Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Không ai ngờ, một kẻ sống trầy trật ở Giang Châu như Đường Minh Phong, lại là con cháu của một trong ba gia tộc giàu có nhất Ma Đô.

Còn thuộc dòng chính!
Ngay cả Lâm Mỹ Quyên cũng không ngờ đến.

“Nghe nói anh cả xảy ra chuyện?” Đường Minh Phong ân cần hỏi.

“Chẳng phải anh mong chờ điều đó lắm à? Chỉ có ba người con thuộc dòng chính của nhà họ Đường.

Anh cả gặp chuyện, giờ chỉ còn anh và anh ba tranh nhau vị trí người thừa kế thôi”.

Đường Minh Phong mở cờ trong bụng, đúng là xảy ra chuyện thật rồi!
Mấy hôm trước Đường Minh Phong có nghe, Đường Quân - anh cả của anh ta - bị bắt gặp lên giường với vợ người khác ngay tại trận.

Trong cơn nóng giận, người ta đã đẩy Đường Quân từ trên tầng năm xuống.

Tuy không chết, nhưng Đường Quân cũng chẳng khác người thực vật là bao.

Lúc ấy Đường Minh Phong phấn khích vô cùng, cứ như nhìn thấy ánh sáng của đời mình xuất hiện vậy.

Thế nhưng anh ta vẫn chưa dám tin.

Đường đường là người thừa kế của nhà họ Đường, sao có thể xui xẻo thế chứ, chuyện như vậy mà cũng gặp phải.

Nhưng Đường Mân không phủ nhận, vậy chuyện đó là thật rồi.。
Trước kia Đường Minh Phong bị đuổi ra khỏi Ma Đô rồi lưu lạc đến thành phố Giang Châu, tuy lý do là anh ta đã làm công ty của gia đình bị tổn thất vài trăm triệu, nhưng nguyên nhân lớn hơn chính là vì anh cả của anh ta!
Có ba hậu bối thuộc dòng chính của nhà họ Đường, trong đó Đường Quân chính là người thừa kế được gia tộc công nhận, còn anh ta và cậu em thứ ba bị bỏ rơi.


Hoàng đế yêu thương con cả, dân chúng yêu thương con út.

Trong mắt của tất cả trưởng bối của vương triều nhà họ Đường, chỉ có mỗi anh cả Đường Quân của anh ta mà thôi.

Đường Minh Phong đã nghĩ cả đời này sẽ không còn cơ hội quay về nhà họ Đường nữa, thế mà không ngờ Đường Quân lại gặp chuyện!
“Anh cũng chỉ thấy không đáng cho anh cả thôi, lại vì một chiếc giày rách mà làm chuyện như vậy! Hầy, anh cả cũng thật là…”
Tuy trong lòng đã vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt Đường Minh Phong vẫn tỏ ra quan tâm chân thành lắm.

Đường Mân hầm cười khẩy, “Thôi được rồi, anh họ à, anh nghĩ gì trong lòng, giữa chúng ta cũng đâu cần giấu giếm”.

“Nhưng anh cũng đừng vui mừng quá sớm.

Lần này em đến đây, để dẫn theo một bác sĩ đến cho anh”.

“Về chuyện chọn người thừa kế, em cũng nói cho anh biết luôn.

Đường Quân đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi, người thừa kế sẽ được chọn giữa anh và anh ba”.

“Cả gia tộc đều biết tình hình của anh ở Giang Châu, nói thật thì họ không hài lòng tí nào cả”.

Đường Minh Phong nhăn mặt khổ sở, bản thân anh ta cũng không hài lòng mà! Vấn đề là anh ta có thể làm gì bây giờ?
“Đường Mân, cậu nói cho anh hai biết xem anh hai nên làm sao mới làm hài lòng trưởng bối trong gia tộc đây?!”
Nếu có thể trở lại gia tộc, anh sẽ chẳng buồn vương vấn những thứ ở Giang Châu này nữa.

Chút tài sản của anh ta ở Giang Châu so với vị trí người thừa kế của nhà họ Đường chẳng đáng một xu.


“Nếu như em đã đến đây, thì tất nhiên là đứng về phía anh rồi.

Đầu tiên là chuyện tình cảm của anh, nếu anh muốn trở thành người thừa kế thì hạng phụ nữ như Lâm Mỹ Quyên tuyệt đối không xứng với anh!”
Đường Minh Phong không chút do dự, “Đương nhiên.

Ban đầu anh bị quỷ ám nên mới phân vân chuyện kết hôn với Liễu Y Y.

Chỉ cần gia tộc nói một câu, anh lập tức cắt đứt quan hệ với Lâm Mỹ Quyên!”
“Nhưng đó là chuyện sau này, trước tiên anh phải xử lý được Tôn Hàn đã.

Nếu như ngay cả một kẻ mới ra tù mà anh không giải quyết được, thì gia tộc sẽ nghi ngờ về năng lực của anh đấy”.

Đường Mân không biết chuyện anh ta đã từng chạm mặt Tôn Hàn.

Đường Minh Phong ngập ngừng một chút rồi mới gật đầu, “Bác sĩ Tiết Nhất Thủ đã đến đây rồi thì anh chắc chắn sẽ đối phó được Tôn Hàn!”
Đường Mân nói tiếp, “Ừm, chuyện thứ hai là công ty kiến trúc Phong Quyên của anh.

Nhà họ Đường chúng ta mà đã kinh doanh thì không thể làm ăn nhỏ”.

“Em đến đây trước một bước.

Ba ngày nữa, chú ba sẽ mang hợp đồng rót vốn đến đây.

Anh chuẩn bị tổ chức họp báo nhé, tốt nhất là mời một số doanh nhân địa phương của Giang Châu đến, chuẩn bị nhận vốn cho công ty kiến trúc Phong Quyên!”
“Ý của gia tộc là hỗ trợ anh về tài chính và nhân lực, anh phải đưa công ty kiến trúc Phong Quyên trở thành công ty niêm yết! Sau này dùng công ty Phong Quyên làm bàn đạp để trở về làm người thừa kế của gia tộc!”
“Đương nhiên, anh ba cũng có nhiệm vụ của anh ấy.


Nếu anh ba hoàn thành trước, vậy vị trí người thừa kế sẽ không rơi vào tay anh.

Anh họ à, anh có biết nếu không thể trở thành người thừa kế thì anh sẽ ra sao không?”
Tất nhiên là Đường Minh Phong biết, nếu không nắm chắc cơ hội này, thì e rằng cả đời này anh ta chỉ có thể dưỡng già ở thành phố Giang Châu này thôi!
Nhưng ngẫm lại thì Đường Minh Phong vẫn có đủ tự tin, nếu đã có sự hỗ trợ về tài chính và nhân lực của nhà họ Đường, vậy việc đưa một công ty trở thành công ty niêm yết sẽ không mất nhiều thời gian.

“Đường Mân, chú ba định rót vốn bao nhiêu?”, Đường Minh Phong hỏi vấn đề mà anh ta quan tâm nhất.

Nếu gia tộc rót không đủ vốn thì sẽ hơi khó cho anh ta.

“Đợt đầu là hai tỷ!”
Ầm!
Đường Minh Phong ngây người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Rốt cuộc anh ta đã có cơ hội trở mình rồi!!
“Được, anh chắc chắn sẽ khiến người ở Giang Châu đều biết về buổi họp báo!!”, Đường Minh Phong lập tức hào hứng hẳn lên.

Sau khi tạm biệt Đường Mân ở nhà hàng, Đường Minh Phong gọi ngay cho Thẩm Kỳ Bân, giọng điệu không còn cung kính như trước, chỉ còn vẻ giả lả khách sáo.

“Ông hai Thẩm, tôi đã mời bác sĩ Tiết Nhất Thủ của Ma Đô đến cho cô Thẩm Nguyệt rồi!”

Hôm sau, Tôn Hàn nhận được cuộc gọi của Từ Khang Niên.

Có hai chuyện.

Chuyện đầu tiên là Đường Minh Phong đã mời được chuyên gia có thẩm quyền của khoa Huyết học tại Ma Đô - Tiết Nhất Thủ, cho hai bố con Thẩm Kỳ Bân.

Chuyện thứ hai còn bất ngờ hơn.

Đường Minh Phong đang chuẩn bị một cuộc họp báo, thông báo chuyện công ty kiến trúc Phong Quyên sắp được một tập đoàn lớn rót vốn.


Còn hùng hồn nói rằng, chờ đến ngày họp báo, công ty kiến trúc Phong Quyên của anh ta sẽ từ một công ty nhỏ trở nên ngang hàng với bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu, và trở thành con cá lớn trong lĩnh vực bước động sản!
Từ Khang Niên hỏi Tôn Hàn có muốn điều tra tình hình phía Đường Minh Phong hay không.

Tôn Hàn cười nhạt rồi từ chối, bảo là không cần bận tâm.

Nếu Đường Minh Phong không định ngoan ngoãn trao đổi với công ty của Tôn Hàn, vậy cứ để anh ta chơi cho thoả thích đi.

Tôn Hàn vẫn đưa Đồng Đồng đến trường như mọi khi, sau đó lái xe đưa Liễu Y Y đi làm.

Đỗ xe trước toà nhà công ty, ánh mắt của Tôn Hàn bị người phụ nữ đang ngồi trên chiếc BMW 325 màu đỏ thu hút.

“Sao, thấy người ta đẹp quá nên nhìn không rời mắt được à?”
Liễu Y Y để ý thấy người phụ nữ kia, bèn trêu chọc Tôn Hàn.

Không biết tại sao sau khi trải qua chuyện của Tạ Viễn, chỉ trong một đêm, thiện cảm mà cô dành cho Tôn Hàn đã tăng lên rất nhiều, còn chủ động trêu đùa anh.

Liễu Y Y cũng quan sát người phụ nữ kia, nói thật thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng không đến mức tuyệt sắc giai nhân.

Cô cảm thấy hơi lạ.

Bình thường Tôn Hàn đi đường gặp mấy cô còn xinh đẹp hơn mà còn chẳng buồn nhìn lâu, sao hôm nay lại khác thế nhỉ?
Tôn Hàn thầm cười khổ, đáp lời, “Đó là vợ anh!”
Liễu Y Y: “…”
Người phụ nữ lái chiếc BMW 325 màu đỏ ấy là cô vợ sắp ly hôn với Tôn Hàn?
“Em lái xe xuống bãi đỗ ở tầng hầm đi, anh sang đó xem thế nào”.

Tôn Hàn không nghĩ nhiều đã để xe lại cho Liễu Y Y, rồi bước xuống xe, tiến về phía Lâm Mỹ Quyên.

Lâm Mỹ Quyên đã tìm đến tận công ty rồi, lý gì anh lại không đến gặp?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui