Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Đường Minh Phong quay lại, trực tiếp nói: "Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, vừa nãy tôi đã hỏi giáo sư Tiết rồi.

Nếu không muốn thay tủy, ông ấy có một loại huyết thanh có thể khiến bệnh của cô Thẩm không tái phát trong vòng mười năm!"
Hả?
Nghe vậy, Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân nhìn nhau, họ đều hơi động lòng.

Thực ra nếu không phải phía Tôn Hàn đã tỏ ý rằng không để nhà họ Thẩm nhúng tay vào ân oán giữa Tôn Hàn và Đường Minh Phong, hơn nữa danh tiếng của Tiết Nhất Thủ quá vang dội thì họ sẽ không chấp nhận Đường Minh Phong mời Tiết Nhất Thủ đến khám bệnh cho Thẩm Nguyệt.

Nhưng chắc chắn là không thể lấy tủy của cô bé Tôn Đồng Đồng.

Tính mạng của Thẩm Nguyệt có quan trọng đến đâu thì cũng không quan trọng bằng sự an nguy của cả nhà họ Thẩm.

Nhưng bây giờ Đường Minh Phong lại nói rằng, không cần thay tủy vẫn có thể chữa được cho Thẩm Nguyệt!
Việc này...!
Thẩm Kỳ Bân vẫn không tin lắm, ông ta liền nhìn Tiết Nhất Thủ theo bản năng.

Tiết Nhất Thủ gật đầu, nói: "Loại huyết thanh này tên là KE97, vẫn đang ở trong giai đoạn thử nghiệm.

Nếu không phải do cậu Đường yêu cầu thì tôi sẽ không lấy ra".

Ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cụ Thẩm và ông hai Thẩm sẽ không dùng vì sợ rủi ro.

Có hiệu quả thì tốt, nhưng một khi xảy ra vấn đề thì rắc rối to!
"Giai đoạn thử nghiệm? Tác dụng của thuốc có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề!".

Đường Minh Phong sốt ruột nói, chỉ sợ Tiết Nhất Thủ sẽ nói ra điều gì đó không nên nói: "Giáo sư Tiết đã nói với tôi, họ đã thử nghiệm trên mấy cơ thể người rồi, đạt được thành quả hoàn hảo.


Loại huyết thanh này sớm nhất là đầu năm sau sẽ được công bố trên thị trường!"
Khóe môi Tiết Nhất Thủ co giật, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân cũng đã tin phần nào, nhưng vẫn hỏi: "Loại huyết thanh này có thể bảo đảm con gái tôi không tái phát trong vòng mười năm, vậy mười năm sau phải làm sao?"
Thẩm Kỳ Bân không dám sơ suất chút nào trong vấn đề sức khỏe của Thẩm Nguyệt.

"Mười năm sau, mười năm sau thì giới Y học chắc chắn đã phát triển và tìm ra cách chữa bệnh máu trắng rồi! Ông hai Thẩm đúng là lo bò trắng răng!", Đường Minh Phong liền trêu đùa.

Nghĩ cũng phải!
Thẩm Kỳ Bân gật đầu, sau khi trưng cầu ý kiến của Thẩm Thương, ông ta liền khách sáo nói: "Vậy làm phiền giáo sư Tiết vậy, không biết bao giờ huyết thanh được đưa tới?"
"Bây giờ!"
Người nói vẫn là Đường Minh Phong, nhưng anh ta nhấn mạnh: "Bây giờ sẽ có huyết thanh luôn.

Nhưng ông hai Thẩm à, ông cũng biết là huyết thanh này vô cùng quý giá..."
"Bao nhiêu tiền?"
"Một trăm triệu tệ!".

Đường Minh Phong tính toán trong lòng, sau đó thét ra cái giá trên trời.

Bây giờ anh ta vẫn chưa trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, thế nên vô cùng thiếu tiền.

Cơ hội tốt như thế này thì phải nắm chắc!
Tiết Nhất Thủ cũng kinh hãi bởi con số này, nhưng khi ông ta đến thì nhà họ Đường đã dặn dò, tất cả đều phải nghe theo Đường Minh Phong, thế nên ông ta không vạch trần.

"Được".

Thẩm Kỳ Bân biết rằng Đường Minh Phong đang hét giá, nhưng sức khỏe của con gái ông ta đáng với cái giá một trăm triệu tệ này!
"Chuyện thứ hai, ngày mai công ty kiến trúc Phong Quyên của tôi sẽ tổ chức buổi họp báo tại khách sạn Vân Lan, tôi tin rằng cụ Thẩm và ông hai Thẩm đều biết rõ nguyên nhân, đó là tiếp nhận vốn đầu tư của nhà họ Đường ở Ma Đô".

"Tôi mong rằng cụ Thẩm và ông hai Thẩm có thể nể mặt việc tôi giúp đỡ mà có mặt tại buổi họp báo".

Chỉ là ra mặt tại buổi họp báo để thu hút danh tiếng, chẳng phải chuyện to tát gì.

Vấn đề là thu hút danh tiếng cho Đường Minh Phong, e là người đó sẽ không vui!
Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân hơi do dự.

"Con tin rằng cậu Tôn là người thấu hiểu lý lẽ, cùng lắm đến lúc đó con sẽ nói rõ tình huống với cậu Tôn rồi xin lỗi đàng hoàng!"
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Kỳ Bân liền khẽ nói với bố mình, sau đó đồng ý với Đường Minh Phong.

Nhà họ Thẩm chỉ đồng ý ra mặt thu hút danh tiếng, cũng không giúp đỡ gì Đường Minh Phong.

Ngày mai cho dù nhà họ Thẩm không đến thì cũng sẽ có người khác đến, họ tin là Tôn Hàn sẽ hiểu cho.

Thẩm Nguyệt dù sao cũng là đứa cháu gái mà Thẩm Thương yêu quý nhất, thế nên ông ta cũng đồng ý.

"Được, vậy tiếp theo làm phiền giáo sư Tiết!", Đường Minh Phong liền nói với Tiết Nhất Thủ.

"Quá trình tiêm huyết thanh không phức tạp, nhiều nhất là nửa tiếng".

Việc đã đến nước này, Tiết Nhất Thủ cũng chỉ đành cắn răng mà làm.


Ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện, mong là đừng xảy ra chuyện gì.

Nhưng ông ta lại nghĩ huyết thanh KE97 đã được nghiên cứu lâu như thế rồi, dường như cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, có lẽ sẽ không có việc gì đâu.

Tiếp đó, Tiết Nhất Thủ liền cầm huyết thanh đi lên căn phòng của Thẩm Nguyệt ở trên tầng.

Mà những người ở dưới cũng chỉ có thể chờ đợi.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Đối với Thẩm Kỳ Bân, mỗi một giây đều trôi qua vô cùng lâu.

"A, a...!Đau, đau!"
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên trên tầng.

Soạt!
Sắc mặt Thẩm Kỳ Bân thay đổi, đây là giọng nói của con gái ông ta!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Đường Minh Phong làm sao biết được có chuyện gì, cũng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giả vờ bĩnh tĩnh mà bịa chuyện: "Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, mọi người đừng lo lắng.

Giáo sư Tiết đã nói với tôi chuyện này rồi, đây là phản ứng bình thường thôi.

Đợi cô Thẩm đỡ hơn, đỡ hơn là tốt rồi!"
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Đường Minh Phong cũng loạn như cào cào.

Ngay lúc này, Tiết Nhất Thủ hốt hoảng chạy ra khỏi phòng: "Máu cô Thẩm bài xích với huyết thanh, đã xảy ra phản ứng, tính mạng cô ấy đang nguy kịch!"
Ầm!
Lúc này đầu Thẩm Kỳ Bân như bị sét đánh.

Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Đường Minh Phong: "Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi muốn cậu và cả tên lang băm kia phải đền mạng!"
"Bây giờ giết cậu ta cũng không ích gì, mau gọi điện cho bệnh viện đi, khụ khụ khụ...", Thẩm Thương sốt ruột giậm chân.

"Tình huống này đừng nói là đến bệnh viện Giang Châu, cho dù đến bệnh viện lớn ở Ma Đô thì bác sĩ cũng bó tay thôi!".

Tiết Nhất Thủ cứ như đã già đi cả chục tuổi, lần này thì danh tiếng của ông ta mất hết thật rồi.


"Vậy phải làm sao bây giờ?", mắt Thẩm Kỳ Bân đỏ ngầu.

....!
Lúc này Tôn Hàn đang ngồi trên ghế sô pha xem hoạt hình với Đồng Đồng.

Anh chẳng có hứng thú gì với hoạt hình, nhưng Đồng Đồng thích xem nên anh cũng xem rất nhập tâm.

Có lẽ anh cũng có một trái tim trẻ thơ.

Reng reng reng!
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Tôn Hàn nhìn người gọi đến thì chẳng muốn nghe, liền vứt sang một bên.

"Bố ơi, sao người ta gọi đến mà bố không nghe máy!", Đồng Đồng nhìn thấy thế liền nói.

Tôn Hàn bật cười: "Ừ, bố nghe máy đây".

Lúc này anh mới nghe máy.

Bên trong vang lên giọng nói hốt hoảng lo âu: "Cậu Tôn, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi, tôi cầu xin cậu..."
"Thẩm Kỳ Bân, không phải con gái ông đã được Tiết Nhất Thủ của Ma Đô chữa trị rồi sao, còn tìm tôi làm gì?", Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi
"Ông ta là một tên lang băm! Ông ta sắp hại chết con gái tôi rồi! Cậu Tôn, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được con gái tôi thôi!"
"Không liên quan đến tôi!", Tôn Hàn lạnh lùng nói rồi cúp máy.

Nhưng đôi mắt của Đồng Đồng đã mở to, trong đó lấp lánh ánh nước, giọng nói cô bé cũng trở nên nghẹn ngào.

"Bố ơi, có phải bệnh của chị Thẩm Nguyệt lại tái phát không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui