Trời tối Lục Nương lại đến căn hộ mà cô giao cho Thu Phong, cùng với Phương Ly xách theo một đống đồ ăn.
“Cám ơn chị Lục nhé, đồ ăn ngon lắm!”
Lúc này Thu Phong đang vừa gặm mấy cái đùi gà vừa nói. Tính tối nay Thu Phong chắc nấu mì ăn cho nhanh, tại con Mực tới giờ vẫn chưa xách đít về mà anh lại lười đi tìm nó quá. Nó cũng thông minh chắc lát nó sẽ mò về, không thì mai tìm nó về sau cũng được.
Nhìn Thu Phong ăn mà Lục Nương cứ cười khúc khích một hồi sau lại nở một nụ cười duyên ra nói:
“Đồ ăn không phải chị mua đâu, là bé Ly dành mua cho em đấy!”
“Dạ em cám ơn... Phụt!!!!... Cái gì?”
Có lẽ do tập trung quá nhiều vào việc ăn nên Thu Phong có chút không tiêu hóa kịp lời nói của Lục Nương. Cái quái gì vậy? Con tiện tì Phương Ly mà mua đồ ăn cho anh á?
Thu Phong vứt đùi gà đang gặm dở lên trên bàn xong mặt anh đần ra nhìn chằm chằm vào Phương Ly một hồi.
Bị người khác nhìn Phương Ly có chút không được tự nhiên liền giả bộ tránh tránh mặt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng mặt của Thu Phong nữa.
“Ê con quỷ kia. Mày khi không mua đồ ăn cho tao? Có mục đích gì nói mau! Tao tưởng đồ ăn nãy giờ là của chị Lục mua làm tao ăn khí thế nãy giờ... Nói! Mục đích mày mua là gì... Hmm nhớ không lầm hồi chiều hình như...”
Nghe Thu Phong nhắc tới vụ hồi chiều bỗng nhiên Phương Ly đứng dậy một cái đùng, sau đó mặt cô lầm lầm lì lì vòng ra phía sau lưng Thu Phong.
Chứng kiến quả mặt đó của Phương Ly khiến Thu Phong cảm thấy có gì đó bất ổn, hình như anh đùa dai quá rồi thì phải.
“Anh Phong đẹp trai à... Mình là người một nhà mà, em làm em gái nên hôm nay mới mua gà vịt sang cho anh ăn đó! Anh chẳng thương em gì cả, cái gì nhớ thì nên nhớ cái gì quên thì nên quên đi ha... Khỏe khỏe khỏe ha!”
Lúc này Phương Ly vòng ra phía sau Thu Phong vừa bóp vai, vừa đấm bóp, xoa bóp các kiểu cho Thu Phong và vừa nói. Giọng điệu của Phương Ly thì lúc lên lúc xuống, lực bóp vai Thu Phong lúc mạnh lúc yếu, nhưng với cái lực đó anh cảm nhận được con quỷ nhỏ này khỏe thật, lôi thằng cu Nhật Cường ra cho con bé này đấm bóp có mà gãy hết cả xương vai mà may đối với anh lại không ảnh hưởng.
“Hai đứa thân với nhau như vậy từ khi nào thế? Thân được vậy thì tốt, chị cứ sợ Phong không chịu nổi con bé Ly thôi.”
Lục Nương che miệng cười hi hi nói xấu Phương Ly trước mặt cô ả.
Đang bóp bóp cái vai cho Thu Phong, Phương Ly nghe bà chị Lục Nương của mình nói vậy liền la lên:
“Ơ! Em như vậy hồi nào? Em có làm cái gì đâu mà chị nói em vậy...”
“À ừ chắc không có, phải có người ta mới nói chứ.”
Lục Nương lúc này trông thật đáng yêu, cô chu cái mỏ của mình lên trả treo lại với Phương Ly. Đây cũng là lần đầu tiên Phương Ly thấy cái hành động này của Lục Nương.
“Em làm gì vậy? Bỏ tay ra cái con bé này!”
Bất ngờ Phương Ly bước tới vén tóc Lục Nương ra rồi cô ả tóc vàng ấy dùng tay cô đặt lên trán Lục Nương. Thấy vậy Lục Nương mới la lên một tiếng.
“Chị hôm nay hành động ngộ lắm nha!”
Phương Ly chỉa ngón tay vào mặt Lục Nương mà dùng cái chất giọng cực kì biểu cảm cực kì đá đểu mang một hàm ý sâu sắc nào đó đá Lục Nương.
“Ố ồ, hay là ai kia hành động cũng khác quá ta...”
Lục Nương cũng chẳng vừa, cô cứ liếc liếc ánh mắt của cô về phía Thu Phong.
Theo dòng ánh mắt của Lục Nương, Phương Ly cũng liếc nhìn theo. Vô tình trong đầu hai người đàn bà này nổi lên cùng một dòng suy nghĩ.
Tất cả mọi chuyện là do thằng đàn ông đang ngồi kia, lúc này hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào Thu Phong.
Bị hai cặp mắt khác giới nhìn chằm chằm mà một trong hai nàng lại một xinh đẹp tuyệt trần một thì ngực to vô đối cứ nhìn anh như vậy khiến anh không thoải mái chút nào.
“Mặt tôi có dính cái gì sao mà hai người nhìn ghê vậy!”
“Không có gì!”
Cả hai người phụ nữ đồng loạt lắc đầu.
Điều này cũng thấy Thu Phong cảm thấy khá khó hiểu, thôi kệ vậy.
Chừng một tiếng sau thì hai người phụ nữ ấy rời khỏi, bỏ lại một đống bầy nhầy khiến anh phải lật đật đi dọn, xong xuôi anh bắt tay vào rửa chén luôn. Dù gì cũng là họ mang đến cho mình ăn mà, mỗi tội bày nhiều quá thôi.
“Cạch cạch cạch...”
Thu Phong vừa đeo găng tay vào chuẩn bị rửa chén thì nghe tiếng động thân quen bên ngoài cửa. Lắc lắc cái đầu của mình Thu Phong khẽ cười một tiếng vừa đi vừa tháo một găng tay bước ra mở cửa.
Đúng như anh nghĩ xuất hiện đằng sau cánh cửa không ai khác chính là con giặc tên Mực. Lúc này miệng nó ngậm cổ một con gà trống đã chết đuôi con Mực thì cứ ngoe nguẩy qua lại.
“Tao cũng mới ăn gà xong, mày cũng có món gà ngon nhỉ! Cơ mà đưa đây tao xem nào?”
Thu Phong cười phì ra một tiếng vừa nói vừa chìa tay ra kêu con Mực đưa con gà trên miệng nó cho anh xem.
Dường như không giống mấy con chó khác, con Mực này không sợ Thu Phong cướp đồ ăn của nó bởi nó tin có cướp chưa chắc cướp được từ cái mõm đen của nó à nha.
Nhận lấy con gà vừa mới chết còn hơi ấm trong lòng bàn tay mình... Quan sát một hồi Thu Phong trả lại cho con Mực rồi nói:
“Bà mẹ mày! Đây là con gà giống nhà người ta, mày lôi đi mày ăn của người ta lấy gì người ta phối giống. Cái con nghiệt súc này!” – vừa chửi con Mực anh vừa gõ lên đầu nó một cái rồi nói tiếp “Lần trước thì bắt gà đá của đám thằng Chí Khải ăn, QCIGXbR giờ lại đến con gà trống của cái nhà xui xẻo nào thế không biết. Làm ơn lần sau mày bắt mấy con gà mái mà già già không còn khả năng đẻ trứng ấy... Mà thôi để mai tao dặn bọn nó mua mấy cân thịt bò chất trong tủ cho mày, nuôi mày đúng là tốn tiền mà chẳng được cái tích sự gì mà!”
Thấy Thu Phong chửi mình nguyên một mạch con Mực hình như tính người trỗi dậy nó cảm thấy tội lỗi liền nhả con gà trống xuống đẩy đẩy về phía Thu Phong rồi nhìn anh với một ánh mắt đầy thành khẩn.
“Dẹp đi! Lỡ chết rồi thì mày ăn dùm tao cái, ăn xong tự dọn đống xương với đống lông đừng bắt tao hầu mày. Tao để cửa đấy ăn xong rồi thì tự lết xác vào mà đóng cửa, tao đi rửa chén. Bố tổ nhà mày!”
Hành động của con Mực khiến anh cũng phì cười, anh đá con gà về lại phía nó rồi bắt nó ăn, tự ăn tự dọn như con người. Nếu để kẻ khác chứng kiến cảnh này thì tới cả cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ còn không tin được. Có thể nói chuyện với chó mà như trò chuyện với người, đặt trước cho nó một loạt hành động để nó nghe theo thì cực kì khó tin cộng với cực kì hiếm.
Trên đời này không phải không có loại chó nghe được người như vậy, có mà cực kì hiếm. Tính toàn thế giới cùng lắm chỉ có vài con chó mới được như vậy mà thôi, và Thu Phong may mắn được một con trong số vài con đó và có lẽ anh cũng không biết con chó của anh này nó có một đặc điểm không một thứ gì trên thế giới này có thể tưởng tượng được.
...
Rửa chén xong xuôi Thu Phong nằm coi ti vi cũng gần tới mười giờ chuẩn bị đi ngủ để ngày mai dậy sớm tiếp quản địa bàn cùng với Phương Ly thì bất ngờ điện thoại anh reo lên. Là chiếc điện thoại đập đá quả pin hiện đại xài cả tháng chưa hết.
Sim anh gắn trong chiếc điện thoại này là sim cá nhân chỉ có một vài người quan trọng như ba anh hay một vài người khác, thậm chí đến mẹ anh cũng không biết số này.
“Alo?”
“Alo? Phong hả?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, vừa nghe giọng Thu Phong liền biết là ai.
“Đạt?”
“Ừ là tao!”
Đúng như anh đoán người gọi tới là Huỳnh Đạt thằng bạn thân của anh ở cả hai thế giới, ở thế giới này thân phận của Huỳnh Đạt còn bá đạo hơn những gì Thu Phong biết ở cái bề nổi kia.
“Tao gặp chuyện cần mày phải ra mặt, giúp tao được không?”
Giọng thành khẩn của Huỳnh Đạt vang lên khiến Thu Phong cảm thấy nghi ngờ.
Thằng bạn này của anh rất ít khi có chuyện gì nhờ đến anh, thường thì nó toàn giúp anh thì đúng hơn, theo suy nghĩ của anh là vậy nhưng sự thật phải vậy không cũng không chắc được.
“Chuyện gì mà cần tới tao? Nói đi!”
“Mày nhớ có lần tao nói thân phận của ông cố tao cho mày nghe không, cũng vì chuyện đó mà tao gặp chuyện rồi đây! Bây giờ người Amecanda gốc Xích (Đại loại như người Mỹ gốc Việt) đang đòi tao về lãnh đạo họ. Dường như cũng sắp xảy ra chiến tranh rồi! Thôi cái này không nói trên điện thoại được, mày đang ở đâu ngày mai tao qua?”
“Quảng Phúc, Quận Bình Phúc! Mai gọi tao.”
Nói xong Thu Phong trực tiếp cúp máy.
Lúc này anh đang lo lắng cái chuyện quái gì đang diễn ra đây, ông cố của Huỳnh Đạt là ai? Chiến tranh gì ở đây? Thu Phong đang cảm thấy dung lượng não của mình càng ngày càng sai, sự mất trí nhớ của anh càng lúc càng nặng.
Nhưng Thu Phong lại không biết rằng Huỳnh Đạt thực chất kể cho người giống anh tên Quốc Phong về người ông cố ngoại của Huỳnh Đạt thuở trước thế chiến thứ ba Xích Quỷ có tồn tại một người gọi là tổng thống thứ hai của đất nước Xích Quỷ.
Ông cố của Huỳnh Đạt đã lãnh đạo một nửa miền Nam và sau đó thất thế phải dẫn dân chúng và binh lính lưu lạc ở quốc gia tự do khác là Amecanda. Nước đứng đầu về nguồn kinh tế thế giới hiện nay. Sau khi trốn được qua đất nước đó thì ông cố của Huỳnh Đạt cũng bị ám sát mà chết về sau gia đình Huỳnh Đạt lại phải trốn sang đất nước khác cho đến thời của mẹ anh mới về lại Xích Quỷ sinh sống và hạ sinh ra anh.
Chuyện này tới giờ Thu Phong vẫn không biết đúng hơn người biết là Quốc Phong chứ không phải Thu Phong. Nhưng ngày mai thôi khi Huỳnh Đạt bay từ Amecanda về Thu Phong sẽ biết hết tất cả.
Không biết lý do tại sao lúc này toàn thân Thu Phong nổi hết da gà, anh đang có dự cảm điều gì đó không tốt đang xảy ra. Thế giới này lại sắp loạn nữa rồi, thời thế chưa chắc sẽ tạo ra anh hùng nhưng trong thời thế mới có anh hùng xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...