Núi Vân Bàn trong màn đêm tràn ngập sự quái dị, tựa như có hàng vạn con yêu ma đang nhảy múa hoàn toàn chẳng theo trật tự.
Đèn xe uốn lượn khắp các triền núi, tiếng la hét cuồng loạn, tiếng rít xe chói tai trộn lẫn cả vào nhau.
"Tôi xin trân trọng giới thiệu, đây là cậu Đường.
Ắt hẳn mọi người đều biết nhà họ Đường, một trong ba gia tộc lớn nhất của Ma Đô đúng không? Cậu Đường chính là người của nhà họ Đường!"
Lúc này trên đỉnh núi, tên đàn em của Đường Mân đang giới thiệu gã với đám cậu ấm cô chiêu của thành phố Giang Châu.
Nghe nói Đường Mân là con cháu của nhà họ Đường, một trong ba gia tộc lớn nhất Ma Đô, đám cậu ấm cô chiêu kia liền trở nên ân cần, ai nấy đều thi nhau nịnh nọt Đường Mân.
Trong đó có mấy cô nàng khá xinh đẹp liền đua nhau tung ánh mắt mời chào.
Nhưng Đường Mân đứng im bất động tựa như không nhìn thấy.
Gã vốn là con cháu gia tộc danh giá nắm giữ mạch kinh tế của Ma Đô, thế nên ánh mắt cũng trở nên cao sang, những người phụ nữ như thế này gã không thèm để vào mắt.
Tên đàn em đứng cạnh tên là Đậu Khải Phong, một cậu ấm Giang Châu, việc làm ăn của gia tộc cũng phải nhờ cậy nhiều đến nhà họ Đường.
Thế nên sau khi Đường Mân đến thành phố Giang Châu, hắn liền chạy tới nịnh nọt ngay.
Đường Mân thích phụ nữ, thế nên hắn liền bỏ công sức rất nhiều.
Vấn đề là Đường Mân có yêu cầu rất cao, thế nên chẳng hề đoái hoài đến những cô gái hắn đem đến.
Điều này khiến Đậu Khải Phong rất phiền não.
Ngay chiều hôm nay, trong lúc tình cờ hắn đã gặp được Liễu Y Y sắc nước hương trời, xinh đẹp vô cùng.
Thế nên hắn liền gọi ngay Đường Mân đến, quả nhiên là Đường Mân thích.
Còn việc cô gái đó có đồng ý không, thanh niên lái Mercedes đi cùng có đồng ý không thì cũng chẳng quan trọng lắm.
Chỉ cần cậu Đường thích thì dù thế nào hắn cũng phải giúp cậu Đường có được người phụ nữ đó!
"Cậu Đường, tên nào đua xe với cậu vậy, có cần chúng tôi giúp cậu điều tra tên đó không?"
"Là tên mắt chó nào dám đối đầu với cậu Đường chứ?"
Ngoài ra cũng có mấy tên cậu ấm chạy tới nịnh nọt.
Đường Mân ngước mắt, nụ cười tràn ngập sự hứng thú: "Một tên lái Mercedes S-Class, có lẽ là một tên cậu ấm không biết điều của một công ty nhỏ nào đó".
"Hừ, lái xe Mercedes S-Class à, khéo có khi là tên nhà giàu mới nổi nào thôi!"
"Ha ha, đúng là có mắt không tròng.
Cả cái thành phố này còn chẳng có một chiếc Aventador nào, thế mà không biết mở to mắt ra mà nhìn mình đã đụng vào ai!"
"Đúng đấy, đến lúc đó để xem cậu Đường sẽ hành tên đó thế nào!"
Nghe nói đó chỉ là một chiếc Mercedes S-Class tính chất thương vụ, đám cậu ấm của thành phố Giang Châu đều coi thường.
Đán người này chẳng có mấy bản lĩnh, nhưng cũng hiểu khá nhiều về hàng hiệu.
Mercedes Series S rẻ thì hơn triệu tệ, đắt thì cũng chỉ tầm hai triệu tệ.
Thực tế những chiếc xe trên thị trường cũng chỉ có giá tầm này, họ chỉ cảm thấy ngứa mắt khi người khác lái xe hãng này, cảm thấy người đó không cùng đẳng cấp.
Đây chính là minh chứng điển hình của việc mắt cao hơn đầu!
"Hắn ta chẳng là cái thá gì, nhưng cô gái đi cùng đúng là rất xinh đẹp".
Nghĩ đến khuôn mặt của Liễu Y Y, Đường Mân không nhịn được mà liếm môi.
Sau đó gã giơ tay nhìn đồng hồ, đã chín giờ năm mươi rồi, gã liền nhíu mày.
"Khải Phong, đừng nói là tên đó không đến nhé?"
Đậu Khải Phong liền vội vàng bảo đảm: "Cậu Đường yên tâm, cho dù tên đó không đến thì tôi cũng có thể tóm được hắn ra cho cậu Đường.
Hắn chạy không thoát đâu!"
Nói xong Đậu Khải Phong liền lấy bộ đàm ra hỏi: "Có xe nào lên núi không?"
"Có một chiếc Ferrari 488 màu đỏ, tốc độ rất nhanh!"
Ferrari 488?
Chắc chắn không phải.
"Cậu Đường, có vẻ tên đó biết là không đọ lại được nên không tới.
Cậu yên tâm, sáng mai tôi nhất định sẽ giúp cậu Đường tra ra cái xe đó!"
Bỗng nhiên Đường Mân mất hết hứng thú, vốn cho rằng có thể nghiền nát tên gà mờ kia, xem ra là bỏ cuộc rồi.
Nhưng cũng không sao, dù sao thì người phụ nữ kia cũng không chạy thoát được.
Tên lái Mercedes S-Class kia đúng là một kẻ nhát cáy!
"Cậu Đường, hay là chúng tôi chơi với cậu Đường hai vòng nhé, không tính thắng thua, tất cả chi phí tối nay của cậu Đường tôi sẽ trả hết!"
"Hì, hiếm lắm cậu Đường mới từ Ma Đô tới đây chơi một chuyến, đây chính là cơ hội để bọn tôi biểu hiện.
Cậu Đường, tôi tên Liễu Chiết Nguyên, gia đình tôi có công ty thời trang.
Tối nay thế nào tôi cũng phải khiến cậu Đường chơi thật sảng khoái!"
Nghe thấy Liễu Chiết Nguyên nói vậy, vẻ mặt Đường Mân hơi không vui, lời nói của mấy tên này tràn ngập vẻ hám tài.
Cho dù là nịnh nọt gã cũng không thích kiểu trắng trợn thế này.
Nhưng người ta đang nhiệt tình gã cũng không tiện cắt ngang, thế nên gã chẳng nói gì.
"Chiết Nguyên, đừng nói gì nữa!"
Đậu Khải Phong đã nhìn ra, liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Liễu Chiết Nguyên.
"Được rồi, nếu tên đó không dám tới thì tôi sẽ chơi với mấy người một vòng.
Còn chuyện chi phí tối nay thì không cần mấy người lo, tôi sẽ trả hết!", Đường Mân bật cười, kéo cửa xe ra.
Chút tiền cỏn con này, gã chẳng cần mấy tên cậu ấm này phải trả.
"Cậu Đường thật hào phòng!"
"...."
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay lúc này, tiếng động cơ riêng biệt của xe đua vọng lại càng lúc càng gần, theo đó là ánh đèn xe chói lóa tới gần.
Chỗ khúc cua, một chiếc Ferrari 488 đẹp đẽ màu đỏ hất đuôi dừng trước mấy chiếc siêu xe nơi đỉnh núi, hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt.
Tôn Hàn đi xuống khỏi ghế phó lái: "Ồ, anh Đường không định đợi chúng tôi à?"
"Dám tới thật sao, không sợ mất mặt à?", Đậu Khải Phong bật cười nham hiểm.
Tôn Hàn cười nói: "Chỉ có thua mới mất mặt thôi, anh Đường chắc chắn mình sẽ thắng sao?"
"Anh Đường này, tôi sẽ dùng chiếc này để đua xe, anh không để ý chứ? Nếu dùng chiếc Mercedes kia để đua với anh Đường thì anh thắng cũng chẳng vẻ vang gì".
Đường Mân nhìn chiếc Ferrari 488 bằng ánh mắt kiêng dè.
Tính năng của chiếc này cũng ngang ngửa Aventador, vấn đề là người lái chiếc xe này dường như cũng có kỹ thuật rất tốt!
Nhưng điều mà Đường Mân quan tâm bây giờ là: "Tôi tất nhiên không để ý, vật đánh cược của anh đâu?"
Vật đánh cược tất nhiên là ám chỉ Liễu Y Y.
Liễu Y Y không thích xuất hiện trước mấy tên cậu ấm này, thế nên cố ý ngồi trên xe không xuống.
Lúc này, cô thấy Đường Mân hỏi thì chủ động hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nói: "Anh Đường, bạn trai tôi nói chơi với anh thì hơi bắt nạt anh quá nên để tôi chơi với anh, anh có dám không đấy?"
Liễu Y Y cứ như đi theo Tôn Hàn lâu nên đã nhiễm tính xấu của anh, cô bắt đầu biết ăn nói lưu manh rồi.
"Là cô ta?!"
Đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc của Liễu Chiết Nguyên vang lên trong đám người, anh ta đã nhận ra Liễu Y Y.
"Là ai cơ?", có người quen bên cạnh thấy thế liền hỏi.
Liễu Chiết Nguyên vội nói: "Không ai cả, không ai cả!"
Không biết rõ tình huống nên anh ta không dám nói ra, cô gái trên xe chính là em họ của anh ta, Liễu Y Y.
"Cậu Đường, cô gái này cũng có bản lĩnh đấy!", Đậu Khải Phong đứng cạnh Đường Mân liền nhỏ giọng nói.
"Không sao".
Đường Mân trả lời rồi bước lên trước: "Tất nhiên là được, nhưng nếu cô thua thì phải lên xe của tôi! Đến lúc đó thì chúng ta có thể...từ từ mà chơi!"
Mấy chữ sau cùng Đường Mân nhấn dài, giọng điệu sâu xa.
"Ha ha ha..."
Mấy chục tên cậu ấm cười ầm lên, hiển nhiên là nghe ra được ý đồ đen tối của Đường Mân.
"Lưu manh!", má Liễu Y Y đỏ bừng lên, cô liền mắng.
Tôn Hàn cũng nở nụ cười sâu xa: "Đừng có đùa giỡn nữa.
Tôi còn bận về làm chuyện đó với bạn gái tôi nữa, bắt đầu đi".
"Được!"
Đường Mân cũng thấy nóng máu.
Tuy gã không giỏi bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng gã không tin gã không bằng một người phụ nữ!
Mọi người đều lên xe, Tôn Hàn ngồi cạnh Liễu Y Y nở nụ cười: "Cứ yên tâm mà đấu, thua cũng không sao".
Liễu Y Y liếc mắt nhìn Tôn Hàn: "Anh muốn làm chuyện đó à?"
Tôn Hàn: "Hơ..."
Anh còn tưởng cô không hiểu cơ.
Ầm ầm ầm!
Ferrari 488 và Lamborghini Aventador song song nhau, phát ra tiếng động cơ ầm ầm.
"Bắt đầu!"
Ầm!
Hai chiếc xe cùng lao vút đi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...