Có kẻ hả hê khi thấy Tôn Hàn gặp hoạ, cũng có người cảm thấy lo lắng cho anh.
Dám mạo phạm ông Long như vậy, đúng là không sợ chết mà!
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên vừa cười trộm vừa nhìn Tôn Hàn với vẻ thù hằn, dám xúc phạm ông Long như thế, quả là tự tìm đường chết, không trách được ai.
“Tôn Hàn à, anh còn đứng đấy làm gì? Đúng là bình thản quá nhỉ! Khuyên anh một câu, bây giờ ngoan ngoãn quỳ xuống van xin ông Long, may ra ông Long còn rộng lượng tha cho anh một mạng!”
Đường Minh Phong vừa cười ha hả vừa nói, vẻ mặt đầy châm chọc.
Anh ta nói vậy tất nhiên không phải vì tốt bụng, mà là cố ý muốn Tôn Hàn bẽ mặt.
Ông Long đã lên tiếng rồi, dù Tôn Hàn có làm gì đi nữa cũng phải ngoan ngoãn giao toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho anh ta thôi.
Anh ta đâu cần sợ nữa?
“Tô Vấn Long, Đường Quân Ngạo không nói tên tôi cho ông biết nhỉ?”
Nhưng khuôn mặt Tôn Hàn không hề xuất hiện vẻ sợ hãi, còn thốt ra một câu hỏi như thế.
Đường Quân Ngạo lập tức cười mỉa, “Cậu Tôn à, cái tên nhỏ bé hèn mọn của cậu mà lại cần ông Long phải nhớ ư?”
Tô Vấn Long nhíu mày, tựa như nhận ra điều gì đấy.
Vốn dĩ ông ta không có hứng thú nhớ tên của những kẻ không quan trọng, nhưng người ta đã cố tình nhắc đến thì hẳn có ý gì đó rồi.
Tôn Hàn?
Đột nhiên trong đầu ông Long hiện ra cái tên mà Đường Minh Phong vừa mới gọi cậu thanh niên ấy, là Tôn Hàn!
Đôi đồng tử của ông ta lập tức co rút.
“Cậu là Tôn Hàn!!”
Hửm?
Mọi người đều cảm thấy quái lạ, cái tên Tôn Hàn này đặc biệt lắm à?
Nhưng vẻ mặt của ông Long lại rất nghiêm túc, có vẻ không bình thường tí nào!
Ai nấy đều thấy khó hiểu, nghĩ xem có con cháu nhà giàu có nào ở Tây Nam tên Tôn Hàn hay không.
Nhưng đừng nói là Tôn Hàn, ngay cả một gia tộc giàu sang họ Tôn cũng chẳng có.
Không ai lý giải được cái tên Tôn Hàn này có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nét mặt Đường Quân Ngạo cũng rất căng thẳng, không rõ tại sao ông Long lại để tâm đến một cái tên bình thường như vậy.
Lúc này, Tôn Hàn đã lên tiếng trả lời, “Phải, tôi là Tôn Hàn!”
‘Tôi là Tôn Hàn’, không hề nói là ‘Tôi tên Tôn Hàn’.
Chỉ khác một chữ cũng đủ tạo nên sự khác biệt to lớn!
“Hoá ra là cậu!”, cuối cùng ông Long cũng xác nhận được.
Người trước mặt ông ta chính là chủ nhân mới của Thiên Cửu môn mà cái tên kia chọn ra!
Tôn Hàn nói tiếp, “Tôi đã ở Giang Châu một thời gian, vậy mà ông lại không hề đến gặp tôi, vậy cũng đủ để tôi hiểu rõ thái độ của ông rồi”.
“Tô Vấn Long, ông còn muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”
Chuyện này…
Tô Vấn Long trầm ngâm.
Thấy Tô Vấn Long im lặng như vậy, Đường Minh Phong trở nên lo lắng, cũng đang rất thắc mắc.
Suốt sáu năm trong trại giam, rốt cuộc Tôn Hàn đã trải qua những chuyện gì?
Mà lại có thể khiến ông Long kiêng dè đến thế?
Nhưng Tôn Hàn không nói, nên chẳng một ai biết cả.
Chỉ có ông Long biết rõ!
“Cậu ấy là con cháu của tôi.
Đường Quân Ngạo à, chuyện này tôi nể mặt nhà họ Đường nên không can thiệp nữa!”
Sau khi lặng im hồi lâu, Tô Vấn Long đã đưa ra câu trả lời với Đường Quân Ngạo.
Không can thiệp nữa, nghĩa là để cho hai bên giải quyết nhau.
Con cháu ư?!
Cả đại sảnh một lần nữa rơi trong bàng hoàng.
Không ai tin được tình thế lại đảo ngược như vậy.
Họ vốn nghĩ ông Long xuất hiện sẽ giải quyết êm thấm chuyện này, tên Tôn Hàn này dù có giỏi đến mấy thì cũng không động vào ông Long được.
Nhưng nào ngờ, tên Tôn Hàn này lại là con cháu của ông Long!
Ông Long lùi bước rồi.
Lúc này Tôn Hàn mới mỉm cười nhìn về phía Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên, “Bốn ngày, tôi cần một kết quả khiến tôi hài lòng!”
“Tạm biệt”.
Dứt lời, Tôn Hàn cũng không nán lại, bèn đưa Liễu Y Y rời khỏi đó.
Tôn Hàn cho Lâm Mỹ Quyên bảy ngày để suy nghĩ về vấn đề ly hôn.
Chỉ còn lại bốn ngày thôi!
Một giờ sau.
Trong phòng riêng ở khách sạn, Đường Quân Ngạo nhìn Tô Vấn Long với vẻ thắc mắc, nét mặt cũng khá nghiêm túc, “Ông Long, ông nói cho tôi biết về lai lịch của Tôn Hàn được chứ?”
Có thể được ông Long gọi là con cháu, còn được nhớ tên, cộng thêm cả thái độ của giám đốc của bốn ngân hàng lớn chi nhánh Giang Châu.
Muốn Đường Quân Ngạo không nghĩ Tôn Hàn có xuất thân tốt cũng khó.
Nếu tên Tôn Hàn này thực sự là con cháu của một gia tộc ngang ngửa, thậm chí có thế lực hơn nhà họ Đường bọn họ, vậy thì Đường Quân Ngạo phải nhân thời điểm chưa mạo phạm đối phương quá nhiều, cân nhắc đến vấn đề nhượng bộ.
Không phải là bắt buộc, là Đường Quân Ngạo không muốn tạo ra bất kỳ kẻ địch nào cho nhà họ Đường!
Tô Vấn Long vuốt ve tách trà trong tay, ôn tồn nói, “Là đệ tử của một người bạn cũ thôi, cũng không ghê gớm lắm đâu.
Mà người bạn cũ ấy của tôi đang ở trong tù, không gây ra sóng gió gì được nữa đâu”.
“Ông muốn hoà giải hay làm gì khác, tôi cũng không can dự”.
Một người bạn cũ đang ở tù?
Đường Quân Ngạo trầm ngâm nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy không tin lắm, “Thật ư?”
“Lừa ông làm gì? Thôi được rồi, ăn xong bữa này thì tôi đi”, Tô Vấn Long khinh khỉnh nói.
Nếu vậy thì không có gì phải sợ nữa.
Xem ra ông Long thấy ngại nên lúc nãy không truy cứu chuyện Tôn Hàn.
Chỉ là tên Tôn Hàn này không biết điều, ỷ có chỗ dựa là sư phụ, cho rằng ông Long không dám làm gì mình nên mới không sợ trời không sợ đất như thế!
Cũng không biết suy nghĩ, sư phụ mình có giỏi đến mấy thì cũng đã vào tù rồi.
Sau giờ cơm trưa, Tô Vấn Long ngồi ô tô rời đi.
Ngay khi chiếc Rolls-Royce rời khỏi đường cao tốc của Giang Châu, Tô Vấn Long đã gọi cho hai số điện thoại.
Và nói cùng một câu.
“Tôi gặp được người kế thừa của tên đó rồi!”
Lời vừa dứt, Tô Vấn Long đã nhắm mắt nghỉ ngơi, những chuyện của mấy năm vừa rồi cũng hiện lên trong đầu ông ta.
Tam vương của Tây Nam!
Người nào cũng biết Tây Nam có ba vị vua, sở hữu quyền thế ngất trời ở Tây Nam, không ai sánh bằng.
Nhưng rất ít ai biết chuyện tiền thân của tam vương Tây Nam chính là…
Ba trong số chín vị tướng của Thiên Cửu môn!
Sau khi chủ nhân của Thiên Cửu môn thua dưới tay Giang Lệ - nhân tài mới xuất hiện trong nước, rồi vào tù, Thiên Cửu môn như rắn mất đầu rồi chia năm xẻ bảy.
Tô Vấn Long và những vị tướng khác của Thiên Cửu môn cũng tách nhau ra, bắt đầu xây dựng sản nghiệp của riêng mình.
Chỉ có một trong số chín vị tướng còn gìn giữ Thiên Cửu môn!
Sau những năm tháng phát triển, Tô Vấn Long và hai người kia đã có tên tuổi ở Tây Nam.
Còn có danh xưng là tam vương của Tây Nam!
Bốn vị tướng còn lại, hoặc mai danh ẩn tích, hoặc đã qua đời.
“Tám anh em chúng ta chia cách từ đây, ai đi đường nấy! Nếu như có một ngày, chủ nhân mới xuất hiện, chúng ta sẽ tề tựu và phục vụ cho chủ mới!”
Đây chính là câu nói cuối cùng của họ vào ngày chia tay nhau!
Tô Vấn Long xoa xoa mặt, tự chửi rủa, “Chờ tôi sắp già rồi mới tìm được người kế thừa, giở trò gì đây!”
“Tôi nói cho anh biết, tên nhóc Tôn Hàn ấy mà không có bản lĩnh thuyết phục được tôi thì tôi đây không giúp cậu ta đâu!”
“Đường Quân Ngạo cũng là người có thế lực, có thể dùng Đường Quân Ngạo để thử năng lực của cậu ta!”
…
Trở về công ty.
Tôn Hàn nhốt mình trong phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Từ Khang Niên.
Giọng anh rất nghiêm túc, “Điều tra Lâm Hữu ngay cho tôi, đưa ảnh Lâm Hữu cho Hồ Lệ để nhận dạng luôn, xem xem ông ta có phải là người đã bắt con gái tôi năm xưa không!”
Ở buổi tiệc, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng Tôn Hàn đã phát hiện được một vấn đề rất lớn.
Vóc dáng của Lâm Hữu có đến chín phần tương đồng với sự mô tả của Hồ Lệ!
Nếu như đó thực sự là Lâm Hữu, vậy thì anh đã càng lúc càng tiến gần hơn đến việc tìm được con gái của Liễu Y Y rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...