không có một bang hắc đạo nào có thể giết nhau bằng súng, tuy cũng có nhưng trường hợp ấy cực kì hiếm xảy ra.

Một trong hai kẻ khuất mặt kia, có một kẻ thân hình gầy ốm không biết lấy đâu ra một khẩu súng lục được gắn nòng giảm thanh chỉa vào đầu hai gã tài xế nói: 

“Bái bai!”

“Ngươi!”


“Chíu chíu!!”

Hai viên đạn bay ra khỏi nòng ghim chính xác vào giữa trán hai gã tài xế mà Thu Phong cho rằng là người của Lục Nương kia. Đầu của cả hai người xuất hiện một lỗ hổng, máu rỉ ra từ đó. Gương mặt của họ trợn lên như không tin vào mắt mình.

Và rồi: “Bịch bịch!”

Hai tiếng ngã nặng nề vang lên.

Dần dần hai kẻ khuất mặt kia bước lên nơi có ánh sáng rõ hơn. Một trong hai gương mặt ấy rất quen thuộc với Thu Phong, gã đó chính là Giang Nam. Tên sát thủ đứng hạng một trên bảng danh sách sát thủ tự do hàng đầu thế giới do hội đồng sát thủ quốc tế AC (Cái tên viết tắt của Assassin Council). Và kẻ còn lại chỉ có một con trong đây biết, đó là con Mực mập kia.

Không biết lý do tại sao Giang Nam lại cho người bắt cóc Thu Phong bằng cách này.

Trước đó Giang Nam đã từng làm một trận solo với Thu Phong ở ngoài biển, nhưng khi đó hắn không hề có ý định giết Thu Phong. Mà chỉ tò mò xem kẻ nào lại có thể biết sử dụng võ của môn phái hắn. Dẫu vậy đến khi hắn có một chút địch ý với Thu Phong thì bỗng nhiên đâu ra một con chó đen quái đản biết nói làm hắn run sợ. Và rồi hắn bỏ qua cho Thu Phong.

Khoảng thời gian sau Giang Nam tim hiểu thông tin về Quốc Phong kẻ thiên tài quân sự đã tống hắn vào trong trại giam bằng những cái bẫy khốn khiếp nhất hắn từng biết.

Thứ đầu tiên khi Giang Nam tìm hiểu về Quốc Phong tất nhiên là hình ảnh. Nhìn vào tấm chân dung của Quốc Phong, Giang Nam không tin vào mắt mình. Chẳng phải đó chính là kẻ mà hắn đụng độ ngoài biển hay sao?

Dấy lên sự nghi ngờ, Giang Nam không tin rằng đây là Quốc Phong. Bởi theo hắn biết Quốc Phong là một thằng thư sinh không hơn không kém. Cùng lắm hơn người thường một chút bởi hắn là quân nhân. Nhưng không thể nào một kẻ tối ngày ngồi bàn sách lại có một thân thủ như thế kia được.

Vả lại Giang Nam cũng biết kẻ Quốc Phong kia khi còn chưa mất tích do biến cố gì đó Giang Nam cũng không rõ thì đi đâu hắn ta cũng kè kè theo vài tên dị năng giả với cấp độ cực cao. Khó lòng mà ám sát được hắn, khác hoàn toàn với tên mà gã gặp ở biển.

Giang Nam biết hắn ta không thể nào bất cẩn dẫn theo một con chó đi dạo biển một mình được, nếu như gặp kẻ thù thì có đến mười dị năng giả cấp năm cũng không thể cứu kịp hắn với một phát đạn bắn tỉa từ xa.


Nhắc đến con chó đen ấy, cơ thể Giang Nam bất giác lại rùng mình. Không biết nó là cái thứ quái quỷ gì, nếu như hôm đó mình không dừng tay lại thì bản thân có thể chống lại nó không. Dù đứng trước mặt một dị năng giả cấp 5 đi nữa cũng không khiến Giang Nam có cảm giác đó

Và rồi Giang Nam tìm hiểu thông tin về Quốc Phong, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những mảnh báo vụn vẵn trên mạng. Chẳng ai biết hắn xuất thân từ đâu, nhưng một vài nguồn thông tin Giang Nam lại biết được hắn là đứa con trai cưng của một gã xã hội đen thâu tóm cả vùng đất phía Nam Xích Quỷ.

Giang Nam là ai? Hắn là một tay sát thủ chuyên nghiệp, giết toàn những kẻ tai to mặt lớn, từ nhà chính trị gia cho đến những tên tài phiệt thì ngại gì một đứa con của tay giang hồ nào đó.

Nhưng ngoài những thông tin ấy Giang Nam chẳng thể tìm thêm được thông tin nào từ Quốc Phong cả. Một vài nguồn khác Giang Nam chỉ có thể biết được Quốc Phong đã xuất hiện trở lại, nhưng sau đó hắn lại không gia nhập quân đội. Và người trong quân đội cũng không biết rõ là hắn đã đi đâu sau khi xuất hiện lại.

Chỉ còn manh mối duy nhất của Quốc Phong mà Giang Nam cần tìm kiếm. Chính là gã đô con nằm trước mặt này đây.

Bằng linh cảm của một sát thủ, Giang Nam chắc chắn gã này là một chiến binh từ khi sinh ra. Luyện tập khắc nghiệt mới có một thân hình săn chắc như thế này. Bỗng Giang Nam làm một hành động khó hiểu. Hắn từ từ cúi người xuống bóp nhẹ lấy cơ bắp tay của Thu Phong. Sau đó hắn sờ khắp toàn thân Thu Phong một lượt.

Nếu kẻ ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ Giang Nam là một thằng biến thái. Nhưng gã đứng kế bên hắn là Thụy Hải lại không nghĩ thế.

Thụy Hải biết Giang Nam đang làm gì, Giang Nam đang đánh giá về cơ thể của kẻ nằm trước mặt này đây. 

“Chắc chắn đây không phải là Quốc Phong … dù gương mặt rất giống. Cơ bắp chai sần, gần đây đã được làm mới một vài phần khiến cơ thể sự dẻo dai hơn. Hắn đã từng bị thương thập tử nhất sinh, suýt chết một lần. Toàn bộ nội tạng đã thay mới … Cơ thể có luyện khí công, chắc chắn không phải Quốc Phong!”

Giang Nam trầm ngâm lên tiếng. Giọng nói lạnh lùng của Giang Nam thốt lên như muốn xua tan cả cái nóng oi bức của mùa hè. Dù nói bằng giọng điệu bình thường, nhưng khi ai đó nghe thấy hoặc nhìn thấy Giang Nam bây giờ đều nổi cả gai ốc không biết vì sao.

Giống với nội công. Khí công cũng là một trong số những võ thuật bị thất lạc trong nhân gian từ hàng trăm năm trước. Tuy nhiên người luyện khí công trên thế giới cũng vài chục người, nhưng nội công lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Vậy tại sao nó lại giống Quốc Phong như thế? Kể cả lần xuất hiện lại của Quốc Phong đều là thằng này, nếu nó không phải là Quốc Phong thì là ai?”

Khác với mọi khi với tính khí điên điên của mình, lần này Thụy Hải nghiêm túc hơn một chút. Bởi đây là lúc Giang Nam đang suy nghĩ, Thụy Hải không dám làm cái thái độ khùng khùng điên điên của hắn, nếu không cái tay của Giang Nam đặt lên đầu hắn lúc nào không hay.

“Đúng là hắn đã từng xuất hiện ở thủ đô, ở trong quân đội. Cũng chính là thân hình này gương mặt này. Hắn bỗng nhiên mất tích, rồi trở lại với cơ thể như thế này ư? Ai tin? Chắc chắn Quốc Phong kia vẫn còn trốn đâu đó, thằng này như kiểu để thay thế thôi!”

Giang Nam kiên nhẫn giải thích cho Thụy Hải nghe.


Nhưng dường như còn khúc mắc gì đó Thụy Hải lại lên tiếng:

“Kiếm một thằng thế mạng giỏi như thằng này ư?”

“Ừ …”

Câu hỏi của Thụy Hải bỗng khiến Giang Nam trầm ngâm.

Thụy Hải nói cũng đúng. Không thể nào đưa ra một kẻ thế mạng lại tài giỏi như thế này được. Theo cá nhân Giang Nam đánh giá tên này có thể đánh ngang cơ hoặc hơn một vài dị năng giả cấp ba, nếu như hắn sử dụng khí công đúng cách. Và nếu đủ kinh nghiệm chiến đấu với dị năng hắn có thể đấu vượt cấp bất cứ lúc nào. (Ở đây nói tức là vượt cấp 4. Lúc trước ở thế giới kia Thu Phong chỉ có thể đánh ngang dị năng giả cấp 2 hoặc 3, nhưng sau khi bị thương và thay mới toàn bộ nội tạng, lẫn thanh lọc cơ thể đẩy tạp chất ra ngoài. Theo một chiều hướng nào đó Thu Phong đang dần mạnh lên! Mọi người cứ hiểu như là dùng Tẩy Tủy Đơn vậy)

Một con người bình thường mà như vậy, nếu như cưỡng chế kích hoạt dị năng còn mạnh đén mức thế nào nữa. Không thể nào quân đội kiếm một đứa như thế này làm vật thế thân cho Quốc Phong trong khi Quốc Phong mất tích vẫn có thể để lâu hơn được nữa.

Động đến quân đội làm Giang Nam phải suy nghĩ nhiều. Hắn nhờ hết mối quan hệ của bản thân mới có được một số thông tin ít ỏi và hoạt động của Quốc Phong trong thời gian gần đây.

Nhưng Giang Nam chắc chắn một điều là kẻ này không phải là Quốc Phong, trăm phần trăm. Dù hắn chưa bao giờ gặp Quốc Phong nhưng những thông tin hắn có từ Quốc Phong đều là thật, đáng tin cậy trăm phần trăm.

Một kẻ chân yếu tay mềm (Đối với Giang Nam là vậy) như Quốc Phong không thể nào trong thời gian gắn đạt một thân thủ như vậy. Đã vậy còn thuộc môn phái Triệt Quyền Đạo của hắn.

Ở thế giới này Triệt Quyền Đạo dường như là một từ không có trên thế giới vậy. Giang Nam có sư phụ cũng là một cựu sát thủ. Ông ta cũng từng ở hạng một danh gạch sát thủ do hội đồng AC bầu chọn cho đến khi ông về hưu. Ông cũng là người duy nhất trên thế giới này luyện Triệt Quyền Đạo và dạy lại cho Giang Nam.

Giang Nam cũng từng hỏi sư phụ rằng ngoài hắn ông còn đệ tử nào khác không. Câu trả lời là không, và Giang Nam cũng tìm hiểu rồi, chắc chắn không còn người thứ ba nào trên thế giới biết đến Triệt Quyền Đạo.

Một kẻ mang gương mặt của Quốc Phong, mang thân võ nghệ cao cường, biết rõ Triệt Quyền Đạo và luyện thành thục khí công. Hắn ta là ai?

“Lấy nước gọi nó dậy đi!”

Híp con mắt hí của mình lại Giang Nam quay người nói với Thụy Hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui