Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Liễu Y Y cảm thấy rất khó hiểu.

Tuy tình cảm không còn, Tôn Hàn cũng sắp ly hôn với vợ rồi, nhưng mỗi lần gặp mặt hay nhắc đến cũng không cần dửng dưng như người xa lạ như thế chứ!
Nhưng Tôn Hàn lại nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt như vậy đấy, hoàn toàn giống như người xa lạ, ánh nhìn chẳng hề có chút tình cảm nào.

Liễu Y Y từng hỏi Tôn Hàn về quan hệ giữa anh và Lâm Mỹ Quyên, nhưng Tôn Hàn chưa từng đề cập.

Chắc hẳn chuyện ấy rất đau lòng.

Nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì nữa, cầm chìa khoá rồi chuyển qua ghế lái, lái chiếc Mercedes-Benz S chạy xuống bãi đỗ ở tầng hầm.

Còn Tôn Hàn tiến về phía Lâm Mỹ Quyên, hờ hững cất lời, “Cần gặp tôi thì có thể gọi điện trước, việc gì phải đến tận công ty?”
“Anh sợ công ty biết chuyện anh từng ngồi tù, sẽ bắt anh từ chức à?”, Lâm Mỹ Quyên bật cười, nhìn theo Liễu Y Y vừa lái xe đi, ánh mắt rất khó tả, “Hình như chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu, anh vội vàng vui vẻ với tình mới như thế có vẻ không phù hợp cho lắm?”
“Cô và Đường Minh Phong thì phù hợp hả?”, Tôn Hàn mỉa mai đáp trả.

Lâm Mỹ Quyên đỏ bừng mặt, hết đường giải thích, đành đổi chủ đề khác, “Có việc nên mới tìm anh.

Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi! Tất nhiên, nếu anh muốn bàn bạc ngay trước công ty cũng được”.

“Tùy cô”, Tôn Hàn chẳng quan tâm.

Cuối cùng, Tôn Hàn vẫn lên xe Lâm Mỹ Quyên, đến một quán cà phê gần đó.


“Một ly mocha latte, ít đường!”
“Một ly nước trắng”.

Lâm Mỹ Quyên liếc nhìn Tôn Hàn, lấy tờ đơn ly hôn từ trong chiếc túi đỏ ra.

“Tôn Hàn, mấy hôm nay tôi đã nghĩ kĩ rồi.

Ly hôn thì được thôi, nhưng công ty kiến trúc Phong Quyên thì tôi không thể giao cho anh.

Đây là chi phiếu năm triệu, xem như bồi thường cho anh”
“Nên biết thoả mãn đi”.

Khi nói câu “Nên biết thoả mãn đi”, ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên ngập tràn vẻ khinh miệt.

Tôn Hàn bật cười ha hả, không nhìn đến tờ thoả thuận ly hôn cũng chẳng buồn ngó đến tấm chi phiếu, thẳng thừng hỏi, “Kiến trúc Phong Quyên được rót vốn, sắp tăng cao giá trị rồi.

Thế nên cô mới vội vàng ly hôn với tôi để chiếm được công ty của tôi, đúng không?”
“Năm triệu, cũng chịu bỏ tiền đấy.

Có điều so với khoản vốn sắp nhận thì chẳng đáng là bao! Nghe nói khoản vốn mà nhà họ Đường ở Ma Đô sắp rót vào là hai tỷ nhỉ”
“Làm sao anh biết?”, Lâm Mỹ Quyên kinh ngạc bật ra câu hỏi.


Đúng thế, lần này cô ta mang tờ đơn ly hôn đến đây, chính là vì Đường Minh Phong vừa huy động được vốn.

Sau khi được rót vốn, kiến trúc Phong Quyên sẽ lập tức “lên đời”, địa vị của cô ta và Đường Minh Phong sẽ tăng vượt bậc!
Lúc này, vấn đề quyền sở hữu kiến trúc Phong Quyên rất quan trọng.

Trước khi đến đây, Lâm Mỹ Quyên đã nghĩ xong cả rồi, còn tưởng rằng số tiền năm triệu này có thể lay động Tôn Hàn.

Nhưng thực tế, có vẻ Tôn Hàn lại thèm muốn khoản rót vốn kia hơn!
Lâm Mỹ Quyên lập tức bực bội, “Tôn Hàn, anh nên biết, khoản tiền rót vốn ấy là do Đường Minh Phong huy động được, chẳng liên quan gì đến anh cả.

Không có Minh Phong thì sẽ không có khoản vốn này!”
“Khoan nói đến việc anh thua kiện, dù anh có thắng, thì không có khoản vốn kia, kiến trúc Phong Quyên chỉ là một đống hỗn loạn mà thôi.

Còn bên kia là năm triệu có ngay trong tay, anh nên hiểu sự lựa chọn nào mới là thông minh!”
“Đừng nghĩ năm triệu là ít, chỉ bằng tiền lương một năm của tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy thôi ấy mà.

Quên nói cho anh hay, Minh Phong đã mời được Tiết Nhất Thủ của khoa Huyết học Ma Đô đến chữa trị cho cô Thẩm Nguyệt rồi!”
“Trong tay Tiết Nhất Thủ có một trường hợp chữa bệnh bạch cầu.

Chỉ cần Tiết Nhất Thủ trị được bệnh của cô Thẩm Nguyệt, đến lúc ấy, anh sẽ chẳng còn giá trị gì với nhà họ Thẩm.


Nếu như anh không đồng ý với điều kiện không hưởng tài sản chung khi ly hôn, tôi chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người đều biết chuyện năm ấy anh cưỡng bức Liễu Y Y!”
“Thử nghĩ xem, nếu không được nhà họ Thẩm giúp đỡ, liệu công ty thời trang Sâm Uy có để một tên tội phạm cưỡng bức làm tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu hay không?”
Ngôn từ của Lâm Mỹ Quyên rất sắc bén, câu nào cũng có ý uy hiếp anh.

Đường Minh Phong nói cho cô ta biết, bây giờ anh ta đã được nhà họ Đường ở Ma Đô hỗ trợ rồi, không còn như xưa nữa.

Nói một câu không nên nói thì, đứng trước nhà họ Đường giàu có quyền lực của Ma Đô, nhà họ Thẩm là cái thá gì kia chứ? Huống chi là Tôn Hàn?!
Cô ta đã chẳng còn kiêng dè Tôn Hàn nữa.

Thế mà phản ứng hoảng sợ của Tôn Hàn không hề xuất hiện như trong suy nghĩ của Lâm Mỹ Quyên.

Ngược lại, vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn vô cùng bình thản, “Điều kiện của tôi vẫn không thay đổi, tôi muốn quay về công ty của mình, kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng tôi cần nó! Còn về năm triệu kia, nói thật lòng thì tôi không xem ra gì đâu!”
“Anh chỉ đang muốn kiếm được lợi ích lớn hơn mà thôi!!”, ngay lập tức, nét mặt của Lâm Mỹ Quyên trở nên hung tợn,“Tôn Hàn, anh bớt vờ vịt nói mấy cái đạo lý ấy với tôi đi! Anh biết kiến trúc Phong Quyên được rót vốn nên nổi lòng tham!”
“Tôi nói cho anh biết, năm triệu này là sự thoả hiệp lớn nhất mà tôi dành cho anh! Nếu anh không đồng ý, tôi đảm bảo anh sẽ mất tất cả, không có lấy một xu!”
Khiến anh mất tất cả ư?
Lâm Mỹ Quyên đã từng làm như vậy thật.

Tôn Hàn chẳng có hứng bàn bạc tiếp nữa, “Còn năm ngày.

Tôi muốn nhìn thấy một tờ thoả thuận ly hôn làm tôi hài lòng”.

“Hài lòng” ở đây tất nhiên là quyền sở hữu kiến trúc Phong Quyên.

Kiến trúc Phong Quyên, do chính Tôn Hàn một tay gây dựng, tên ban đầu của nó là kiến trúc Hàn Vũ, nghiệp vụ chủ yếu là dự án công trình.

Sau khi Tôn Hàn vào tù, Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong đã chiếm đoạt công ty của anh, còn đổi tên công ty thành Phong Quyên!

‘Phong’ trong Đường Minh Phong, ‘Quyên’ trong Lâm Mỹ Quyên!
Kể từ khi ấy, Lâm Mỹ Quyên đã ném Tôn Hàn ra sau đầu rồi.

“Tôn Hàn, sao anh vẫn không chịu tỉnh ngộ hả?!”, Lâm Mỹ Quyên giận tái mặt.

“Người không tỉnh ngộ là cô, Lâm Mỹ Quyên!”
Lâm Mỹ Quyên tức tối trừng mắt nhìn Tôn Hàn, “Từng là vợ chồng, vốn dĩ chúng ta có thể chia tay hoà bình.

Nhưng anh cứ muốn ép tôi, thế thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”
“Tôi đã có số điện thoại của Lý Tông Đạo - tổng giám đốc trước đây của thời trang Sâm Uy.

Nếu tôi nói cho ông ta biết chuyện anh từng ngồi tù, liệu anh có thể ngồi tiếp cái ghế tổng giám đốc ấy hay không?”
Thời trang Sâm Uy là công ty lớn có tiếng trong nước, chắc chắn sẽ không chứa chấp một tổng giám đốc công ty chi nhánh từng có vết đen trong quá khứ!
Lâm Mỹ Quyên dám bảo đảm, chỉ cần việc Tôn Hàn từng cưỡng bức và ngồi tù bị vạch trần, anh sẽ không thể ở lại công ty thời trang Sâm Uy nữa.

Đến lúc ấy, Tôn Hàn sẽ mất tất cả một lần nữa.

Lâm Mỹ Quyên không tin, khi mình ném quả bom này ra, Tôn Hàn lại dám không cúi đầu ngoan ngoãn đồng ý ký đơn ly hôn.

Tôn Hàn trưng ra vẻ kinh ngạc, quả thực không ngờ Lâm Mỹ Quyên lại dùng thủ đoạn đê tiện này để đối phó anh.

“Cô rất bỉ ổi!”
“Là do anh ép tôi!”, Lâm Mỹ Quyên không thừa nhận, “Tôn Hàn, nếu hôm nay anh không ký đơn ly hôn, vậy thì cứ chờ đến ngày lang thang đầu đường xó chợ đi!”
“Hơn nữa, một khi anh không còn địa vị, liệu Liễu Y Y có bỏ qua chuyện quá khứ mà tiếp tục ở bên anh không? Đến khi ấy, anh sẽ mất cả tiền lẫn tình!”
Dứt lời, Lâm Mỹ Quyên đã đưa bút cho anh, thuyết phục từng bước một, “Anh ký vào đơn ly hôn này thì sẽ nhận được năm triệu, tiếp tục yên ổn làm tổng giám đốc công ty Sâm Uy, vui vẻ ở bên cạnh người đẹp của anh, đấy chẳng phải là một kết quả rất tốt hay sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui