Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Khói bụi mịt mù.

Bảy, tám người bước xuống từ trên hai chiếc xe việt dã, trông kẻ nào cũng hung tợn vô cùng.

Chu Lão Lục vội vã gọi người ra đối phó, thế nhưng đám thuộc hạ của Chu Lão Lục hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng.

Họ còn chưa đến gần thì đã bị chúng khoá chặt tay rồi bẻ gãy, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Những âm thanh gào thét vang lên, tất cả người thuộc phe Chu Lão Lục đều bị xử lý gọn ghẽ.

Tình thế đảo ngược trong tích tắc.

“Ha ha, Tôn Hàn, bây giờ kẻ đáng chết chính là mày!! Chú ba à, giết nó đi!!”, Đường Mân lập tức mừng rỡ phát điên.

Gã đã nghĩ chú ba thực sự sẽ thoả hiệp với Tôn Hàn, không ngờ đã có chuẩn bị trước khi đến đây.

Lần này, kẻ phải chết sẽ là Tôn Hàn.

Chu Lão Lục căng thẳng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, “Thưa cậu, bọn chúng toàn là những kẻ lưu vong.

Tôi sẽ chặn giúp cậu, cậu đi trước đi!”
Nhìn thủ đoạn của đám người kia, Chu Lão Lục đã biết một mình mình không phải là đối thủ của chúng.

Thật không ngờ, Đường Quân Ngạo lại dám dẫn theo một đám lưu vong đến nơi này.

Trước mắt chỉ đành đảm bảo an toàn cho Tôn Hàn trước đã.

“Một người cũng đừng hòng rời đi!”
Đường Quân Ngạo lạnh lùng lên tiếng, “Cậu Tôn, vốn dĩ tôi còn định bàn bạc nghiêm túc với cậu, tiếc rằng cậu lại quá khinh thường nhà họ Đường chúng tôi”.

“Bây giờ, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”
Tôn Hàn vẫn không hề biến sắc, bình thản vô cùng, “Tôi khá là bất ngờ đấy.


Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Đường mà lại nuôi dưỡng những kẻ lưu vong này.

Có điều, ông ba Đường thực sự cho rằng bọn chúng đủ sức đối phó tôi ư?”
“Cậu à!!”
Chu Lão Lục gằn giọng, bọn người này ra tay tàn nhẫn lắm đấy!
“Sắp chết mà còn mạnh miệng.

A Dũng à, phế tứ chi của thằng nhóc này trước đi.

Đừng giết nó vội.

Tao muốn Tôn Hàn phải tận mắt nhìn thấy Liễu Y Y phóng đãng trên giường tao ra sao! Nếu không thì tao không trút được cơn giận này!!”, Đường Mân gào ầm lên.

Còn Đường Quân Ngạo lại không hề ngăn cản.

Người đàn ông tên A Dũng kia lao thẳng về phía Tôn Hàn với con dao găm sắc lạnh trên tay.

Chu Lão Lục vừa định tiến đến ngăn chặn nhưng đã bị Tôn Hàn đưa tay cản lại.

Bản thân Tôn Hàn đã đứng dậy và nghênh đón trực diện.

“Chết!!”
A Dũng gầm lên, tay phải giơ cao con dao găm, định đâm vào vai Tôn Hàn.

Tôn Hàn nhanh tay nhanh mắt, một tay nắm lấy cổ tay A Dũng rồi vặn mạnh.

A Dũng cảm thấy cổ tay mình đau đến mức tưởng chừng như đứt lìa, kêu lên đầy thảm thiết, con dao găm cũng tuột khỏi tay.

Tay còn lại của Tôn Hàn đón lấy một cách chuẩn xác rồi trở tay đâm phập dao vào cổ A Dũng.

Một loạt thao tác cực kỳ mượt mà, tựa như điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật vậy.


Ngay lập tức, A Dũng mất hết sức chiến đấu, ngã rạp xuống sàn mà co giật, máu chảy bê bết…
Nếu như không cầm máu kịp thời, A Dũng chắc chắn sẽ chết.

Nhưng Tôn Hàn hành sự xong xuôi lại không hề thay đổi sắc mặt, cứ như chỉ vừa làm một chuyện nhỏ nhặt vậy.

“Bảo bọn họ xông lên cùng lúc đi”.

Đường Quân Ngạo, Đường Mân và cả Chu Lão Lục đều trưng ra vẻ hoảng sợ.

Động tác quá gọn gàng, sạch sẽ.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Lão Lục chứng kiến Tôn Hàn đích thân ra tay, nên mới biết hoá ra anh lại là một cao thủ giấu nghề!
Đường Mân không kêu gào được câu nào nữa.

“Lên!”
Đường Quân Ngạo lạnh lùng ra lệnh.

Loạt soạt!
Bảy người còn lại cùng lúc ra tay, tất cả đều muốn đánh chết Tôn Hàn.

Đối mặt với đám người kia, Tôn Hàn vẫn có thể thong dong ứng phó, còn ra tay rất quả quyết và tàn độc.

Mỗi một cú ra đòn đều chắc chắn phế được một tên.

Thời gian chưa đầy mười nhịp thở, cả bảy người đều ngã rạp xuống sàn, không ai thoát nạn.

“Ông ba Đường, ông còn thủ đoạn nào chưa tung ra không?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi.

Ngoài sự sững sờ, Chu Lão Lục còn rất đỗi vui mừng.


Tuy bản lĩnh của Chu Lão Lục chỉ thuộc hạng bình thường trên giang hồ, nhưng tầm nhìn thì vẫn có.

Với thực lực mà Tôn Hàn vừa thể hiện, chắc chắn anh có thể lọt vào top mười trong nước, đủ tư cách giao đấu với mấy nhân vật siêu phàm kia.

Chỉ khi sở hữu năng lực tốt nhường này, Tôn Hàn mới có thể dẫn dắt thiên Cửu môn, tranh cao thấp với Giang Lệ - người đàn ông được xưng là bậc quân vương của thành phố.

Chủ nhân trước đây đã chọn được người kế thừa tốt nhất cho thiên Cửu môn rồi!
“Cậu Tôn à, thứ lỗi cho tôi ngu muội, chuyện hôm nay là lỗi của Đường Quân Ngạo này! Hãy yên tâm, nhà họ Đường chắc chắn sẽ cho cậu Tôn một lời giải thích!”
Đường Quân Ngạo cứ nghĩ rằng mấy tên lưu vong trong gia tộc chắc chắn xử lý được Tôn Hàn.

Đến lúc ấy, quyền chủ động sẽ nằm trong tay ông ta.

Dù có giết tên Tôn Hàn này, cũng chẳng phải việc gì to tát.

Nhưng thực tế, ông ta đã đánh giá thấp cậu thanh niên Tôn Hàn này rồi.

Chỉ với sức mạnh của bản thân thôi thì Tôn Hàn đã là một nhân vật cực kỳ đáng gớm.

Đường Minh Phong và Đường Mân, đã tạo ra một kẻ địch rất mạnh cho nhà họ Đường!
“Nhà họ Đường có giải thích hay không cũng không quan trọng, nhưng ông ba Đường thì đã không còn cơ hội nữa rồi!”
Chỉ một câu nói đã khiến Đường Quân Ngạo lập tức biến sắc, “Cậu muốn làm gì?!”
“Nếu ông ba Đường đã muốn chơi lớn thì cũng nên chuẩn bị tâm lý thua cuộc!”, sau một câu nói lạnh lùng, Tôn Hàn bèn ra lệnh cho Chu Lão Lục, “Chu Lão Lục, phế tên Đường Mân ấy đi, rồi báo cảnh sát.

Tôi không muốn nghe thấy ba chữ ‘Đường Quân Ngạo’ nữa!”
“Rõ!”
Đường Mân lập tức hoảng loạn, nỗi sợ hãi lan ra khắp toàn thân, “Không, tao là thiếu gia nhà họ Đường, mày không được đối xử với tao như thế! Không được… Á…”
Sau cùng, chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết.


Kiến trúc Phong Quyên.

Hiện nay, kiến trúc Phong Quyên một bước lên đời, toà nhà công ty đã toạ lạc ở vị trí tấc đất tấc vàng của thành phố Giang Châu.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!”
Nhưng lúc này, ở văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, Đường Minh Phong lại chẳng hề vui vẻ tí nào, chỉ muốn đập nát chiếc điện thoại mà thôi.

“Không liên lạc được với chú ba!”
Lâm Mỹ Quyên lo lắng hỏi, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không thể nào! Chú ba là Đường Quân Ngạo đấy, là ông ba Đường - nhân vật có vị thế hàng đầu trong nước.

Ở Giang Châu này, làm sao có ai động đến ông ấy được!”, Đường Minh Phong không tin.

Chú ba của anh ta là nhân vật cấp cao cơ mà, không thể nào xảy ra bất trắc!
“Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì?”, Lâm Mỹ Quyên lo lắng khôn cùng.

Năng lực của Tôn Hàn đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ta.

Anh ra thời hạn, bắt cô ta đồng ý ly hôn trong vòng bốn ngày, lại còn bắt cô ký thoả thuận từ bỏ việc thừa hưởng tài sản chung khi ly hôn.

Một khi ký tên, sẽ đồng nghĩa với việc phải giao toàn bộ cổ phần của công ty Phong Quyên cho anh!
Mà Đường Quân Ngạo, chính là người duy nhất có thể giúp cô ta và Đường Minh Phong ra tay ngăn chặn Tôn Hàn ở Giang Châu này.

Không có Đường Quân Ngạo, chẳng lẽ bọn họ phải giao công ty Phong Quyên vừa lớn mạnh mà họ vất vả lắm mới giành được cho Tôn Hàn ư?
Khó khăn lắm, Phong Quyên mới có được vinh quang như ngày hôm nay, cô ta không cam lòng!
Đây chính là cơ hội để Lâm Mỹ Quyên chen chân vào hàng ngũ nổi tiếng ở thành phố Giang Châu.

Cô ta không muốn từ bỏ.

Còn đối với Đường Minh Phong, đây chính là cơ hội quyết định việc anh ta có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường hay không.

Anh ta lại càng không muốn từ bỏ.

Bỏ lỡ dịp này, Đường Minh Phong đừng bao giờ mong có cơ hội trở mình nữa.

“Chắc là chú ba có việc bận thôi, em yên tâm đi!”, Đường Minh Phong cũng không biết anh ta đang an ủi Lâm Mỹ Quyên hay đang trấn an chính mình nữa.

Dẫu sao thì chú ba sẽ không gặp bất trắc gì đâu!
Lâm Mỹ Quyên bèn đáp, “Minh Phong à, bất kể chú ba của anh có ra sao thì chúng ta cũng không thể ngồi đây chờ chết”.

“Anh là cậu hai nhà họ Đường mà.

Hay là anh thử liên lạc với nhà họ Đường, xem có thể mời ai đến giúp không? Tốt nhất là mời được chủ nhân nhà họ Đường, cũng chính là ông nội anh, ra mặt…”
“Anh mà thuyết phục được ông nội, thì em nghĩ anh có lưu lạc đến Giang Châu không?”
Đường Minh Phong dở khóc dở cười, Lâm Mỹ Quyên thực sự đánh giá cao anh ta quá rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui