Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Ngày hôm sau.

Liễu Y Y hả dạ đi theo Tôn Hàn đến công ti, chưa bao giờ cô cảm thấy tự tin đến vậy.

Cô nhớ lại lúc mới vào công ti bị Vương Bách Xuyên sỉ nhục, còn Lý Tông Đạo thì nghi ngờ năng lực của cô.

Lúc đó, Liễu Y Y cảm thấy rất ấm ức, cô quyết định phải để họ nhìn mình bằng một con mắt khác.

Hợp đồng mà cô đang cầm đây chắc là đủ rồi đúng không?
Cô đã giải quyết được hợp đồng mà cả thành phố Giang Châu phải bó tay rồi.

Lẽ nào như vậy vẫn chưa chứng minh được thực lực của cô ư?
“Đi thôi!”, Tôn Hàn nói.

Liễu Y Y gật mạnh đầu đáp: “Ừm”.

Hai người đi vào công ti, nhân viên lễ tân đã bước tới nói: “Tổng giám đốc Tôn, người của tổng công ti đến rồi, đang chờ anh rồi họp đấy ạ”.

Tôn Hàn cau mày: “Người trên tổng ư? Họ đến lâu chưa?”
Nếu không có chuyện quan trọng thì tổng công ti sẽ không cử người tới, lẽ nào họ đã biết chuyện anh và Liễu Y Y giành được hợp đồng với công ty quốc tế Phong Hỏa rồi ư?
“Họ đáp chuyến bay sáng ạ, đích thân giám đốc Lý đã đi đón”.

“Ừ, tôi biết rồi”.

Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y rồi bình tĩnh cười nói: “Sắp có cuộc họp đấy, em tham gia luôn nhé, sẵn tiện thông báo tin vui luôn!”
Dù hợp đồng hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa là kết quả từ sự hỗ trợ của Tôn Hàn.


Nhưng Tôn Hàn muốn Liễu Y Y được vui, vì bản hợp đồng này có thể chứng minh thực lực của cô với công ti, đồng thời giúp cô lấy lại sự tự tin đã mất nhiều năm.

Vả lại, Liễu Y Y cũng góp công không ít, kế hoạch cô vạch ra khiến Tôn Hàn phải bất ngờ, vì nó không có bất kỳ vấn đề gì.

“Được!”
Cộc cộc.

“Vào đi!”
Tôn Hàn mở cửa phòng họp ra, sau đó dẫn Liễu Y Y vào cùng.

Lúc này, đã có khoảng mười người ngồi sẵn bên trong.

Họ đều là quản lý của công ti con, người ngồi trên ghế của tổng giám đốc là một ông già béo có mái tóc hoa râm.

Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên ngồi bên cạnh ông ta.

Ánh mắt mọi người nhìn Tôn Hàn rất lạ, bầu không khí cũng rất kỳ quái.

“Tôn Hàn, để tôi giới thiệu nhé.

Đây là ông Lôi - giám đốc điều hành của tổng công ti thời trang Sâm Uy chúng ta.

Ông Lôi, đây là Tôn Hàn!”, Lý Tông Đạo giới thiệu.

Tôn Hàn cũng thấy hơi bất ngờ, vì lần này công ti không cử nhân viên bình thương đến, mà là một trong ba người điều hành cấp cao.

“Ngồi đi!”, ông Lôi lạnh giọng nói với vẻ không thích Tôn Hàn cho lắm.

Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, chỗ của anh đã bị chiếm mất rồi nên đành tìm đại một chỗ khác rồi ngồi xuống thôi.

“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu nhé”.

Ông Lôi không dài dòng, lập tức ném một bản hợp đồng trước mặt Tôn Hàn rồi giận dữ nói: “Tổng giám đốc Tôn, phiền cậu giải thích về bản hợp đồng này cho tôi!”
Ông Lôi vào thẳng vấn đề chính luôn.

Tôn Hàn có vẻ kinh ngạc cầm bản hợp đồng lên rồi đọc.

“Không thể nào? Tổng giám đốc Tôn không ký bản hợp đồng này đâu”.

Liễu Y Y đứng cạnh Tôn Hàn nên cũng đọc được nội dung trong bản hợp đồng này, đây đúng là hợp đồng mà công ti họ đã ký kết với Phong Hoả.

Nhưng nội dung ký kết lại đồng ý những yêu cầu không công bằng của Phong Hoả, cụ thể là họ sẽ sản xuất sản phẩm theo dây chuyền cho phía đối tác, nhưng lại không được gắn mác của công ti mình.

Bản hợp đồng này không hề có lợi gì cho công ti thời trang Sâm Uy cả.

Nhưng người ký hợp đồng là Tôn Hàn, hơn nữa còn có cả dấu vân tay của anh.


“Hừ! Tôn Hàn không ký hợp đồng này thì tôi ký chắc? Liễu Y Y, cô dám phủ định như vậy thì lấy bằng chứng ra đây cho tôi xem nào!”, Vương Bách Xuyên cười chế nhạo nói.

Tức mình, Liễu Y Y đang định lấy bản hợp đồng kia ra: “Bằng chứng đây, anh…”
“Y Y, trật tự!”
Nhưng Liễu Y Y còn chưa nói hết câu đã bị Tôn Hàn ngắt lời.

Tôn Hàn nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở chỗ của Lý Tông Đạo: “Giám đốc Lý, tôi không ký bản hợp đồng này, anh có thể giải thích cho tôi biết hợp đồng này ở đâu ra không?”
Lý Tông Đạo đảo mắt rồi nói như thể không liên quan: “Sao mà tôi biết được? Giấy trắng mực đen, cậu còn ấn dấu vân tay rồi, con dấu của công ti cũng có luôn, giờ cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa!”
Ông Lôi lên tiếng rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ lạnh lùng.

“Tôn Hàn, tôi không quan tâm cậu ngồi vào vị trí này bằng cách nào, nhưng bản hợp đồng này có vấn đề gì thì tôi tin ai ở đây cũng rõ cả!”
“Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, tôi sẽ thay mặt công ti nhờ pháp luật can thiệp đấy!”
Xì xào!
Phòng họp lập tức nhao lên.

Thái độ của ông Lôi chứng tỏ ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, Tôn Hàn chẳng những bị cách chức, mà còn có thể bị khởi tố vì tội gây tổn hại cho lợi ích của công ti.

Không ít người nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thương xót.

“Tuổi trẻ mà, nên tưởng hợp đồng nào cũng ký được”.

“Đúng, thế là xong đời rồi!”
“Vớ vẩn còn ngồi tù như chơi ý chứ!”
Các tiếng bàn tán vang lên, cả đồng tình và hả hê đều có cả.

Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên mừng thầm, lần này thì Tôn Hàn hết đường chối cãi rồi.

Liễu Y Y sốt hết cả ruột, dường như sắp không nhịn được mà nói rõ chân tướng sự việc là có người hãm hại Tôn Hàn rồi.

Nhưng Tôn Hàn cứ ngăn cản cô.


Tôn Hàn nhìn thẳng vào ông Lôi, nói: “Ông Lôi, tôi nói lại một lần nữa là tôi không ký bản hợp đồng này!”
“Tôn Hàn, dám làm thì dám nhận đi! Bên Phong Hoả hứa cho anh lợi lộc gì mà anh lại bán đứng công ti thế hả? Ừ thì anh không ký, nhưng tên người ký kết, dấu vân tay và con dấu của công ti thì anh định giải thích sao đây?”
Vương Bách Xuyên nói như hét lên, hắn ta muốn giải quyết dứt khoát chuyện này.

Lúc này, Tôn Hàn lại liếc nhìn sang Trần Hương nãy giờ đang có vẻ run sợ, sau đó từ tốn hỏi: “Trần Hương, cô giải thích cho tôi chuyện này là thế nào?”
Dấu vân tay rất dễ sao chép, Trần Hương có thể lấy từ cốc hay những nơi anh sờ vào là được.

Còn con dấu của công ti cũng chỉ có cô ta mới âm thầm lấy đi được thôi.

Giờ xảy ra chuyện này, Tôn Hàn không hỏi cô ta thì hỏi ai?
Trần Hương không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới vậy, thậm chí còn khiến Tôn Hàn phải ngồi tù.

Cô ta run lẩy bẩy, không biết phải làm sao.

Vương Bách Xuyên trợn mắt rồi nói với giọng uy hiếp: “Trần Hương, sếp Tôn đang hỏi cô đấy, cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, vì chuyện này có liên quan đến pháp luật đấy!”
Trần Hương bị doạ sợ nên nói ngay: “Sếp Tôn, tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi!”
“Tôn Hàn, anh không còn gì để nói rồi chứ! Giờ hãy thành thật đi, biết đâu ông Lôi nhân từ, lại tha cho anh, không báo cảnh sát nữa!”
Chỉ cần Trần Hương không nói ra thì mọi chuyện sẽ ổn thoả, Vương Bách Xuyên cũng yên tâm.

Lần này, để hắn ta xem Tôn Hàn định chối thế nào?
“Tôi vội vàng đến đây cũng vì chuyện này, Tôn Hàn, cậu định thú nhận ở đây hay chờ đến đồn cảnh sát?”, ông Lôi lạnh giọng hỏi.

Tôn Hàn vẫn bình tĩnh đáp: “Thú tội gì cơ? Tôi nhắc lại là tôi không ký bản hợp đồng đó!”
Vương Bách Xuyên cười nhạo, thời cơ đã đến, hắn ta đánh vào trọng tâm rồi nói: “Anh không ký chứ gì? Được, bằng chứng đâu?”
Song, Tôn Hàn lại mỉm cười đáp: “Tôi có bằng chứng đây!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui