Đô Thị Lương Nhân Hành


Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 75: Yên tĩnh.

Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm


Mấy trăm người triển khai cuộc chiến giết mồi trong nhà ăn. Lão Tăng sai người mang hết thuốc lá ngon, rượu ngon mà Lỗ Trùng hiếu kính chuyển hết vào, tất cả hùng binh không ra ngoài làm nhiệm vụ đều tề tụ đông đủ, mấy chục cái bàn tròn lớn đã đầy ắp người.

Đây là việc mà lão Tăng ra sức đề xướng, và cũng là truyền thống tốt đẹp mà đám binh Liệp Ưng ra rức tuân thủ. Lính nào muốn "về nhà mẹ" là phải chuẩn bị đồ tốt nhất để khao các anh em trong quân doanh. Ai hiếu kính càng nhiều thì chứng tỏ người đó hỗn bên ngoài càng giỏi, và lại càng có mặt mũi hơn. Còn quy tắc dành cho đám binh ở trong quân chính là, cứ có dịp như thế này mọi người đều phải tới tập trung, bàn lớn, bát lớn, miếng thịt cũng lớn. Lòng hăng hái của những người đàn ông tất cả đều được hiển hiện trên bàn rượu.

Lão Tăng, Vũ Ngôn và Lỗ Trùng bị chuốc nhiều nhất. Kinh nghiệm sa trường của lão Tăng quả là rất phong phú, lão móc trong túi ra viên thuốc dạ dày, nói.

- Mợ chúng mầy, dám chuốc ông à, có phải ngứa thịt gợi đòn không hả.

Lão rất oai phong quát lên,
- Nói không uống nữa là không uống nữa.

Đám hùng binh đành phải nâng cốc tập trung tập kích hai người Vũ Ngôn và Lỗ Trùng. Hôm nay hai người này dù gì cũng là chính chủ mà mấy trăm người ở đây không phải chỉ vì hầu hạ hai người bọn họ thôi sao.

Hết người này tới người khác. Hôm nay Lỗ Trùng rất vui vẻ, hơn hai năm mới được gặp lại những chiến hữu vào sinh ra tử với mình nên cứ người tới là chén tới, tới một người là hết một chén, sau đó hắn lại kể chuyện ngày thường của mình cho mọi người nghe, sau đó nước mắt cứ thể ào ào chảy xuống.

Con dê béo mặc sức phát huy, hết chai này lại tới chai khác, hết chén này tới chén khác, nhưng vẫn mãi không đổ, cuối cùng còn có lực phản kích lại, hắn vù một cái chạy tới chỗ lão Tăng, và yô... yô...yô...yô...

Trong trường hợp này, công lực thâm hậu của Vũ Ngôn cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng. Hai cân rượu chui vào bụng, dù tuy có hơi chóng mặt nhưng vẫn rất tỉnh táo. Số 9 ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn nốc hết chén này tới chén khác thì gấp tới độ dậm chân liên tục. Đám hùng binh tới kính rượu cười nói:
- Mày phải thương cho cô ấy chứ, uống hộ cô ấy đi nào, chúng tao chẳng so đo chuyện ấy đâu.

Từ khi nói rõ tình cảm của mình với Vũ Ngôn cũng làm cho Số 9 thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù không có kết quả nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc cứ lôi thôi không quyết như trước kia. Hôm nay một cái ôm của Vũ Ngôn ngay tại đó đã sớm trở thành câu chuyện trong đám hùng binh rồi, mà lúc này lại nghe lời hùng binh tới kính rượu nói mà khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lại đỏ lên, sau đó cướp lấy chén rượu của Vũ Ngôn, cái cổ xinh đẹp ngửa lên, chén rượu trắng cay cay đã chui vào bụng.

Số 9 là nữ duy nhất của Liệp Ưng và cũng là ngoại lệ duy nhất. Ở cùng một đám đàn ông nàng cũng chưa bao giờ uống rượu, cũng không nói tục, hơn nữa lại rất hay xấu hổ, điểm này quả là có khác biệt rất lớn so với các nữ binh khác. Đám hùng binh thường hay nói đùa, nếu nàng không phải là một người lính thì chắc chắn sẽ là một tiểu thư khuê các theo đúng tiêu chuẩn.

Rượu mới vừa vào miệng, cái hương vị cay cay nóng nóng đã khiến Số 9 phải ho khan tới mấy lần. Đám hùng binh lại được một trận cười sảng khoái.

Vũ Ngôn nhanh chóng giẳng lấy cái chén trong tay nàng. Số 9 đã ngà ngà say, hai má đỏ bừng, đôi mắt ngập nước dũng cảm nhìn về phía Vũ Ngôn trong mắt Vũ Ngôn hiện lên vẻ yêu thương, đúng là một đứa trẻ ngốc.

Mỗi lần có liên hoan là kết quả của đám binh luôn là gục xuống đất, và lần này cũng không ngoại lệ. Các hán tử của Liệp Ưng lúc bình thường khi xông pha trong rừng boom bão đạn thì mày cũng không nhíu tới một cái. Khi uống say đều biểu đạt tình cảm chân thành nhất của mình. Mỗi lần có bữa liên hoan, phân đội nào mất đi ai ai hay ai thì mọi người chỉ cần liếc cái là biết, đó cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ không còn được gặp lại chiến hữu của mình nữa. Đám binh say rượu tán gẫu về những chiến hữu đã hy sinh, đôi mắt lại đỏ lên, lệ lại tuôn ra.

Vũ Ngôn cướp di động của Lỗ Trùng gọi điện cho Đại Tráng. Trong điện thoại Đại Tráng nghe thấy tiếng gào thét hò đám binh uống say đang khóc tỉ tê của Tăng Đại mà hắn cũng bật khóc. Cái cảnh tượng thân thiết, cái âm thanh quen thuộc đó đã khiến hắn như được về tới "nhà mẹ".


Ba người Mập Đầu Đà, Vũ Ngôn và Số 9 dựa vào nhau để nói chuyện với Đại Tráng. Đại Tráng ở bên kia khóc tới xoay trời chuyển đất, Số 9 cũng nép vào lòng Vũ Ngôn, nước mắt rơi đầy ngực hắn. Tình cảm giữa những người chiến hữu, giữa những người đã cùng sinh cùng tử với mình, đó là một tình cảm mà người ngoài rất khó có thể hiểu được, chỉ có những người lính mới hiểu được hết cái tình cảm này là như thế nào.

Kỳ thật Lão Tăng rất hài lòng với cảnh như thế này, đám nhóc này khi trên chiến trường thì mạnh như ác hổ, nhưng giờ lại ngã trái ngã phải, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Mặc dù không giống với tác phong của quân nhân nhưng đó lại là tình cảm chân thành nhất.

Binh Liệp Ưng tuy là vương giả trong binh nhưng bọn họ cũng là người, cũng có cảm giác của mình. Hoàn cảnh tác chiến của họ là tàn khốc nhất nên tỉ lệ hy sinh còn cao hơn so với bộ đội bình thường, vì thế bất cứ lúc nào họ cũng phải đón nhận nỗi đau đớn khi mất đi chiến hữu. Nỗi khổ trong lòng bọn họ người ngoài không thể nào biết được, họ cần phát tiết, nên những cuộc gặp mặt những người chiến hữu xưa như thế này kỳ thật chính là cách tốt nhất để giải quyết những buồn khổ trong lòng bọn họ.

Lỗ Trùng liên tục nói tao muốn quay về 102, tao muốn quay về 102, rồi sau đó hắn được hai binh đỡ tới nhà khách. 102 là số phòng của Lỗ Trùng trước kia khi hắn vẫn còn ở Liệp Ưng. Ba người anh em cũng ở chung phòng với hắn năm đó, một người hy sinh ở sa mạc, một người nằm xuống trong một khu rừng, còn một người yên nghỉ vĩnh viễn dưới biển sâu, tới hôm nay, căn phòng đó cũng chỉ còn lại một mình Lỗ Trùng hắn.

Vũ Ngôn bị lão Tăng lôi đi, nói, sư tẩu của chú có chuyện muốn nói với chú. Số 9 đi theo sau hai người không nói một lời nào. Lão Tăng liếc nhìn cô con gái mà chỉ biết khẽ thở dài một hơi.

Nhị nha đầu không ở nhà. Vũ Ngôn biết cô nàng đang còn bận đi thực tế xã hội. Hè này, cô nàng xuống vùng nông thân đi làm giáo viên tình nguyện, nếu cô nàng ở nhà, lại biết chị mình bị Vũ Ngôn ăn hiếp thì chắc chắn rằng Vũ Ngôn sẽ chết không thể chết lại được. May mà Tăng Nhu chỉ biết là chị mình thích Số 1 mà không biết rằng Số 1 chính là hùng binh Vũ Ngôn.

Vũ Ngôn cười hì hì chào sư tẩu. Sư tẩu nhìn Số 9. Khuôn mặt Số 9 đỏ lên vội chạy một mạch lên lầu. Hai vợ chồng Lão Tăng nhốt Vũ Ngôn vào thư phòng, lão Tăng lấy cớ ra ngoài đi WC và chỉ để sư tẩu ở lại thẩm vấn Vũ Ngôn.

Sư tẩu nhìn Vũ Ngôn, mấy năm nay, chính mình đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên, anh tuấn, đẹp trai, lại hữu dũng hữu mưu, khí chất bất phàm, cũng khó trách đại nha đầu lại chung tình với thằng nhỏ như vậy. Sư tẩu thở dài nói.

- Tiểu Ngôn, chị chỉ muốn biết rốt cuộc em nghĩ gì về Thiến Thiến nhà chị? Em cũng biết, nha đầu Thiến Thiến này là rất cứng đầu, trước đây chị không hiểu cảm giác của nó nên muốn tác hợp con bé với Gia Thụ nhưng không ngờ rằng trong lòng nó chỉ có một mình em.

Sư tẩu nhìn Vũ Ngôn, thấy hắn không biểu hiện chút cảm xúc gì trên nét mặt nên đành phải nói tiếp:

- Mặc dù theo danh phận em là sư đệ của lão Tăng nhưng những năm gần đây, bất luận là sư huynh em hay là chị thì cũng đều xem em như con của mình. Em cũng giống như Thiến Thiến và Nhu Nhu, đều là con của vợ chồng chị. Bây giờ chúng ta hãy vứt bỏ những cái quan hệ sư huynh sư đệ sư thúc sư điệt này đi, chị muốn biết rốt cuộc em nghĩ như thế? Nghe lão Tăng nói Thiến Thiến đã báo cáo lên trên xin tới trạm biên phòng. Nó là một cô gái, không những đã phải lên chiến trường mà còn lại phải tới một nơi xa xôi như vậy nữa, em thử nghĩ xem một người làm mẹ như chị sao có thể yên tâm được chứ.

Vũ Ngôn cũng không biết nên mở miệng giải thích chuyện này như thế nào, chẳng lẽ lại nói mình đang còn lưỡng lự giữa mấy cô gái ư, đạo nghĩa và tình cảm, thật khó để chọn lựa giữa hai điều này.

Vũ Ngôn đã định để tất cả thuận theo tự nhiên, tuyệt không cưỡng cầu gì, suy nghĩ một lúc, hắn mỉm cười nói với sư tẩu:
- Em giờ vẫn còn đang đi học nên nói thật với chị, em vẫn chưa nghĩ tới mấy chuyện này.

Sư tẩu vội vàng nói:
- Vì sao? Em không thích Thiến Thiến nhà chị ư?

Vũ Ngôn lắc đầu.

Sư tẩu lại nói:
- Vậy là em thích Thiến Thiến nhà chị phải không?

Vũ Ngôn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, hắn nói:
- Sư tẩu, em thực sự còn chưa nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Số 9 là một cô gái tốt, em nghĩ cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Sư tẩu thở dài nói:
- Chị thực sự không hiểu bọn trẻ các em nữa. Rõ ràng chỉ là một việc rất đơn giản mà lại thành ra phức tạp như vậy. Thôi quên đi, đã biết Thiến Thiến có người trong lòng rồi thì chị cũng không cần phải tiếp tục mò mẫm gì nữa. Chị già rồi, chuyện của mấy người trẻ các em thì tự các em giải quyết đi, Đúng là chẳng có cách nào ép mấy đứa bọn em cả.


Vũ Ngôn cười nói:
- Sư tẩu trông mới chỉ 30 thôi mà, sao lại nói mình già là sao. Chị mà đứng chung với Số 9 thì chỉ như chị em ruột thôi.

Sư tẩu vui vẻ nói:
- Đừng có khoác lác, tuổi đã lớn như vậy rồi, chị em cái gì chứ.

Hai người đang vừa nói vừa cười trong phòng thì ngoài cửa, tiếng lão Tăng lớn tiếng, nói:
- À, Gia Thụ tới chơi hả, mau ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi, sao mang nhiều thứ như vậy làm gì.

Khi Vũ Ngôn và sư tẩu đi ra thì Trần Gia Thụ đang đưa cho lão Tăng túi trà Long Tĩnh và Bích La Xuân loại thượng hạng. Lão Tăng trông thấy hai người họ đi ra, bèn cười nói:
- Hai người ra rồi à, mau tới đây nếm thử chút đi. Gia Thụ đang giảng cho anh về trà kinh. Gia Thụ, người này là Vũ Ngôn, là một người thân của chú, đồng thời cũng là bạn tốt của Thiến Thiến. Hai người đã gặp nhau rồi phải không.

Trần Gia Thụ đứng dậy cười nói:
- Hôm qua chúng cháu có gặp nhau nhưng tiếc là do quá vội nên còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu. Vũ tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, sau xin anh chiếu cố nhiều hơn.

Vũ Ngôn cười nhận lấy tấm danh thiếp, nói:
- Trần tiên sinh, tôi chỉ là một viên chức nho nhỏ nên cũng chẳng có danh thiếp gì để đưa lại cho anh.

Trên danh thiếp có in "Trần Gia Thụ - Tổng giám đốc Tập đoàn Siêu Viễn". Vũ Ngôn chưa từng nghe tới tên tập đoàn Siêu Viễn bao giờ nhưng vẫn mỉm cười để tấm danh thiếp vào trong túi áo.

Trần Gia Thụ mỉm cười lắc đầu nói:
- Danh thiếp cũng chỉ là một dấu hiệu đơn giản nên nó không thể đại biểu cho tố chất, tu dưỡng của con người được. Trông mặt mà bắt hình dong, kẻ trí sẽ không làm như thế. Huống chi, với khí chất và tu dưỡng của Vũ tiên sinh thì anh quyết không phải là một nhân vật đơn giản. Tôi tin rằng nhất định Vũ tiên sinh sẽ có những thành tích to lớn sau này.

“ Ngoại hình và phong độ lẫn cả tu dưỡng của Trần Gia Thụ này quả thật không thể bắt bẻ được cái gì. Điều kiện gia đình lại vô cùng ưu việt, nếu không có Vũ Ngôn thì hắn chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất của Thiến Thiến.”
Sư tẩu quan sát Trần Gia Thụ, trong lòng thầm nghĩ.

Vũ Ngôn thấy Trần Gia Thụ hoàn toàn khác với em trai hắn, Trần Gia Lạc, bất luận là từ khí chất hay chí khí, hai người quả thực không phải là cùng một cấp bậc. Trong lòng Vũ Ngôn rất kinh ngạc, hai anh em ruột cùng một mẹ sinh ra thì sao lại có sự khác biết lớn tới mức không phải bình thường như vậy nhỉ.

Trong lòng thì nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Vậy thì xin tạ ơn lời vàng lời ngọc của Trần tiên sinh. Kỳ thật tôi tin vào câu nói nhân tính bản thiện hơn, tố chất và tu dưỡng đều có thể bồi dưỡng trong nay mai, chỉ có bản tính mới là trời sinh. Nếu chỉ nhìn vào tố chất và tu dưỡng thì rất dễ bị vẻ bề ngoài của người ta lừa gạt.

Phong độ khí chất của Vũ Ngôn là có một không hai, đáng quý hơn, hắn tạo cho người ta một cảm giác thân thiết trời sinh, tuy rằng điều kiện gia đình không bằng Trần Gia Thụ nhưng đó chỉ là những nhân tố sau này và cũng không phải là những thứ mà bản thân hắn có khả năng quyết định. Sư tẩu nhìn Vũ Ngôn, trong lòng cân đo thật cẩn thận, cuối cùng quyết định nghiêng về phía Vũ Ngôn.

Trần Gia Thụ quả thực cũng là một con người tao nhã, nghiên cứu của hắn đối với trà đạo cũng rất thâm hậu, sắc hình vận của hai loại Long Tỉnh và Bích La Xuân đều được nói đâu ra đấy. Lão Tăng nhìn hắn biểu diễn trà đạo mà phải thở dài nói:
- Nhà giàu thật biết hưởng thụ, mà cũng thật khó cho cháu, Gia Thụ. Sống ở nước ngoài nhiều năm như thế mà còn có thể nghiên cứu mấy thứ này. Giờ thanh niên không quên gốc rễ như cháu quả thực cũng nhiều lắm.

Số 9 cũng bị mẹ mình gọi xuống. Trần Gia Thụ cười đưa cho nàng một ly trà nói:
- Thiến Thiến, em nếm thử một chút, đây là trà Long Tĩnh mới pha đấy.


Số 9 nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngôn.

Số 9 nếm một ngụm trà rồi lại đưa cho Vũ Ngôn nói:
- Anh cũng nếm thử một chút đi. Rất thơm đấy.

Trước kia khi chấp hành nhiệm vụ, vài người dùng chung một ấm nước là chuyện bình thường. Vũ Ngôn và Số 9 cũng không quá để ý điều này. Nhưng Trần Gia Thụ lại thu hết cái cảnh tượng ấy vào mắt, khóe miệng thoáng giật giật nhưng lại khôi phục lại như bình thường ngay sau đó.

Trần Gia Thụ tiếp tục đề tài đang nói dở:
- Trà đạo là cái mà tổ tông của chúng ta lưu lại, mặc dù mấy năm nay cháu ở nước ngoài du học nhưng cháu hiểu rõ rằng đâu mới là gốc rễ của mình. Cây có cao cả nghìn mét cũng không thể quên đi cái rễ. Đấy là lời dạy bao năm nay của cha, cháu nào dám quên chứ?

Lão Tăng cười gật đầu nói:
- Cha cháu năm đó là nho tướng nổi tiếng nhất trong đoàn bọn chú, quả nhiên Hổ phụ không có khuyển tử! Gần đây sức khỏe của cha cháu thế nào? Làm việc cả ngày cũng cần phải chú ý tới thân thể, bảo lão ấy, vài ngày nữa chú qua thăm lão.

Trần Gia Thụ vội nói:
- Mấy ngày này cha cháu cũng nhắc tới chú Tăng suốt, cha cháu nói chú mới lên chức nên muốn chúc mừng chú.

Cách đây vài ngày Lão Tăng mới được lên hàm, trên quân hàm của lão giờ được gắn một ngôi sao vàng năm cánh sáng ngời, 44 tuổi thiếu tướng, toàn quân cũng không có mấy người được như thế.

Số 9 ngồi bên cạnh Vũ Ngôn hỏi:
- Mẹ vừa rồi nói với anh cái gì vậy?

Vũ Ngôn cười nói:
- Chỉ hỏi một chút xem anh có được ăn ngon hay không, mặc có đủ ấm hay không thôi.

Số 9 liếc mắt nhìn hắn, miệng hừ một tiếng nói:
- Lừa người!

Trần Gia Thụ mỉm cười hỏi Số 9:
- Thiến Thiến, nghe nói em đưa đơn xin đi trạm biên phòng phải không?

Số 9 gật đầu nói:
- Tin tức của anh quả thật rất nhanh đó. Tôi hôm nay mới đưa đơn xin mà….

Sư tẩu vội kêu lên:
- Gia Thụ, cháu giúp cô khuyên nhủ Thiến Thiến đi, con nhỏ này tuỳ hứng quá đi mất. Một chỗ khổ như trạm biên phòng thì một cô gái như nó tới làm gì cơ chứ?

Lão Tăng nhìn bà xã,
- Đám đàn bà con gái thì biết cái gì chứ, là một người lính cách mạng thì dù có trong mưa bom bão đạn cũng phải tiến lên chứ, huống hồ một cái đồn biên phòng bé tí tẹo thì có gì mà không tới được?

Trần Gia Thụ lắc đầu nói:
- Cô, cô đừng lo lắng. Thiến Thiến đã lựa chọn như thể thì chắc chắn là có cái lý của cô ấy. Nếu lựa chọn này của cô ấy là cam tâm tình nguyện thì cháu nghĩ chúng ta nên ủng hộ cô ấy. Một người có thể theo đuổi để thực hiện giấc mộng của mình, đó chính là một việc vô cùng hạnh phúc.

Số 9 nhìn Vũ Ngôn bên cạnh, mỉm cười nói:
- Mẹ, mẹ không nên lo lắng. Điều kiện của đồn tuy có gian khổ một chút nhưng người khác cũng có thể tới mà, phải không? Con thấy chỗ đó cũng rất tốt, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt. Mẹ, khi nào có thời gian mẹ cũng tới đó ở vài ngày đi, đảm bảo mẹ lại trẻ ra thêm mười tuổi đấy.

Sư tẩu cười mắng:
- Nha đầu chết tiệt này, rủa mẹ già phải không.


Hai mẹ con ồn ào một lúc, sư tẩu nhìn Vũ Ngôn nói:
- Tiểu Ngôn, em thấy chuyện này thể nào?

Trên thực tế, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu, Số 9 xin đi đồn biên phòng có nguyên nhân chính là chuyện xảy ra với Vũ Ngôn.

Vũ Ngôn biết đây là một vấn đề nan giải mà sư tẩu vứt sang cho mình, lại nhìn sang Số 9, thấy nàng đang âu yếm nhìn mình mới bèn cười với nàng một cái, nói:
- Kỳ thật ở đâu cũng không quan trọng, mà cái quan trọng nhất chính là phải biết mình đang làm gì. Nếu Thiến Thiến cảm thấy nơi ấy có cái mình cần, vậy thì cô ấy nên đi. Kỳ thật em cũng rất muốn tới nơi ấy, nói không chừng một ngày nào đó em cũng sẽ xuất hiện tại đấy. Tới khi ấy mọi người không giật mình là ổn rồi.

Số 9 cũng có vẻ hiểu ý trong câu nói cuối cùng của hắn, dù hắn nói là có thể nhưng cũng khiến nàng rất thỏa mãn, thỏa mãn tới mức không kìm được lòng mà ngoảng về phía hắn cười, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nhiều nơi đỏ bừng.

Trần Gia Thụ trông thấy vẻ tươi đẹp của Số 9 mà trong mắt hiện lên hào quang sâu không lường được, ánh mắt hắn thoáng dừng ở chỗ Vũ Ngôn, khóe miệng nhếch lên cười rất tự tin.

……………….

Đêm này Vũ Ngôn ở trong phòng khác nhà lão Tăng, nhưng lần này không giống với lần uống rượu khi xuất ngũ trước, lần này là hắn tỉnh táo nằm trên giường, ngay phía trên phòng sách là phòng của Số 9. Vũ Ngôn nằm một lúc nhưng không tài nào ngủ được, đang định đứng dậy thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng của của Số 9:
- Số 1, anh ngủ chưa?

Vũ Ngôn vội đứng dậy ra mở cửa. Số 9 mặc một chiếc áo ngủ màu phấn hồng đang đứng ở cửa. Vũ Ngôn cười nói:
- Trễ rồi sao còn chưa đi ngủ? Nhớ ai à?

Số 9 đập cho hắn một quyền rồi lắc mình vào phòng. Vũ Ngôn lẩm bẩm một câu "cô nam quả nữ". Số 9 đỏ mặt rồi khẽ hừ một tiếng.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, không khí yên tĩnh mà ấm áp. Tay phải Số 9 chống lên cằm nhìn Vũ Ngôn nói:
- Số 1, lời hôm nay anh nói là thật chăng?

Vũ Ngôn cười hỏi:
- Anh nói cái gì?

Số 9 đỏ mặt đánh hắn một cái, nói:
- Chính anh nói mà. “Em cũng rất muốn tới nơi ấy, nói không chừng một ngày nào đó em cũng sẽ xuất hiện tại đấy.” Anh lừa em sao? Anh sẽ cùng Vu tiểu thư tới đó phải không?

Vũ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Có rất nhiều chuyện bây giờ anh thực sự không muốn nghĩ nữa. Anh cũng không biết tương lai sẽ ra sao, tất cả hãy thuận theo tự nhiên đi.

Thần sắc Số 9 ảm đạm nói:
- Em biết, bất kể anh có tới hay không thì em đều sẽ ở đó chờ cả đời này. Nếu các anh muốn tới thì xin anh đừng nói cho em biết trước. Em muốn hưởng thụ trọn vẹn niềm vui lớn nhất đó. Tưởng tượng có một ngày anh đột nhiên xuất hiện trước mắt em, đó là niềm hạnh phúc tới cỡ nào đây.

Vũ Ngôn nhìn vẻ mặt say mê của nàng mà chỉ biết cười vỗ lên đầu cô. Số 9 cười ngọt ngào, thần sắc yên tĩnh mà hờ hững.

....

Khi Vũ Ngôn và Lỗ Trùng rời khỏi quân doanh, thì phần lớn mọi người vẫn còn đang ngủ. Lúc Số 9 tới gõ cửa thì trong phòng đã không còn thấy hình bóng của hắn đâu cả, thậm chí trong phòng không hể có một dấu vết nào chứng tỏ hắn đã tới đây.

Trong lòng Số 9 trống rỗng, lần chia tay không biết tới bao giờ có thể gặp lại. Anh ấy liệu có nhớ rằng tại một nơi xa xôi nào đó có một người luôn canh gác ngóng trông anh ấy không?

Số 9 ngẩn ngơ đứng nơi đó, một giọt, lại một giọt nước mắt chảy ra vương trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui