Đô Thị Quỷ Vương

“À Phong này... Sáng nay ông Tý kiếm anh có việc gì ấy...”

Đang ngồi cùng nướng bánh mì thì bất chợt Nhật Huy quay sang thông báo cho Thu Phong biết chuyện Ngũ Tý sáng nay có tìm anh.

“Ừ, để tao về lấy cái điện thoại rồi gọi cho ổng sau. Đi gấp quá quăng cái điện thoại ở nhà rồi!”

Thu Phong tùy tiện đáp lại một câu không quan tâm.

Căn bản Ngũ Tý từ đầu chả là cái khỉ gì trong mắt Thu Phong nên anh cũng không để ý mấy. Mà bình thường ít khi nào Ngũ Tý kiếm anh mà lần này kiếm gấp chắc cũng có chuyện thật.

Ngồi nghĩ vẩn vơ Thu Phong nhớ lại lần trước mình đánh nhau với băng Quỷ Lang một trận danh tiếng vang xa, như vậy cũng không tốt... Thu Phong nghĩ chắc là vì chuyện đó nên Ngũ Tý mới cho gọi anh chứ bình thường lão càn rỡ ấy chẳng quan tâm.

...

Sáng sớm ngày hôm sau Thu Phong vừa chạy bộ buổi sáng về thì lúc này đã có sẵn hai tên to con nào đó đứng trước dãy phòng trọ trực đợi sẵn.

“Lại hai thằng hôm bữa?” – Một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu Thu Phong.

Lúc này anh dần bước tới chỗ bọn chúng, thấy Thu Phong bước tới hai tên to con kia liền cúi đầu thận trọng chào:

“Buổi sáng tốt lành thưa anh Phong!”

Thái độ này dường như khác hẳn hoàn toàn so với lần gặp trước, chắc có lẽ do trận đánh vừa rồi khiến hai kẻ này không còn dám xấc xược với Thu Phong nữa.

“Anh Tý cho hai thằng bay tới đây có chuyện gì à?”

Thu Phong không quan tâm đến lời chào của hai kẻ trước mặt, thay vào đó anh híp mắt lại hỏi.


“Dạ vâng! Anh Tý muốn anh đến Quận Bình Phúc một chuyến nói là có chuyện quan trọng gì đó!”

“Quận Bình Phúc? Địa bàn của Lục Nương à? Sao lại tới đó nhỉ?”

Thu Phong vừa quay sang hỏi hai kẻ trước mặt vừa tự hỏi bản thân.

“Lát tầm bảy giờ sáng anh Tý sẽ cho xe tới đón anh, anh Tý dặn anh đừng ăn sáng sớm tới Quận Bình Phúc rồi hãy ăn tại em nghe đâu có người muốn gặp anh!”

“Ừ còn gì nữa không?”

“Dạ không! Tụi em thông báo đến đây thôi, hết chuyện rồi tụi em xin về trước!”

“Ừ đi đi!”

Thu Phong vẫy tay không tiễn.

...

Đúng bảy giờ sáng Thu Phong mặc đại bộ đồ nào đó trông cực kì bình thường, quần đùi áo ba lỗ khoác thêm cái áo Jean bên ngoài.

Thu Phong đang đứng trước cửa dãy phòng trọ để đợi lão già Ngũ Tý đánh xe tới.

Chừng mấy chục giây sau rất đúng hẹn lão Ngũ Tý lái một chiếc BMW 420i Gran Coupe tới cạnh Thu Phong. Hạ cửa kính xuống Ngũ Tý ăn mặc sang trọng mặt đeo một cái kính râm trông rất ngầu nhìn Thu Phong từ trên xuống dưới cười nói:

“Mày biết hôm nay đi gặp ai không mà ăn mặc mắc cười vậy Phong? Lôi tha lôi thôi, vô ăn mặc chỉnh tề vô cho tao xem lào...!”


Không biết lấy đâu ra cái giọng sĩ Ngũ Tý bỗng nhiên đùng đùng lên mặt với Thu Phong.

Thấy vậy Thu Phong cũng chẳng biết nói gì với thằng cha điên này, không quan tâm đến lời lão ta mà anh trực tiếp vòng qua cửa bên kia mở ra rồi bước vào đóng cửa cái kịch lại nói:

“Anh không tính đi à? Trễ rồi không sợ người đẹp nào đó đợi sao?”

“Hừm!”

Ngũ Tý hừ lạnh một tiếng vì cái tật chẳng nghe ai của Thu Phong.

Một chập sau trên đường đi ngồi trong ô tô Ngũ Tý vừa điều khiển xe vừa nói:

“Phong này anh hỏi chú cái này...”

“Anh Tý cứ nói đi, anh em mình người một nhà cả mà!”

Lúc này Thu Phong đang năm ngửa ra phía sau chân gác lên thành xe ô tô mắt cứ nhắm miệng thì cứ trả lời.

Nghe Thu Phong nói vậy có đánh chết Ngũ Tý cũng không tin Thu Phong coi lão là người một nhà, nếu đã coi là người một nhà thì Thu Phong đã không có cái thái độ cợt nhã đấy với lão.

Nhưng có lẽ Ngũ Tý cũng chỉ nghĩ quá lên mà thôi thực chất Thu Phong chẳng làm cái gì khiến lão ta nghi ngờ cả đơn giản vì Thu Phong quá mạnh, quá có tiếng nói nên mới khiến lão có cảm giác như vậy.

Dù thế cũng không nên nói ra, Ngũ Tý gắn một lớp mặt nạ khác để nói chuyện với Thu Phong cũng như Thu Phong gắn mấy lớp mặt nạ để thực hiện cái kế hoạch đánh Bắc lần này.


“Nếu đã xem nhau là người nhà thì chú cũng như em của anh thôi, anh có việc này muốn nhờ chú chú làm được không Phong?”

Ngũ Tý mập mờ nhắc đến chuyện của Lục Nương với Thu Phong.

Chuyện các lão đại của mấy quận thành phố Quảng Phúc thay phiên nhau lén lút đến gặp Ngũ Tý đều được Thu Phong nắm rõ chỉ là nội dung cụ thể anh không nắm rõ, đại khái anh chỉ biết rằng bọn họ đang đe dọa Ngũ Tý phải giao anh ra nếu không sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Thu Phong đang suy nghĩ không biết có người nào may mắn dành được anh đây, may mắn hay là xui xẻo cũng chẳng biết được cái cốt yếu Thu Phong bị lũ người này xem như món đồ vật lấy ra để mà trao đổi. Nếu đặt vào trường hợp Thu Phong thật sự chỉ là một quân nhân giải ngũ có sức chiến đấu vô địch thì có lẽ anh sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực nhưng thân phận khác thì suy nghĩ khác đối với Thu Phong bọn họ chỉ như những nước cờ đầu tiên mà anh đi thôi.

Nắm được thành phố Quảng Phúc thật sự là một cái đòn bẩy cực kì vững chắc cho Thu Phong sau này, nhưng vấn đề anh phải âm thâm không được để lộ ra quá nhiều dù là ra mặt, chuyện này Thu Phong sẽ từ từ tính sau ít nhất cũng có các bước đề ra trước mắt sẵn trong đầu anh rồi.

“Anh cứ nói thẳng ra đi chẳng việc gì phải ngại cả!”

Lúc này Thu Phong ngồi bật người dậy bỏ chân xuống rồi sau đó thò tay vô trong túi áo lấy ra một điếu thuốc từ trong gói đưa cho Ngũ Tý.

Nhận lấy điếu thuốc của Thu Phong sau đó lão ta vươn tay tính lấy quẹt thì Thu Phong lại mồi dùm ông ta.

Sau khi kéo một hơi thuốc từ điếu thuốc của Thu Phong quan hệ của hai người dường như xích gần lại một ít. Giờ khắc này tâm tình của Ngũ Tý trở nên thoải mái hơn hẳn nên liền mở miệng nói:

“Chuyện là thế này, anh có một người quen cũng là lão đại của một băng đảng lớn ở quân Bình Phúc...”

“Lục Nương sao?” – Thu Phong bỗng chen ngang vô.

“Sao chú mày biết?” – Ngũ Tý giả bộ kinh ngạc hỏi như là tăng thêm phần thú vị cho cuộc trò chuyện.

“Người xinh đẹp như vậy làm sao em không biết được anh Tý? Em là đàn ông mà, phái đẹp là để ngắm... Chậc chậc bà chị Lục Nương gần bốn chục tuổi rồi mà cứ như gái mới lớn ấy... Quá đẹp!”

Thu Phong liên tục tặc lưỡi khen ngợi Lục Nương trước mặt Ngũ Tý.

Lão Ngũ Tý nghe vậy không biết tại sao cảm thấy bồn chồn nhưng thôi lão lo cho cái mạng quèn của lão hơn:

“Thôi khen đi thằng ôn! Đẹp thì đẹp chứ mày không có tuổi ăn được đâu.”


“Anh Tý vậy là bậy rồi, vợ em còn đẹp hơn bà chị Lục Nương gấp chục lần vả lại em cũng chẳng có cái sở thích lái máy bay đâu... Mất công đâm vào núi là vỡ mồm. Ha ha.”

Thu Phong vừa nói giỡn vừa cười phá lên ra vẻ rất là thân thiện với Ngũ Tý.

Lần đầu tiên Ngũ Tý nói chuyện với Thu Phong mà có cảm giác thoải mái như thế này, lúc này lão cũng nghĩ lại bản thân lúc trước chắc đố kị về khả năng của Thu Phong nên sinh ra lòng không thích dù sao lão vẫn đúng đắn khi trọng dụng đúng người mà người này lại mang họa nên lão phải tống hắn đi.

Cảm giác được thoải mái nên Ngũ Tý cũng đùa lại với Thu Phong:

“Tao trước giờ chưa từng thấy ai mà đẹp hơn Lục Nương cả, dù cả mấy con diễn viên điện ảnh hay ca sĩ kia cũng chưa chắc đẹp bằng Lục Nương nhá.”

“Kệ bả đi mà anh nhắc tới Lục Nương có chuyện gì sao anh Tý?”

Lục Nương tuy đẹp nhưng Thu Phong chẳng quan tâm với anh Nhược Y là cô nàng đẹp nhất của lòng anh từ trong ra ngoài rồi. Nhược Y đúng nghĩa là một con bánh bèo của Thu Phong không hơn không kém.

“Ừm! Lục Nương là bạn tốt của tao mà dạo này bên địa bàn của Lục Nương có chút vấn đề nên anh muốn chú mày sang đó một thời gian đi theo Lục Nương. Tin tao đi chắc chắn Lục Nương không ngược đãi mày đâu thậm chí lợi ích còn tốt hơn nhiều. Cũng coi như chú mày giúp anh lần này đi theo Lục GJjGa Nương phù trợ chỉ một thời gian, nếu người ta có đối xử không tốt thì về với tụi anh đám Ổ Chuột này không bao giờ bỏ rơi em đâu Phong!”

“Hắc!”

Thu Phong cười nhẹ một tiếng, tuy nhiên tiếng xe khá ồn nên Ngũ Tý không nghe thấy rõ.

Giống như từ nãy đến giờ Thu Phong đoán mò, ra là tống anh cho Lục Nương à. Cũng được, anh cũng đã điều tra hết về lai lịch của Lục Nương từ lâu rồi. Bà ta là một đàn bà rắn độc, nói rắn độc cũng hơi quá chỉ là vì cái sắc đẹp của bà ta khiến cho biết bao nhiêu thằng đàn ông phải điêu đứng táng gia bại sản vì bà ta rồi.

Đến cả ông trùm đất Bắc mục tiêu mà Thu Phong nhắm tới kia cũng có chủ ý với Lục Nương. Nếu đã giao anh cho Lục Nương thì càng tốt anh càng có thể tiếp cận và lợi dụng tình thế dễ hơn, nhưng cái cốt yếu của Thu Phong lúc này là không thể để bản thân quá nổi tiếng nếu nổi quá chắc chắn sẽ bị người nhận ra thân phận đến lúc đó cực kì khó đào góc tường nhà người ta a.

“Được rồi em hiểu mà anh Tý! Không sao đâu, chỉ là có vài anh em... Tụi thằng Chí Khải ấy. Cũng nhờ bọn họ em mới được ngày hôm nay nếu cho em theo hỗ trợ chị Lục Nương thì em xin mấy người đó để họ đi theo em được không anh Tý?”

Thu Phong mặc dù có kế hoạch nhưng anh vẫn không quên đám người Chí Khải được, bọn họ thề đi theo anh đến cùng thì anh cũng phải tạo cơ hội cho họ để họ thực hiện. Nếu anh để họ đi theo anh chỉ để hưởng vinh hoa phú quý thì không cần, Thu Phong cho họ đi theo vừa để thử lòng vừa để họ phát triển thêm một bậc nữa.

Cái khó nhất của một kẻ đứng đầu là tìm được người trung thành với mình, chỉ cần trung thành dù có phế vật đến đâu Thu Phong cũng cần chứ anh không cần cái thể loại người tài giỏi mà tạo phản lúc nào không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận