Đô Thị Quỷ Ký


Mọi người di chuyển đến nghĩa trang thôn, riêng Quách trưởng thì về đồn để xử lý công việc, nhóm phu đào mộ cũng nhanh chóng xuất hiện với đầy đủ dụng cụ cùng một cái quan tài.

Thủy Mộng Trung thấy nơi này nằm sát chân núi nên trỏ dãy núi mênh mông phía xa hỏi: “Dãy núi đó tên là gì vậy?”
“Là dãy Hoàng Lăng Sơn, khu đó là núi rừng nguyên sinh, gần như không có người đặt chân tới.” Một phu đào mộ giải thích.

Thủy Mộng Trung xem xét phong thủy, đối chiếu ngày tháng năm sinh của Hồng Nương, chọn một vị trí xây mộ chứa đầy phúc khí cho cô ta.

Lữ Hàn thắc mắc: “Xây mộ không phải là chọn ngày tháng năm chết sao?”
“Tùy quan điểm mỗi trường phái.

Tôi theo trường phái dùng ngày tháng năm sinh.” Thủy Mộng Trung giải thích.

Phu mộ sắp xếp bộ xương của Hồng Nương ngay ngắn trên một tấm vải đỏ, rải đầy lá táng có mùi thơm phủ kín xương rồi gấp hai mép vải lại, dùng thêm một mớ vải khác gói ghém cho thật gọn gàng, đặt vào trong quan tài.

Thủy Mộng Trung bảo phu mộ đợi một chút, hắn lấy trong túi ra một miếng trầm nhỏ, là thứ hắn vẫn hay đem theo bên người, mở miệng của bộ xương ra, đặt miếng trầm vào trong.

“Anh làm vậy để làm gì?” Điệp Thần thấy lạ thì hỏi.

“Cô ta nằm dưới nước năm năm trời lạnh lẽo, lại phải ở chung với lũ trùng hôi thối nên tôi muốn để cho cô ta miếng trầm, hy vọng thời gian sẽ giúp thân xác cô ấy rũ bỏ được những ô trọc của nhân gian.”
Bốn phu mộ thắp một bó nhang trước hố huyệt, cả bốn cùng đứng ngay ngắn vái mấy cái, rồi dùng dây chão luồn vào các gậy đòn to, lồng xung quanh quan tài, chậm rãi hạ quan tài xuống lòng huyệt, sau khi canh chỉnh vị trí đã ngay ngắn thì dùng xẻng hất đất xuống dưới.

Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn cũng phụ một tay.

Điệp Thần, Giám đốc Hoàng và Trần Thiệu thấy ai cũng có việc làm mà mình đứng không thì không tiện nên cũng bước tới tham gia.

Ngặt nỗi không còn dụng cụ gì khác, đành phải dùng tay hốt đất mà thả xuống, tuy hiệu quả là không có, nhưng xét trong khung cảnh thì lại rất phù hợp.

Sau khi mộ phần đã được lấp đất chu đáo, Thủy Mộng Trung lấy ra con dao găm quân dụng, dùng Niệm lực khắc tên lên tấm bia đặt trước mộ: “Hồng Nương chi mộ”.

“Chi mộ” nghĩa là gì vậy?” Điệp Thần hỏi.

“Cô ta không có thân thích, tôi khắc chữ “Chi mộ” nghĩa là mộ phần của một nhánh gia tộc, sau này người thân của cô ta đến đây, có thể ở lại đây chăm sóc mộ phần và chôn cất chung trong khu vực này với mộ của cô ấy.”
Trả lời Điệp Thần xong, Thủy Mộng Trung lại khắc tiếp bên dưới hai câu, dùng tên của Hồng Nương làm chữ mở đầu:
“Hồng trần vô lệ
Nương duyên khởi sinh”
Điệp Thần lại hỏi: “Hai câu này nghĩa là gì?”
“Chỉ là mong cho cô ta có được một khởi đầu mới tốt hơn mà thôi.”

Khi việc chôn cất hoàn tất cũng đã mười một giờ đêm, bốn phu mộ nhận tiền công từ Giám đốc Hoàng rồi thu dọn ra về.

Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung muốn chia đều số tiền công này ra nhưng Giám đốc Hoàng dứt khoát từ chối: “Ba vị từ xa đến đây hỗ trợ chúng tôi, lẽ nào lại để ba người bỏ tiền ra nữa.

Hơn nữa, thân là Giám đốc sở lại để một vụ án oan thế này trong địa bàn của mình thì ít nhiều cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

Cứ để tôi lo chuyện này.”
Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung thấy thái độ của Giám đốc Hoàng dứt khoát như vậy thì cũng không đề cập tới nữa.

Có điều, sau đó Lữ Hàn mới nhớ ra hắn đã để lại điện thoại và gần hết tiền cho Tiêu Tương, lại còn mới dùng hai cái Thiên Mạn Hoa Vũ đi đứt một tháng lương, tiền mua điện thoại mới e còn không đủ, nếu giả sử Giám đốc Hoàng để cho bọn hắn được chia tiền thì chắc chỉ có nước chui xuống đất mà trốn cho đỡ xấu hổ.

Điệp Thần thấy những người khác đã ra về hết thì hỏi: “Còn chúng ta bây giờ thì sao?”
Thủy Mộng Trung nhìn về dãy Hoàng Lăng Sơn rồi nói: “Chúng ta đợi một chút, Hồng Nương sẽ đến ngay thôi.”
“Sao anh biết Hồng Nương sẽ đến?” Điệp Thần thắc mắc.

“Có chút khó giải thích, chỉ là… Tôi cảm thấy như vậy.”
Điệp Thần nghe Thủy Mộng Trung nói thế thì không hỏi nữa, nhưng quay qua thấy Trần Thiệu đang ngồi bệt lơ ngơ trên nền đất thì hỏi tiếp: “Có cần cho Trần Thiệu ngủ nữa không?”
Giám đốc Hoàng nghe Điệp Thần hỏi câu này thì giật mình, hơi lo lắng cho nhân viên của mình, kiếm thêm lý do vì sao bị đau đầu một lần nữa cũng không dễ.

May sao Thủy Mộng Trung đã lắc đầu.

Năm người ngồi xuống đất nghỉ ngơi, chờ đợi Hồng Nương đến nhưng mãi vẫn chưa thấy cô ta xuất hiện.

Đèn sạc dùng để chiếu sáng cũng hết pin, tắt ngúm.

Lữ Hàn lấy ngọn Thuần Dương Đăng ra thắp lên, ngọn nến này tối qua chỉ mới dùng một chút, vẫn còn nguyên cả cây dài.

Thuần Dương Đăng cháy lên, tỏa ánh sáng nồng ấm ra xung quanh.

Vốn bản thân ngọn lửa đã tỏa ra nhiệt lượng, có thêm huyết khí thuần dương của Điệp Thần nên càng ấm áp hơn.

Năm người ngồi trước huyệt mộ mới đắp, trên cao là bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, mỗi người trong lòng mang một cảm xúc khác nhau, theo đuổi những tâm tư khác nhau.

Giám đốc Hoàng có cảm giác lạ lẫm, từ khi đảm nhiệm vị trí lãnh đạo cao nhất của cảnh sát thành phố, đã bao lâu rồi ông không ngồi ngắm bầu trời đêm như thế này?
Trần Thiệu thì trong lòng hỗn loạn, không suy nghĩ được gì.

Lữ Hàn nhìn chiếc nhẫn màu ngọc bích trên tay mình, nghĩ về lão già Tiêu Ảnh Tử, nghĩ về Tiêu Dao phái, nghĩ về Tiêu Tương, nghĩ về Tuyết Tình không biết cô đã hồi tỉnh chưa, nghĩ về Tiểu Tam cùng nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng.


Điệp Thần nghĩ đi nghĩ lại về những lời nói của lão quỷ Cổ Cầm, liệu có thật không? Hay chỉ là muốn dọa dẫm người?
Thủy Mộng Trung lại nhớ tới người đã đan cho hắn đôi bao tay, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, mở bài hát đang đứng top trên Tik Tok “Đứng đợi em ba ngàn năm” nghe mà lòng đầy u uất, từng câu từng chữ của bản tình ca này, tiếng được tiếng mất, bập bõm chạy qua trong đầu hắn:
“Mẹ em nói duyên phận chúng ta quá mỏng
Cha em không nói gì, hút thuốc suốt một đêm
Muội muội em muốn làm chú chim nhạn tuyệt tình
Vậy ca ca đây sẽ làm cây dương liễu đứng đợi em ba ngàn năm
Sống cũng đợi em, chết cũng đợi em
Đợi đến địa lão thiên hoang, lòng anh vẫn sẽ không đổi
Muội muội, anh đợi em ba năm rồi lại ba năm
Mới biết được rằng em đã đi đến một nơi gọi là vĩnh hằng
Em nói: Đừng đợi em, đừng đợi em”

Cả năm người mãi theo đuổi mối bận tâm trong lòng mà không để ý từ phía xa của dãy Hoàng Lăng Sơn, một chiếc kiệu hồng đang bay đến.

Lữ Hàn chợt ngẩng nhìn lên, nói khẽ: “Tân nương đến rồi.”
Một cơn gió âm lãnh thổi tới, nhưng không làm tắt được Thuần Dương Đăng.

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, từ xa vọng tới tiếng than khóc.

Thì ra kiệu hồng không bay một mình mà có quỷ khiêng kiệu, tiếng khóc lóc phát ra từ đám quỷ đầy thê lương.

Phía trước là hai con quỷ khiêng mỗi bên, còn phía sau là ba con mỗi bên.

Phía sau cùng, một con quỷ không phải khiêng kiệu nhưng bị một sợi dây tròng vào cổ, kéo lê lôi đi.

Cả đám quỷ này không con nào có cơ thể lành lặn.

Con thì cổ bị chặt ngang không có đầu, con thì bị phạt đứt chỉ còn một nửa bên cái đầu, con thì cụt tay, con thì cụt chân, con thì bộ ruột bị moi móc lòng thòng ra ngoài, con thì ngực bị bóc mất một mảng xương sườn lớn lộ nội tạng trong lồng ngực, con thì sau lưng mất hết một nửa da thịt lộ ra xương sống.

Con nào cũng quằn quại đau đớn, rên la than khóc, máu vẫn chảy từ các vết thương trên người.

Từ trên xuống dưới cơ thể chúng bị mất rất nhiều các khối da thịt, như kiểu bị ai đó dùng dao xẻo ra từng miếng khắp nơi trên người rồi để mặc cho vết thương nhỏ máu tong tong.

Kiệu hồng bay đến gần rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.


Năm người đều đứng lên hết cả, trong lòng Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung lúc này đều có một chút cảm giác mâu thuẫn, vừa muốn đối phó với nữ quỷ vừa muốn nói một câu an ủi gì đó.

Tân nương vén màn che kiệu hồng bước ra ngoài.

Hình dạng cô ta đã trở lại xinh đẹp như trước, khuôn mặt đã lành lặn, cơ thể đầy đặn, da thịt trắng trẻo và mềm mại, mái tóc dài lướt thướt bay trong gió.

Điệp Thần chép miệng: “Làm quỷ thật có chút sảng khoái, lúc nào cũng xinh đẹp được, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ.”
“Vậy để tôi hỏi Tân nương giùm, xem cô ta làm sao lúc nào cũng xinh đẹp được như thế nhé?” Lữ Hàn quay qua thì thầm vẻ quan tâm.

“Thì hỏi đi.” Điệp Thần đáp, giọng điệu không có vẻ gì là bông đùa.

Không ngờ Lữ Hàn quay qua nữ quỷ, lớn giọng hỏi thật: “Tân nương, mới có hai bữa không gặp, sao lại xinh đẹp được như cũ nhanh vậy?”
“Thật sao? Ngươi thấy ta xinh đẹp thật à? Ngại quá!” Tân nương yểu điệu hỏi lại, “Vậy để ta biến ngươi thành tân lang, đêm nay vào động phòng hoa chúc với ta nhé.”
Nói xong, cô ta quăng đĩa máu xuống đất, ra lệnh cho đám quỷ: “Uống đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh từ Tân nương, đám quỷ khiêng kiệu lập tức bu lại, bò rạp trên mặt đất, thè lưỡi dài ra uống máu trong đĩa.

Lũ quỷ được uống máu thì có sự biến đổi, bọn chúng không còn kêu gào than khóc nữa, máu từ các vết thương trên người bắt đầu ngừng chảy.

Dường như máu trong đĩa là thuốc tiên với chúng, lũ quỷ khiêng kiệu càng uống thì càng thay da đổi thịt, da thịt bắt đầu mọc dần ra trên những chỗ bị xẻo đi trên cơ thể.

Dần dà bọn chúng bắt đầu biến đổi thành bộ dạng giống người hơn.

Giám đốc Hoàng nhìn thấy khuôn mặt những người trước mặt thì ngạc nhiên nói to: “Đây chẳng phải đều là những nạn nhân của vụ án mất tích liên hoàn sao?”
Quan sát thêm một lúc thì Giám đốc Hoàng nói tiếp: “Có điều không thấy La Mạnh.”
Thủy Mộng Trung chỉ về phía con quỷ bị xích vào sau kiệu: “Có lẽ là con bị xích kia, hắn chính là kẻ xô cô ta xuống sông, còn thả lũ đỉa xuống hành hạ cô ấy nên bị trừng phạt nặng nề nhất.”
Lữ Hàn hỏi lớn: “Tân nương, La Mạnh giết hại cô thì không nói, còn những người kia sao cô lại giết họ tàn nhẫn đến như vậy?”
Nữ quỷ cười lớn: “Ha ha, tàn nhẫn ư? Ngươi đến mà hỏi bọn chúng.”
Rồi Tân nương tung sợi dây lên cao, lúc này đã nhìn rõ là một sợi dây lạt hay dùng để buộc thức ăn, có điều kích thước rất to, ngang cổ tay người lớn, vung con quỷ bị trói lên rồi đập “Rầm!” xuống đất.

Như nghe được hiệu lệnh, lũ quỷ được uống máu đồng loạt ngẩng lên nhìn về phía nhóm Lữ Hàn.

Lúc này bọn chúng đã biến thành hình người, nhưng hoàn toàn khác hẳn người thường, trên đầu chúng mọc thêm ra hai cái sừng như của loài trâu, mắt đỏ ngầu, hai răng nanh mọc dài lồi hẳn ra khỏi miệng, tay chân nổi thịt cuồn cuộn, vằn vện gân máu.

Cả đám gầm rú, hoa chân múa tay, cùng nhau nhảy bổ về phía năm người.

Điệp Thần, Trần Thiệu và Giám đốc Hoàng vội vàng chạy lui về phía sau, để lại Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung đối phó với lũ quỷ.

Ba người vừa quay lưng bỏ chạy thì một luồng ánh sáng tử tinh lóe sáng khắp không gian u tối.

Tuyệt Tình kiếm đã xuất trận.

Lữ Hàn rút Tuyệt Tình kiếm từ trong lọ thủy tinh chứa nước mắt cực quang, nhảy tới phía lũ quỷ, quay một vòng trên không tụ lực, rồi chém xuống một đường thật mạnh, xả đôi cơ thể con quỷ đầu tiên lao đến.


Hai nửa thân hai bên đổ xuống đất, hóa ra một đám máu thịt bầy nhầy, hôi tanh tởm lợm.

Thủy Mộng Trung dùng tay lấy lửa từ ngọn Thuần Dương Đăng tạo ra Đường Nộ Liệt Hỏa trên cả hai bàn tay, thổi hai luồng lửa về phía đám quỷ.

Mấy con quỷ nhào đến đầu tiên trúng phải ngọn lửa này thì toàn thân bốc cháy, nhảy nhót lung tung, bị Lữ Hàn vung kiếm, dùng kình lực bá đạo chém đứt đôi cả lũ.

Tân nương thấy đám quỷ của mình chỉ vừa mới lao tới đã bị hạ gục gần phân nửa thì buộc lòng phải tham chiến ngay, nếu không muốn đám quỷ của mình chết sạch.

Nữ quỷ bay lên cao vung dây lạt kéo theo con quỷ, quật về phía Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung.

Con quỷ bị buộc dây ở cổ này có vai trò tương tự như một quả cân nặng ở đầu vũ khí Nhuyễn tiên khiến cho sợi dây to dày có uy lực khủng khiếp.

Một cú quật xuống đầu tiên với kình lực nặng nề đã hất văng cả Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung ra xa.

Nữ quỷ thu dây về rồi quất ngang tới trước, Thủy Mộng Trung hụp xuống né tránh, còn Lữ Hàn phóng người lên cao tránh sợi lạt quật ngang qua dưới chân, đồng thời phóng ra một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh về phía nữ quỷ.

Nữ quỷ tay này cầm dây, tay kia rút ra con dao chặt thịt đón chặn ám khí.

Tam Hoa Tụ Đỉnh va chạm vào thân dao tạo ra một tiếng “Kang!” vang vọng, hoa lửa tung tóe.

Đỡ được ám khí, Tân nương lại xuất ra chiêu dao rời tay, ném luôn con dao về phía hắn.

Lữ Hàn lúc này vẫn đang còn lơ lửng trên không, chỉ có thể vung kiếm chém văng con dao, không ngờ kình lực va chạm của dao và kiếm quá lớn, chấn cho hắn văng ngược ra sau.

Hắn lồm cồm bò dậy, quát hỏi: “Dao của ngươi làm bằng gì mà đạn bắn không thủng, kiếm chém không đứt?”
“Là dao chặt thịt gà thôi.” Tân nương đáp giọng châm biếm.

Đám quỷ thấy phe mình chiếm được ưu thế thì lại hùng hổ xông lên, chọn mục tiêu là Thủy Mộng Trung lao tới.

Thủy Mộng Trung vừa lui vừa dùng Đường Nộ Liệt Hỏa đánh trả.

Nhưng lần này lũ quỷ như có thêm được chiến ý khi đích thân Tân nương ra trận nên không sợ Liệt Hỏa nữa, cứ mặc kệ lửa cháy trên người mà nhào tới muốn cắn xé Thủy Mộng Trung ra từng mảnh nhỏ.

Thủy Mộng Trung thấy lũ quỷ hung hãn không còn sợ lửa nữa thì có chút bối rối, phải nhảy bên này, tránh bên kia, lăn lộn bên nọ, đồng thời tiếp tục dùng Liệt Hỏa bức bọn quỷ lùi lại.

Một con trong số đó nhằm lúc hắn không để ý, nhảy tới từ bên hông, nhắm cổ họng của hắn mà ngoắc miệng cắn.

Thủy Mộng Trung hai tay đang bận thổi lửa đối phó với mấy con kia nên không phát hiện sớm, đến lúc nghe thấy hơi thở hôi thối của con quỷ tập kích phà sát bên tai thì đã muộn.

Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia tuyệt vọng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận