Đô Thị Quỷ Ký


Diệp Chi dùng tách trà chặn xấp tiền trên bàn xong xuôi, ngước đầu lên chuẩn bị quay ra cửa thì phát hiện Lữ Hàn đang chạy tới, tay hắn vung ra một thứ gì đó.

Lữ Hàn nhìn ra vong quỷ sau lưng Diệp Chi là mặc một bộ quần áo dạng bảo hộ lao động như kiểu nhân viên trạm xăng, dường như không có ý định công kích mà chỉ là muốn nói điều gì đó với cô, nên hắn lấy ra một lá bài giấy nhắm vào khoảng hở nhỏ nhoi giữa Diệp Chi và vong quỷ mà ném tới.

Bài giấy tuy uy lực nhiễu động trường khí không ghê gớm như bài thép, nhưng gia tốc xoáy của nó cũng có tác dụng chấn nhiếp nhất định.

Với lại, mục đích của hắn chỉ là muốn bức vong quỷ tránh xa khỏi Diệp Chi nên sử dụng bài giấy là đủ.

Diệp Chi chỉ cảm thấy một con gió nhẹ tạt ngang qua sau gáy mình, cuốn vài lọn tóc của cô bay nhẹ lên.

Cô không nhìn thấy cái vong quỷ đứng say ngay phía sau bị hất văng ra xa, nhưng cảm giác ớn lạnh rùng mình bao trùm nãy giờ đã biến mất, không khí ấm áp đã phủ trở lại lên lưng, lên gáy và hai vai của cô.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lữ Hàn đã xuất hiện bên cạnh, nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng hắn.

Còn hắn thì bước tới bức tường bên cạnh, ngồi xuống, nói chuyện một mình như tự kỷ: “Lão già, lão là ai vậy?”
Cô tròn mắt: “Anh nói chuyện với ai thế?”
Lữ Hàn quay nhẹ đầu lại, giải thích với cô: “Nãy giờ cô thấy lạnh là do có một cái vong quỷ đi theo sau lưng, muốn nói chuyện gì đó với cô, vừa rồi tôi đã hất nó ra khỏi sau lưng cô, bây giờ thì nó đang ngồi bẹp ở chân tường đây, tôi bắt chuyện thử xem thế nào?”
Không đợi cô đáp lời, hắn quay đầu trở lại nhìn kỹ cái vong đang ngồi bệt trên mặt đất, dựa vào tường.

Vong khi mới vừa xuất ra khỏi xác chết một đoạn thời gian ngắn thường vẫn duy trì hành vi và thói quen của con người là phụ thuộc vào vật chất, chẳng hạn như phải đợi cửa mở mới đi qua được, phải có cầu thang mới leo lên leo xuống lầu được.

Lão già này có hành vi ngồi dựa lưng vào tường, chứng tỏ mới chết cách đây không lâu.

“Lão là ai vậy? Có thể nói được không?” Hắn lặp lại câu hỏi lần nữa.

Lão già vẫn chỉ mấp máy môi mà không thốt ra thành lời, chứng tỏ cấp bậc của lão chỉ mới là vong quỷ.

Lữ Hàn chỉ là kẻ ngoại đạo, ngẫu nhiên bẩm sinh sở hữu được khả năng Thấu Thị mà nhìn thấy các thứ vô hình, chứ không phải là pháp sư hay đạo sĩ gì, căn cơ phân biệt đẳng cấp các vong trong quỷ giới không phải là quá chính xác.

Nhưng hắn tin vào cảm giác của mình, vong phách là thứ mơ mơ hồ hồ, vô cùng yếu ớt, một vong phách đơn lẻ không có tác động gì đáng kể đến người sống.

Tiến lên cấp bậc quỷ phách thì hình hài rõ nét hơn, khắc họa được hình ảnh của người lúc còn sống, có thể tương tác một cách mơ hồ với con người qua nhiều phương thức khác nhau, duy nhất là chưa thể nói ra thành lời cho người bình thường nghe thấy.


Ngoại trừ những người thuộc đạo giới mới có thể nghe được lời nói của quỷ phách.

Đến cấp bậc quỷ lệ thì đã có thể hoành hành một khu vực nhỏ, có thể hiện hình ra cho người ta thấy rõ ràng, có thể trực tiếp giết người mà không cần thông qua phương tiện gì khác, thứ phân biệt rõ ràng nhất của cấp bậc này trở lên là đã có thể nói chuyện thành lời cho người ta nghe.

Còn những khái niệm vong quỷ, vong linh, linh hồn, quỷ hồn này nọ, chỉ là tên gọi khác nhau để chỉ chung chung khái niệm ma quỷ của nhân gian, vốn không phải là gọi theo cấp bậc.

Với những biểu hiện trước mắt, hắn xác định cấp bậc của lão già này là quỷ phách.

Quỷ phách tuy không nói được nhưng nghe hiểu được lời nói của thế gian.

Hắn thấy lão già không nói được thì cẩn thận lựa chọn cách đặt câu hỏi: “Lão có phải nhân viên ở đây không? Đúng thì gật đầu, sai thì lắc đầu.”
Lão già gật đầu một cái.

“Lão chết đã lâu chưa?”
Lão già lắc đầu, đưa tay chỉ về phía đồng hồ treo tường, rồi chỉ về cái ghế đang bị kéo chếch ra khỏi bàn uống trà.

Hắn thế mà lại hiểu được ý của lão: “Ý lão là vừa rồi lão vẫn đang còn ngồi trên ghế ở cái bàn đó, đọc báo, uống trà, ngay trước khi chúng tôi đến đây?”
Lão già gật lấy gật để.

“Thế vì sao mà lão lại chết?” Hắn hỏi vào trọng tâm.

Lão già lại đưa tay lên, chỉ ra sau lưng hắn.

Lữ Hàn ngạc nhiên quay ra sau nhìn.

Diệp Chi vẫn đang đứng đó nhìn hắn, nhưng sau lưng cô từ một góc khuất bên hông cái tủ sắt đựng tài liệu, bước ra một tên ốm o, đầu cạo trọc, mặt mũi xương xẩu gồ ghề, mặc một cái ao thun màu xám tro cộc tay cùng cái quần lửng vải jean đã bạc thếch, hai cẳng tay chằng chịt hình xăm, nhưng những đặc điểm đó không đáng sợ bằng thứ trên tay hắn.

Cả hai tay hắn đang cầm một sợ dây thừng buông thõng ở giữa.

Lữ Hàn chưa kịp mở miệng thì tên đầu trọc đã tròng sợi dây vào cổ Diệp Chi, ngoéo lại một vòng, vừa siết chặt vừa giật mạnh ra sau.

Diệp Chi chỉ là một cô gái mảnh khảnh, chịu một cú giật này e rằng chưa kịp chết vì ngạt thở mà đã bị giật gãy cổ trước rồi.

Ngay khoảnh khắc mà Diệp Chi bị kéo hẫng mũi chân lên khỏi mặt đất, một tia sáng lóe lên từ trong tay của Lữ Hàn, một lá bài thép phóng ra, vừa xoay tròn vừa tịnh tiến tới trước.


Tình huống này cần tốc độ tiếp cận mục tiêu là ưu tiên hàng đầu chứ hoàn toàn không cần tới gia tốc xoáy tạo nhiễu loạn trường khí nên lá bài quay không nhanh, nhưng bù lại gia tốc tịnh tiến đạt mức cực hạn.

Tên đầu trọc chỉ kịp thấy một tia sáng bạc lóe lên trong khóe mắt, não của hắn vẫn còn chưa kịp xử lý thì lá bài thép đã tiếp cận tới mục tiêu, cắt đứt sợi dây mà tay phải hắn đang nắm.

Nhưng lá bài vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay tới, xén một đường ngọt lịm qua vành tai, cắt rời lỗ tai bên phải của hắn gần sát tận gốc.

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng một nhịp tim đập.

Khi Diệp Chi bị kéo ngửa ra sau, trái tim cô bị hẫng xong một nhịp đập thì tất cả đã kết thúc.

Lực kéo siết của sợi dây thừng bị ngắt ngang đột ngột khiến cô chỉ bị mất đà, loạng choạng ngã ngửa ra sau, đập mông xuống đất.

Còn tên trọc, do dồn sức quá mạnh vào tay, khi sợi dây bị đứt, hắn tuột tay, cả người văng ra sau.

Vừa lồm cồm bò dậy thì cảm thấy bên mặt mình vừa đau nhói vừa mát lạnh, đưa tay lên sờ thử lại thấy ướt ướt, giở bàn tay ra xem chỉ thấy loang loáng cả một bàn nhơm nhớp máu.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bên tai kia của hắn nghe thấy những tiếng lạch tạch lạch tạch vang lên san sát, rồi cả người hắn giật bắn lên, uốn cong như một cái đòn gánh, trời đất sau đó trở nên tối tăm, hắn gục xuống bất tỉnh.

Trong xã hội hiện đại, khi mà hệ thống pháp luật đã được xem là gần như hoàn thiện, thì đâu đó vẫn còn những kẽ hở, mà một trong những kẽ hở ấy khiến cho chính nạn nhân của một vụ tấn công bạo lực không dám phản kháng lại một kẻ thủ ác.

Vì nếu lỡ tay làm kẻ thủ ác thiệt mạng, từ vị trí nạn nhân, người bị hại lại bị đem ra xét xử như một tên tội phạm.

Pháp luật khi phán xét sẽ dựa trên hậu quả là chủ yếu, còn hành vi chỉ là yếu tố tăng nặng một chút hoặc giảm nhẹ một chút, thay đổi bản án dựa trên hành vi giống như đặt thêm một viên gạch hoặc bỏ đi một viên gạch trên bức tường vừa cao vừa rộng vậy.

Và cái lưới duy nhất có thể vớt nạn nhân lên khỏi mặt nước chính là khái niệm phòng vệ chính đáng, chỉ có điều khái niệm này lại là khái niệm được phán xét dựa trên hành vi.

Thế nên nếu bị một kẻ thủ ác tấn công, nạn nhân chỉ có thể cầu trời khấn phật cho kẻ tấn công mình là một kẻ còn thọ mạng.

Chứ nếu chẳng may kẻ thủ ác là một kẻ đã tới số, chỉ cần nạn nhân giơ tay đẩy một cái cũng đã đủ khiến cho kẻ thủ ác trượt chân, ngã lăn xuống đất, đập đầu vào đâu đó rồi lăn luôn xuống địa ngục.

Dưới địa ngục, kẻ thủ ác bị xử lý ra sao thì người đời vốn không hay biết và cũng chẳng quan tâm, nhưng còn nạn nhân vẫn ở lại trên dương gian, với nỗi căng thẳng cùng cực trong thời gian chờ đợi các quy trình tố tụng thì đã gần như là một cái xác không hồn, chứ chưa cần đợi đến kết cục có được quan tòa phán xét hành vi đưa tay đẩy một cái đó có vượt quá phòng vệ chính đáng hay không nữa.


Cũng may Lữ Hàn trong cơn hiểm trở vẫn còn nhớ tới điều này, sau khi tên đầu trọc ngã xuống, Lữ Hàn đã nhanh tay với lấy cái roi điện mini treo trên tường, là thứ được trang bị cơ bản nhất cho nhân viên bảo vệ, rồi dùng phương thức vừa bảo vệ được an toàn cho cả hai người bọn họ, vừa giữ được tính mạng cho tên đầu trọc, đó là giật điện cho tên đầu trọc bất tỉnh.

Gần nửa tiếng sau thì cảnh sát đã có mặt, tiếp nhận tên đầu trọc lúc này đã bắt đầu hồi tỉnh, rên rĩ, với hai tay bị trói chặt bằng sợi thừng của hắn.

Thì ra tên đầu trọc này là một kẻ nghiện ngập, hắn lợi dụng trạm xăng ở chỗ vắng, chỉ có một nhân viên ở lại, đã lẻn vào từ cửa sau của văn phòng, xiết cổ người nhân viên đến chết nhằm cướp tiền.

Vừa lúc đó thì Diệp Chi và Lữ Hàn lái xe tới, nghe tiếng động, tên đầu trọc vội giấu xác người nhân viên vào trong tủ sắt, còn bản thân hắn thì nấp vào góc khuất bên hông tủ, muốn chờ cho hai người bọn họ rời đi.

Không ngờ Diệp Chi lại muốn để tiền đổ xăng lên bàn làm việc trong văn phòng, rồi đến Lữ Hàn dây dưa, nói những thứ mà hắn không hiểu, lại còn khiến hắn chột dạ nên đã lao ra tấn công, muốn một đòn giết chết ngay người đứng gần hắn nhất là Diệp Chi, chỉ không ngờ là hành động này đã khiến hắn phải bỏ lại một bên tai.

Còn tính mạng của hắn, hiện tại thì không ảnh hưởng gì, nhưng kéo dài thêm bao lâu chỉ là vấn đề thời gian chờ xét xử.

Sau khi xử lý xong hiện trường, cả hai phải về đồn cảnh sát gần đó làm biên bản lấy lời khai chính thức.

Sau khi xong hết các thủ tục, được phía cảnh sát cho phép rời đi thì đã mười giờ đêm.

Cả hai ngồi vào trong xe, Diệp Chi vẫn ngồi ở ghế lái, còn Lữ Hàn ngồi bên ghế phụ.

Bây giờ thì Diệp Chi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ánh mắt long lanh nhìn qua hắn, mở đôi môi chúm chím, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn anh đã cứu em một mạng.”
Hắn mỉm cười, đặt tay lên vai cô, đáp lại: “Không có gì đâu, cô đừng bận tâm, lúc đó cả hai chung ta cùng gặp nguy hiểm mà, bây giờ hai ta còn ngồi đây lành lặn là tốt lắm rồi, đừng nhắc đến chuyện vừa qua nữa, cái gì đã qua hãy cho qua luôn đi.”
“Vâng, anh đã nói vậy thì em sẽ nghe theo, không nhắc tới chuyện đó nữa.

Mà trở lại việc hôm nay, đã hơn mười giờ rồi, không thể đến nhà khách hàng được nữa, chúng ta quay về nhé?”
“Từ đây đến nhà khách hàng còn đi khoảng bao lâu nữa?”
“Anh đợi chút, để em nhập lại bản đồ dẫn đường xem thế nào?”
Diệp Chi hí hoáy một lúc, nói ra được đáp án: “Còn đi khoảng nửa tiếng nữa thì tới.”
“Cô có mệt lắm không?”
“Không, em thấy bình thường thôi.”
“Hay là thế này đi, chúng ta cứ tìm đường đến nhà khách hàng một lần cho biết, chứ đã đến đây rồi quay về thì phí quá, hơn nữa dù sao nếu là chuyện liên quan đến ma quỷ, ghé qua nhà cô ta vào lúc khuya khoắt thế này có khi lại phát hiện ra được điều gì đó.” Hắn đề nghị.

“Vâng, vậy thì chúng ta đi tiếp.” Diệp Chi không phản đối, rất ngoan ngoãn nghe theo, nổ máy, cho xe rời đi.

Chạy được năm phút, cô quay sang gọi nhỏ một tiếng: “Anh này?”
Đang lơ mơ nhìn khung cảnh bên ngoài, hắn có chút giật mình: “Hả? Sao cơ?”
“À, em chỉ muốn hỏi là lúc nãy ở trạm xăng ấy, anh nhìn thấy được hồn ma của ông lão nhân viên đó thật ư?”
“Phải, từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những thứ vô hình như vậy rồi.”
“Ông ấy trông có đáng sợ không?”
Hắn gật đầu: “Có, ông ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc bị siết cổ, cơ mặt nhăn nhó, hai tay bấu lấy cổ, dáng vẻ đau khổ…”

“Ôi ôi được rồi, anh đừng miêu tả kỹ quá, em sợ lắm.” Cô vội vàng ngắt lời hắn, rồi hỏi tiếp, “Rồi sau đó, khi cảnh sát đến thì ông ta thế nào?”
“Sau khi tên kia nhảy ra, lộn xộn một hồi xong thì không thấy ông ta đâu nữa.”
“Vậy thì ông ta đi đâu? Có phải đi luân hồi đầu thai không? Em vẫn nghe người ta nói ai chết rồi thì sẽ đi đầu thai để sống lại thành một người khác.”
“Thú thật là tôi không biết, ngoài việc có thể nhìn thấy những thứ vô hình này ra thì tôi không quan tâm những chuyện khác như đầu thai hay gì gì lắm, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ có việc gì liên quan đến nên cũng chưa từng thử tìm hiểu.” Hắn trả lời thật, song câu hỏi của cô cũng gợi lên trong lòng hắn về một thế giới hắn chưa từng suy nghĩ tới, những vong quỷ mà hắn nhìn thấy, rốt cuộc sẽ đi về đâu, sẽ biến hóa thế nào, sẽ luân hồi và đầu thai ra sao?
Đang chìm trong miên man thì giọng của Diệp Chi lại cất lên: “Anh có từng nghe người ta kể về chuyện ma bắt xe nhờ quá giang ở những đoạn đường vắng không?”
“Có, tôi từng nghe tới, mà sao cô hỏi vậy?”
“Tại vì đoạn đường này cũng vắng quá, không có đèn đường, nhà cửa hai bên quá thưa thớt, em sợ…”
Hắn trấn an cô: “Không sao đâu, cô đừng sợ, không dễ gì gặp được đâu, nếu mà gặp được thì chúng ta cũng quá may mắn rồi.”
Vừa dứt lời thì Diệp Chi đã thốt lên: “Ối, có người vẫy xe kìa.”
“Đâu?”
“Phía trước kìa anh.”
Hắn nhìn theo hướng tay cô chỉ, xa xa phía trước, kế bên vệt đèn pha của xe, quả thật có dáng người đừng hơi khuất sau mấy lùm cây, đưa tay ra vẫy xe.

Diệp Chi run rẩy, giảm chân ga, hơi đạp chân côn để rà thắng, xe đột ngột đi chậm hẳn lại.

Hắn tiếp tục trấn an cô: “Lỡ đâu là người ta muốn nhờ quá giang thật thì sao, mà chưa biết chừng có khi còn là trộm cướp nữa.”
“Hic, bây giờ em thà gặp cướp còn hơn, chứ em không muốn gặp ma đâu.”
Hắn không đáp lời, chỉ nhủ thầm trong miệng, gặp cướp mới sợ đấy, chứ gặp quỷ thì có làm sao đâu.

“Hu hu…” Diệp Chi mếu máo, muốn khóc tới nơi.

Còn hắn không để tâm đến cô, chỉ tập trung nhìn về phía dáng người đứng vẫy tay, nghĩ thầm không lẽ linh vậy chứ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới à, rồi khẽ nói với Diệp Chi: “Cô cứ chạy chầm chậm tới gần để tôi nhìn kĩ một chút, xem là người hay là ma.”
Xe nhích tới gần người kia từng chút một, hắn chớp mắt, định thần, mở ra năng lực Thấu Thị, dần dà quan sát rõ hơn, đó là một cô gái có lẽ cũng còn trẻ, nhưng áo quần rách bươm, cả người ướt đẫm máu, khuôn mặt da thịt dập nát, một bên tròng mắt thập thò suýt rớt ra ngoài...!
“Đệch!” Hắn chửi thầm trong bụng, “Rảnh lắm hay sao mà chạy lang thang ngoài đường đứng bắt xe vậy!”
Tuy trong bụng chửi rủa khí thế là vậy, nhưng sống lưng hắn vẫn có chút gai gai, lành lạnh.

Hắn nhìn vong quỷ quen thì có quen, cơ mà vong quỷ nào ghê rợn quá thì lòng hắn không khỏi có chút ớn lạnh.

Dù gì hắn cũng là da thịt người thường, có phải máy móc đâu mà không biết sợ.

“Anh? Sao rồi? Là người hay là ma vậy?”
“À thì…” Hắn bối rối, không muốn nói thật mà cũng không muốn nói dối, “Không phải là người…”
Nghe tới đây, Diệp Chi bủn rủn hết cả, bàn chân muốn nhấc hẳn khỏi chân ga mà không thể, hai chân cứng như hóa đá, cái xe cứ thế chầm chậm trờ tới, đến vị trí người đứng vẫy xe kia thì đột ngột chết máy, dừng phắt lại, tắt ngúm cả đèn lẫn động cơ.

“Ối!” Diệp Chi hét lên một tiếng sợ hãi rồi cúi đầu xuống dưới vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, hay tay bịt chặt lấy tai, muốn làm kẻ bịt tai trộm chuông, mình không nghe không thấy ma thì ma đứng ở bên ngoài cũng sẽ không nghe không thấy mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận