Ngày hôm sau Bùi Tuyển để Lục Hoài An lái xe đưa hắn đi đài truyền hình, Thư Thanh Liễu phụ trách Tiểu Tiểu, so với công việc trợ lý, lái xe thanh nhàn hơn, ngoại trừ việc đưa đón Tiểu Tiểu, thời gian còn lại có thể tự do an bài, Lục Hoài An nghe Bùi Tuyển phân phó như vậy thì thực kinh ngạc, khi lái xe đến đài truyền hình liền hỏi: “Cậu chừng nào thì trở nên tốt tính như vậy hả?”
“Bởi vì anh đột nhiên rời đi khiến tôi gặp phải rất nhiều phiền toái, hiện tại không để anh làm trâu làm ngựa đã là tốt với anh lắm rồi.”
“Cho nên cậu đem công việc của trợ lý cũng giao cho tôi?”
Bùi Tuyển không trả lời, nhìn mây đen ngoài cửa sổ xe, nói: “Sau giờ ngọ (1) sẽ có mưa to.”
(1) Giờ ngọ: Từ 11h sáng đến 1h chiều
Lục Hoài An không nghe hiểu, còn tưởng rằng Bùi Tuyển cố ý nhảy sang chủ đề khác, dù sao Bùi Tuyển nói chuyện luôn luôn như vậy, hắn đều đã quen, cũng lười hỏi nhiều.
Sau khi làm xong tiết mục ở đài truyền hình, vừa lúc qua khỏi buổi trưa, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa mùa hạ tới thực nhanh, mưa tầm tã như trút nước, toàn bộ bề mặt các cửa kính đều bị mờ đi bởi mưa xối, ngay cả phong cảnh phía xa cũng không thấy rõ, Lục Hoài An nhíu mày nói: “Bị cái miệng quạ đen của cậu nói trúng rồi, thời tiết này lái xe thật là chuyện thống khổ mà.”
“Ai nói tôi muốn về?”
Bùi Tuyển đi tới quán cà phê thường xuyên ghé tới trong đài, chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ, là chỗ ngồi rất quen thuộc, nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt Bùi Tuyển, Lục Hoài An lập tức hiểu ra, hỏi: “Cậu không phải lại muốn chơi trò nhàm chán này đi?”
“Muốn cược với tôi một ván không?” Bùi Tuyển gọi cà phê cùng mấy món điểm tâm, tựa lưng vào ghế ngồi cười nhìn hắn, “Chúng ta hình như lâu rồi chưa cược một ván ra trò nhỉ?”
“Đó là bởi vì mấy người trợ lý đều bị cậu chỉnh chạy mất, không có gì hay để cược.” Lục Hoài An ngồi đối diện Bùi Tuyển, tức giận bất bình nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng đi khảo nghiệm độ tin cậy của người ta, cậu sẽ phát hiện người kia không chịu nổi một kích.”
“Không đáng tín nhiệm, vậy sa thải là được, dù sao có anh ở đây, muốn tìm trợ lý rất đơn giản.”
Thái độ dửng dưng chứng minh Bùi Tuyển căn bản không đem lời hắn nói để trong lòng, Bùi Tuyển làm việc rất nghiêm túc, nhưng có những lúc hành vi của hắn cũng làm cho người ta thực vô lực, Lục Hoài An nhịn không được nói: “Tôi không phải bảo mẫu của cậu, phiền toái gì cũng giúp cậu giải quyết, cậu có tin hay không nếu cứ như vậy, tôi sẽ bỏ của chạy lấy người?”
Biểu tình Bùi Tuyển lạnh xuống, bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng khuấy, nói: “Tùy anh, tôi cũng không để ý đổi người đại diện.”
Không khí có chút xấu hổ, cuối cùng Lục Hoài An lựa chọn thỏa hiệp, hai người hợp tác hơn mười năm, hắn hiểu rõ Bùi Tuyển, đối với Bùi Tuyển mà nói, trừ bỏ đứa con, cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng với hắn mà nói, công việc với tiền lương siêu đãi ngộ thế này, hắn cũng không bỏ được, dù sao bị bắt làm cũng không phải hắn, hắn việc gì phải vì một người ngoài mà cùng Bùi Tuyển ầm ĩ không thoải mái.
“Chơi thì chơi, tùy ý cậu.” Lục Hoài An giơ hai tay lên, thông minh lựa chọn đồng ý, “Lần này tôi cá là ba tiếng, nếu mưa suốt không tạnh.”
“Anh trước giờ vẫn cược hai tiếng mà.”
“Nếu ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có, vậy không phải quân nhân.” Lục Hoài An chà xát tay, “Nếu không lần này cược lớn một chút, ba vạn thế nào?”
“Năm vạn.”
Giá cả không là vấn đề, dù sao Lục Hoài An chưa từng thắng qua.
Tưởng tượng tới trò đùa sắp tới, trên mặt Bùi Tuyển hiện lên ý cười, lấy di động gọi cho Thư Thanh Liễu, sau khi điện thoại chuyển được, hắn nhanh chóng chuyển thành giọng điệu lo âu.
“Cậu hiện tại có bận không? Tôi vừa phát hiện có tập tài liệu quên mang theo, cậu có thể lập tức mang lại đây không?”
Thư Thanh Liễu đang ở phòng tập thể thao luyện tập, nghe hắn nói xong, vội hỏi: “Tài liệu ở đâu?”
“Ở trên tủ đầu giường trong phòng tôi, là tài liệu cho cuộc họp, Hoài An hiện đang giúp tôi kéo dài thời gian, chỉ còn hơn mười phút nữa, cậu có thể đưa tới không?”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Cúp điện thoại, không khí khẩn trương bao phủ trên người Bùi Tuyển cũng biến mất, hắn đắc ý nhướn mi với Lục Hoài An, Lục Hoài An vỗ vỗ tay, nói: “Lần này nếu cậu không làm ảnh đế, kia nhất định là ban giám khảo không có mắt. Hắn nói cái gì?”
“Sẽ hết sức.”
Lục Hoài An nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, hắn thở dài: “Thời tiết này, cũng chỉ có thể hết sức.”
Bùi Tuyển gọi điện thoại cho cảnh vệ dặn dò vài câu, bắt đầu từ tốn nhấm nháp điểm tâm, ngẫu nhiên nhìn xem phong cảnh dưới lầu, mưa rơi tầm tã, hệt như một bức rèm che treo ngoài cửa sổ, chỉ có thể mơ hồ nhìn cảnh ở gần, chỗ bọn họ ngồi là một góc nhô ra khỏi tòa nhà, có thể nhìn thấy cảnh vật dọc theo cửa chính của tòa nhà, đáng tiếc trời mưa quá lớn, trên đường phố cũng không nhìn thấy gì.
Một lát sau một chiếc taxi phóng nhanh tới, dừng lại trước cửa đài truyền hình, Lục Hoài An nói: “Đến rồi đến rồi.”
Cửa xe mở ra, Thư Thanh Liễu từ trên xe nhảy xuống, chạy vào đại sảnh, Bùi Tuyển nhìn đồng hồ, mười hai phút, trong nhà chỉ có một chiếc xe, buổi sáng bị bọn họ lái đi rồi, Thư Thanh Liễu chỉ có thể bắt taxi, anh có thể nhanh như vậy đã tới nơi, xem ra là mất chút tâm tư.
“Tuy rằng hắn ngu ngốc một chút, bất quá làm việc coi như nhanh nhẹn.”
“Cậu đây là khen hắn hay là chế giễu hắn đây?”
Bùi Tuyển cười: “Tiếp tục xem.”
Cảnh phía sau cửa chính bọn họ nhìn không tới, bất quá có thể đoán được đại khái, cảnh vệ vừa rồi nhận được thông tri của Bùi Tuyển, sẽ không để Thư Thanh Liễu tiến vào, hiện tại anh nhất định đang gấp muốn chết.
Quả nhiên, di động của Bùi Tuyển rất nhanh vang lên, hắn không tiếp, lấy tay xoay xoay điếu thuốc, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm di động không ngừng rung ở trên bàn, sau khi vang chừng một phút, hắn mới thờ ơ bắt máy, ngữ điệu lạnh lùng, hạ giọng hỏi: “Sao lại thế này? Tôi đang họp anh có biết không hả? Trực tiếp đi lên là được, gọi điện thoại cái gì?”
Thư Thanh Liễu lòng như lửa đốt, lại bị cảnh vệ ngăn lại không cho vào, anh còn chưa kịp giải thích đã bị Bùi Tuyển khiển trách một trận, đành phải nói: “Tôi mang văn kiện đến, cảnh vệ nói giấy chứng nhận của tôi có vấn đề, không cho vào, anh giải thích với anh ta một chút được không?”
“Tôi rất cần văn kiện anh mang đến, nếu không chuyện gì cũng đi tong, may mà tôi tìm được bản dự bị, chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, thật không hiểu mấy năm nay anh sống thế nào!”
“Mưa to quá, tôi không gọi được xe…”
“Anh đang tìm cớ che dấu sự vô năng của mình sao?”
Lời nói thực chói tai, ngay cả Lục Hoài An cũng nhịn không được nhíu mày, Thư Thanh Liễu lại không phát hỏa, nói: “Thực xin lỗi, là tôi làm không tốt.”
“Được rồi được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ở dưới đó chờ tôi, tôi xong việc còn có chuyện cho anh làm, Tiểu Tiểu tôi sẽ để người khác đi đón, anh không phải đi.”
Bùi Tuyển nói xong liền cúp điện thoại, giọng điệu nổi giận đùng đùng kia, nếu không phải mặt đối mặt, ai cũng sẽ cho rằng hắn hiện tại đang rất tức giận, hắn uống một hớp cà phê, “Nói nửa ngày, miệng khô hết.”
“Cậu trước kia không đùa giỡn người ta quá trớn như vậy.” Lục Hoài An nói: “Hắn ngày hôm qua còn cứu Tiểu Tiểu, đừng làm khó dễ hắn quá.”
“Ha, anh chừng nào thì biến thành người lương thiện vậy?”
“Tôi chỉ tùy việc mà xét.”
“Tôi cũng chỉ ăn miếng trả miếng.” Bùi Tuyển mỉm cười nhìn cảnh dưới lầu, thuận miệng đáp.
Toàn bộ mặt ngoài đài truyền hình đều lắp kính, tuy nói chỗ bọn họ ngồi gần tầng dưới, nhưng cũng không lo Thư Thanh Liễu sẽ nhận ra mình, Thư Thanh Liễu nhanh chóng đi ra khỏi đài truyền hình, hắn đã bảo cảnh vệ nói với Thư Thanh Liễu không thể chờ ở cửa, sẽ che khuất mặt tiền, xem ra Thư Thanh Liễu thật sự tin.
Cho tới giờ chưa thấy qua người nào ngu ngốc như vậy, Bùi Tuyển khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục xem kịch vui, Thư Thanh Liễu bung dù, bất quá mưa lớn như vậy, dù cũng chỉ là vật trang sức, quần áo anh rất nhanh bị tạt ướt, gần đó không có chỗ nào có thể trú mưa, anh đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện, mái hiên rộng của cửa hàng ít nhiều có thể ngăn cản một chút mưa gió.
“Hắn có thể vào trong cửa hàng chờ, mấy trợ lý trước kia đều làm vậy.” Lục Hoài An nói.
“Hắn sẽ không.” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Nhưng tên lính đều thực ngu ngốc.”
Suy nghĩ thẳng đuột, nếu không mua đồ vật này nọ, sẽ không chiếm dùng chỗ trong cửa hàng, Bùi Tuyển phát hiện hắn từ từ hiểu thêm một ít tính cách của Thư Thanh Liễu, trong lòng có chút khẩn trương, rất muốn biết tiếp theo sẽ thế nào.
Ngồi chờ rất nhàm chán, Bùi Tuyển từ trong túi lấy ra một quyển “Thiệu Nhất Đao đô thị quái kì sự kiện bộ” bắt đầu đọc, Lục Hoài An cũng không có việc gì làm, hỏi: “Còn cuốn nào không? Cho tôi mượn một quyển xem.”
“Còn, nhưng không cho mượn,” Bùi Tuyển cúi đầu, thuận miệng nói: “Anh xem hợp đồng đi, cái kia có vẻ thích hợp với anh hơn.”
“Sách của cậu toàn bộ đều có bao sách, còn sợ tôi làm dơ sao?”
“Dơ bao sách.”
Lục Hoài An tức giận đến nói không nói nên lời, giận dỗi lấy hợp đồng ra xem, Bùi Tuyển lại hơi thất thần, bộ này có hơn ba mươi quyển, hắn vì bao sách mà tiêu hết nửa giờ, cuối cùng vẫn là Thư Thanh Liễu giúp hắn bao hết, Bùi Tuyển liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, Thư Thanh Liễu còn đứng ở trong mưa, cho dù đứng dưới trời mưa to tầm tã như vậy, sống lưng anh vẫn như trước đĩnh thẳng tắp, hệt như mũi thương, cứng cỏi lợi hại.
“Heo!” Bùi Tuyển khinh thường phun ra một chữ.
Sách viết rất lôi cuốn hấp dẫn, Bùi Tuyển rất nhanh đã đắm chìm trong bầu không khí của truyện, đang đọc mê mẩn, mặt bàn bị gõ gõ, Lục Hoài An nhìn đồng hồ, rất đắc ý nói: “Đã hai tiếng rồi, cậu sắp thua.”
Qua lâu như vậy rồi sao?
Bùi Tuyển giật mình hoàn hồn, phát hiện sách đã qua hơn phân nửa, lại nhìn dưới lầu, Thư Thanh Liễu không đi, như theo lý thường phải vậy, lại làm cho hắn phát cáu, hắn cũng không muốn bởi vì việc nhỏ này lại thua người khác năm vạn tệ.
Hắn cầm lấy di động, Lục Hoài An vội vàng nói: “Mệnh lệnh cưỡng chế, đánh cuộc không có hiệu quả a.”
“Không, tôi chỉ muốn đùa thêm một chút.”
Điện thoại chuyển được, lần này Bùi Tuyển dùng thanh âm mệt mỏi, Thư Thanh Liễu nghe ra được, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cuộc họp còn chưa xong, mấy tên chết tiệt này nói hoài không dứt, tôi nghe phiền, lấy cớ đi ra nghỉ ngơi một chút, anh vẫn còn ở dưới chờ tôi sao?”
“Phải, còn họp bao lâu nữa?”
Bùi Tuyển cười lạnh, cùng một câu hỏi như trước, anh cơ hồ có thể trả lời hơi vụng —— nếu quá lâu, tôi có thể về trước hay không? Có lẽ hơi chút thông minh sẽ nói —— Mưa to quá, tôi sợ gặp mưa phát sốt, ngày mai không cách nào làm việc được.
“Chắc là xong ngay đây, trước giờ cũng chưa từng họp lâu như vậy, kéo nữa tôi cũng không muốn ký hợp đồng này.” Hắn thuận miệng nói.
“Đừng như vậy, làm việc thì luôn phải chịu vất vả, anh hiện tại có phải không thoải mái hay không?”
Câu hỏi bất ngờ làm Bùi Tuyển sửng sốt, vội vàng che dấu sự ngẩn người của mình, nói: “Phải, Lục Hoài An chết tiệt kia đột nhiên thêm một điều khoản, làm hại tôi không có thời gian ăn cơm trưa, hiện tại dạ dày có chút đau, anh có thể giúp tôi đi mua chút đồ gì dễ ăn không?”
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Cháo gà chay ngũ vị của Đinh Bảo, tôi muốn ăn cháo nóng…”
“Tôi lập tức đi, nếu dạ dày đau chịu không nổi, anh phải nói ngay với Lục Hoài An, đừng cố chịu.”
“Cám ơn, vậy phiền anh.”
Điện thoại cúp, Lục Hoài An bất đắc dĩ hỏi: “Tôi chính là cái gọi là nhân vật phản diện sao?”
“Chẳng lẽ anh thấy mình thực chính phái?”
Bùi Tuyển dựa vào cửa kính nhìn xuống, chỉ thấy Thư Thanh Liễu tra cứu di động một chút, rồi chạy về hướng bán cháo gà chay ngũ vị. Chuỗi cửa hàng cháo kia cách đài truyền hình không xa lắm, nhưng đi bộ cũng hơn mười phút, trong cảnh mưa to thế này, không ai lại vui vẻ chạy xa như vậy chỉ để mua bát cháo, nhìn thấy Thư Thanh Liễu nghe lời làm theo, Bùi Tuyển thực vừa lòng, mi mắt hạ xuống, nhẹ giọng cười rộ lên.
“Tôi nói này…” Lục Hoài An nhìn thấy vậy, nhịn không được hỏi: “Cậu năm đó cũng sẽ không đùa giỡn tôi như vậy đi?”
“Không có, đùa giỡn anh cũng không có ưu đãi gì.”
“Vậy cậu đùa hắn còn có ưu đãi chắc?”
“Năm vạn.”
Xì, năm vạn có lấy được hay không còn chưa biết chắc đâu, dù sao sắp tới ba tiếng, hắn không ngại chờ thêm một lát, bất quá nhìn bộ dáng vững vàng cầm chắc thắng lợi của Bùi Tuyển, hắn lại cảm thấy mình có thể thật sự thua.
Bùi Tuyển nhìn đồng hồ, đoán Thư Thanh Liễu đi mua cháo cũng sắp về, hắn liền gọi qua, nói: “Quên nói với anh, giúp tôi mua thêm hai cái bánh bao nóng nữa, tôi đột nhiên rất muốn ăn.”
Điện thoại bên kia hơi trầm mặc một chút mới nói: “Được.”
“Mua xong đứng ở dưới lầu chờ tôi, sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ đi tìm anh.”
Đợi Thư Thanh Liễu trả lời xong, Bùi Tuyển cúp điện thoại, Lục Hoài An ở một bên nghe rành mạch, thở dài: “Tôi hy vọng tương lai ngàn vạn lần đừng đắc tội cậu.”
Cà phê nguội, Bùi Tuyển gọi nhân viên phục vụ đổi một tách mới, vừa phẩm cà phê vừa bâng quơ nói: “Chỉ để hắn chạy vài vòng mà thôi, làm trợ lý, chuyện này vốn là bổn phận của hắn.”
Sau khi Thư Thanh Liễu trở về, Bùi Tuyển thấy anh nhìn đồng hồ vài lần, hiển nhiên là cho rằng mình lập tức đi xuống, nếu chờ không được mà gọi điện thoại đến, mình có thể mượn cơ hội này để thắng cuộc.
Thực đáng tiếc, nguyện vọng của hắn không thực hiện được, Thư Thanh Liễu nhanh chóng ngừng lại động tác xem đồng hồ, cụp dù, đứng ở dưới mái hiên chuyên tâm chờ, nhìn anh thế này, xem chừng là quyết tâm đợi đây.
“Đã qua hai tiếng.” Lục Hoài An chỉ kim giây cười hì hì nói: “Muốn thắng cậu một lần cũng thật không dễ dàng.”
“Xem hắn có chịu nổi qua ba tiếng không đã.” Bùi Tuyển tức giận nói.
“Cậu sẽ không phải tính tiếp tục chơi đi?”
“Là anh chọn ba tiếng.”
Lục Hoài An cắn đầu lưỡi, sâu sắc vì mình vừa rồi lắm miệng mà ảo não, Bùi Tuyển không có việc gì làm, nhưng hắn có công việc phải xử lý, tên tính toán chi li này, nhất định là đang trả thù hắn chuyện tán dương Thư Thanh Liễu mà.
Bùi Tuyển tiếp tục cúi đầu đọc sách, chờ đến khi hắn xem hết quyển sách, từ thế giới trong sách quay về, phát hiện đã sớm qua ba tiếng, trời đã sẩm tối, mưa nhỏ dần, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào người đang đứng ở ngã tư đường đối diện kia, trông vừa mông lung, lại vừa rõ nét.
Bùi Tuyển đột ngột đứng dậy, Lục Hoài An đang tựa vào sô pha đối diện ngủ bị hắn làm cho bừng tỉnh, dụi dụi mắt, hoảng hốt nhìn chung quanh, “Trời đã tối vậy à, mấy giờ rồi, a, tên kia cư nhiên còn chờ, não hắn không có vấn đề chứ?”
“Đến giờ sao anh không gọi tôi?”
“Thực chán muốn chết, tôi ngủ gục luôn.” Lục Hoài An học theo giọng điệu hắn, dửng dưng nói: “Dù sao chờ đợi cũng là công việc của trợ lý, ha, lần này cậu thua, năm vạn tệ, ghi nợ hay trả tiền mặt đây?”
Bùi Tuyển trừng mắt liếc mắt hắn một cái, không buồn để ý, cầm lấy đồ đạc bỏ đi, Lục Hoài An ở phía sau gọi hắn lại.
“Kỳ thật, tối hy vọng hắn lưu lại chính là cậu đi?”
Bước chân Bùi Tuyển hơi khựng lại, khi quay lại khóe miệng đã tràn đầy ý cười, “Trợ lý nghe lời như vậy, đánh mất cũng tìm không ra đâu.”
“Nói cũng phải.” Lục Hoài An dang tay, “Vậy chúc hai người hợp tác vui vẻ.”
Bùi Tuyển không để ý tới lời trêu chọc của Lục Hoài An, bước nhanh xuống lầu, một hơi lao ra đài truyền hình, cửa tự động mở ra, lúc hắn đi ra ngoài, hai má có chút lạnh, là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mưa bụi đánh vào mặt mang đến, nhưng không cách nào làm cho hắn kiềm chế khó chịu trong lòng, không thể nói rõ cảm giác, hắn chỉ biết là mình bị sự tồn tại của người này tác động.
Bên ngoài mưa phùn mờ mịt, bức màn mưa che khuất tầm mắt, lượng xe trên đường không nhiều lắm, Bùi Tuyển nhìn xung quanh một chút, lập tức nhìn thấy Thư Thanh Liễu còn đứng bên dưới mái hiên ở cửa hàng đối diện, Thư Thanh Liễu cũng nhìn thấy hắn, hai người cách một con đường, trong cơn mưa mờ mịt, yên lặng nhìn nhau.
Bùi Tuyển đột nhiên cảm thấy thực phiền muộn, sờ sờ túi, theo bản năng muốn lấy ra một điếu thuốc, khi rút tay ra, lại phát hiện cái gì cũng không có, Thư Thanh Liễu đã chạy lại, che dù cho hắn, vì hắn chắn những hạt mưa đang rơi xuống.
“Tâm tình anh hình như không tốt lắm.” Cảm thấy Bùi Tuyển phiền muộn, hắn nói.
“Tôi mới vừa mất năm vạn tệ, hừ!”
Hành động bung dù cho hắn của Thư Thanh Liễu lại chọc tới hắn, không có nguyên do, hắn cư nhiên không thể yên tâm thoải mái đi hưởng thụ đãi ngộ được hầu hạ này, rất khó chịu nhìn Thư Thanh Liễu, người này toàn thân đều ướt đẫm, tóc dính sát trên trán, tay kia thì ôm hộp đồ ăn, làm anh thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm cáu giận vì phải chờ một lúc lâu, cử chỉ ôn hòa bình tĩnh, ngược lại người chỉnh người ta là mình, lại có vẻ lỗ mãng.
“Buổi họp không thuận lợi sao?” Thư Thanh Liễu lại hỏi.
Lời nói ôn hòa làm cho Bùi Tuyển thoáng tỉnh táo lại, vừa rồi hắn rất sốt ruột, cư nhiên đã quên đó là một trò chơi chỉnh người, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, hỏi lại: “Xe của tôi ngay ở bên trong, sao không vào trong xe chờ?”
“Bãi đỗ xe không vào được, tôi cũng sợ anh xuống dưới tìm không thấy người, không nghĩ tới lại lâu như vậy.”
“Ồ?” Bùi Tuyển liếc xéo anh, cố ý hỏi: “Anh là đang oán giận tôi?”
“Không, tôi là muốn hỏi dạ dày anh còn đau không, có thể ăn được chút gì không?”
Ánh mắt Bùi Tuyển rơi xuống hộp đồ ăn Thư Thanh Liễu cầm trong tay, như là sợ bị ướt mưa, bên ngoài bọc một cái túi plastic, tâm hắn khẽ động, ngữ khí cũng mềm xuống, nói: “Về nhà ăn đi.”
“Không phải còn có việc phải làm sao?”
Câu hỏi bị lờ đi, Bùi Tuyển bước nhanh vào bãi đỗ xe ngầm, lên xe, gặp Thư Thanh Liễu còn đứng ở bên ngoài, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quần áo của tôi đều ướt, anh có thể tự lái xe đi làm việc trước được không?”
“Tôi tự mình lái xe, vậy còn muốn trợ lý như anh làm gì?”
“Tôi sẽ làm dơ xe, anh chắc sẽ tức giận.”
Thật đúng là dò tính tình hắn thực chuẩn.
Bùi Tuyển là người thích sạch sẽ, tuyệt không dễ dàng để một người toàn thân ướt sũng ngồi vào, bất quá nếu đối phương bị mắc mưa là do hắn gây ra, vậy lại là chuyện khác, nhìn tóc Thư Thanh Liễu còn không ngừng nhiễu nước, tâm tình hắn tốt lên rất nhiều, nói: “Trong cốp xe có quần áo dự phòng, tìm một bộ mình thích mặc đi.”
Thư Thanh Liễu mở cốp xe, bên trong đặt hai cái rương rất lớn, phân biệt chứa quần áo trong ngoài, còn đặt một giá giày đơn giản, xem chừng là chưa từng mặc qua.
“Vì ứng phó các loại tình huống đột phát, tôi phải chuẩn bị một ít trang phục, dáng người chúng ta không sai biệt lắm, anh hẳn là có thể mặc, giày vớ cũng thay đi, kiểu dáng quê mùa như vậy, sớm nên quăng đi.”
“Cám ơn.”
Lời cám ơn tràn ngập chân thành, cho dù nguyên ý của Bùi Tuyển là xuất phát từ trêu cợt, cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Bên cạnh có khăn lông, lấy lau tóc đi, anh là con quay hay sao? Sao cứ xoay mãi thế!”
Giọng điệu nghiêm khắc, lại bởi vì hình dung kia mà làm cho người ta cảm thấy buồn cười, Thư Thanh Liễu lau tóc, lấy ra một bộ quần áo đơn giản, khi chọn quần đùi, động tác hơi ngừng lại, tuy rằng mấy món đồ này Bùi Tuyển đều chưa mặc qua, nhưng vẫn làm anh có loại cảm giác thân thiết kỳ quái, cởi quần áo ra, xoay người, nhanh chóng thay.
Bùi Tuyển nhìn qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy rõ bộ dáng Thư Thanh Liễu thay quần áo, nhìn anh cởi quần áo sạch trơn lại không chút nào ngại ngùng, tuy rằng biết ở trường quân đội đây là chuyện bình thường, nhưng trong lòng vẫn là có chút không thoải mái. Thư Thanh Liễu đưa lưng về phía hắn, tấm lưng xinh đẹp thẳng tắp, bên hông hơi lõm vào, cái mông thoáng nhếch lên, bởi vì phản xạ của kính chiếu hậu mà dẫn theo loại cảm giác kiều diễm mông lung, đáng tiếc mông dưới bị xe che khuất, Bùi Tuyển thấy yết hầu có chút khô, cuống quít đem ánh mắt chuyển đi.
Bất quá vẫn có thể nghe thấy tiếng thay quần áo rất nhỏ từ phía sau truyền đến, Bùi Tuyển trong lòng phiền toái, cảm xúc bị một tên ngu ngốc nắm đi, này không phải hiện tượng tốt, có lẽ hắn đối với Thư Thanh Liễu canh cánh trong lòng, là bởi vì anh châm chọc đầu óc hắn có vấn đề, Thư Thanh Liễu rất ít khi phản bác hắn, nhưng mỗi lần phản bác đều trúng ngay hồng tâm, hắn đích xác cảm thấy mình có vấn đề, đích xác đã từng tới khoa tâm thần, hắn phiền não tính hướng của mình bất đồng với người bình thường, hắn cảm thấy đây là không đúng, rồi lại hãm sâu trong đó không thể tự kiềm chế, Thư Thanh Liễu lại cứ một mực lột trần vết sẹo của hắn, cho nên lần này hắn đùa giỡn thật nặng, thậm chí còn ôm tư tưởng Thư Thanh Liễu bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ của chạy lấy người.
Nhưng là Thư Thanh Liễu lại không làm bất cứ điều gì, hoặc có lẽ điều anh làm, là ở trong tiềm thức khiến hắn chú ý tới tồn tại của anh.
Bùi Tuyển tâm thần không yên, dứt khoát không nghĩ nhiều, đẩy cửa xuống xe, đi ra phía sau, Thư Thanh Liễu vừa lúc thay xong quần áo, anh chọn một bộ Armani đường nét đơn giản, rất xứng với dáng người, chỗ chít eo cũng vừa vặn, cùng một kiểu trang phục thời trang nhưng khác người mặc, lại có thể mặc ra một nét rất riêng, Bùi Tuyển nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Không tồi, rất xứng với anh.”
“Tôi rất hiếm khi mặc quần áo thời trang cao cấp.”
“Nhìn ra được, anh chỉ vừa ý hàng vỉa hè.”
Tôi cũng thực vừa ý anh, chẳng lẽ anh cũng là hàng vỉa hè? ( =)))
Lời này ở bên miệng Thư Thanh Liễu vòng vo mấy vòng, vẫn là không nói ra được, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, anh cũng sẽ không nói mấy lời thực quá phận, hơn nữa đối phương là Bùi Tuyển.
Bùi Tuyển tiếp tục đánh giá anh, như là thẩm định viên tối hà khắc xem xét món châu báu mình yêu thích, không để cho nó có một chút tỳ vết nào, rồi sau đó khóe miệng nhếch lên, dẫn theo chút ý tứ trêu cợt, “Anh ở bên ngoài trần truồng cũng không sợ bị đội chó săn chụp được a.”
“Tôi biết không có.”
“Còn thiết bị theo dõi thì sao?”
“Nơi này là góc chết.”
Biết không ai chụp ảnh, Bùi Tuyển giúp Thư Thanh Liễu chỉnh lại áo, tóc Thư Thanh Liễu chưa lau khô, có bọt nước nhỏ xuống, trượt theo xương gò má anh, Bùi Tuyển tâm khẽ động, tay đặt trên áo anh ghì mạnh, hướng người về phía trước, đôi môi điểm nhẹ trên má anh, hôn lấy bọt nước đang rơi.
“Bùi?”
Thư Thanh Liễu ngây ngẩn cả người, chỉ bật ra một đơn âm, bất quá lần này Bùi Tuyển không tức giận, nhẹ giọng cười: “Anh có vẻ thực chấp nhất xưng hô này.”
“Không, tôi chỉ là…”
Thư Thanh Liễu không biết nên giải thích thế nào, có thể anh không thích gọi tên giống như người khác gọi, anh có cách gọi riêng của mình, hơn nữa làm không biết mệt, cảm giác rất kỳ quái, giống như là thích nhạ Bùi Tuyển phát hỏa để thỏa mãn hứng thú ác liệt nào đó của mình.
“Tôi có thể đem việc anh nói lắp coi như là khẩn trương không đây?”
Bùi Tuyển càng dựa vào gần hơn, vừa lòng nhìn thấy tuyến phòng ngự trấn định của Thư Thanh Liễu bị cắt đứt, con ngươi đen láy thâm thúy nhìn mình chăm chú, bởi vì khẩn trương mà hơi co rút lại, toát lên một sức hấp dẫn khác.
Không được ra tay với người bên cạnh, nếu không sau này sẽ rất phiền toái.
Cảnh cáo của Lục Hoài An bị Bùi Tuyển quẳng ra sau đầu, ma xui quỷ khiến hôn lên mắt Thư Thanh Liễu, lại lưu luyến đến bên môi anh, đầu lưỡi liếm quanh viền môi, lại cố ý không xâm nhập vào sâu, vừa lòng nghe hô hấp Thư Thanh Liễu càng lúc càng nặng nhọc, thưởng thức ẩn nhẫn của anh, so với trao đổi thân mật cũng khiến hắn có cảm giác chinh phục trong trò chơi.
“Đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao?”
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rất nhanh liền chấm dứt, đến khi tách ra Bùi Tuyển cố ý hỏi.
Thân thể Thư Thanh Liễu cứng đờ, nói thực ra đây không thể tính là nụ hôn đầu tiên, nhưng lần trước cũng là Bùi Tuyển hôn anh, cho nên, cũng xem như đi, anh mở mắt ra, nhìn thấy ý đùa trong mắt đối phương, không khỏi có chút tức giận, hỏi lại: “Diễn viên các người luôn để ý loại chuyện này sao?”
Môi dưới truyền đến đau đớn, Bùi Tuyển cắn thật mạnh, như là trả thù, làm anh nhịn không được nhẹ giọng rít một tiếng, Bùi Tuyển liền rời môi, mỉm cười quan sát bộ dáng chật vật của anh.
“Ngại quá, dùng sức hơi nhiều.”
Thư Thanh Liễu liếm môi dưới, hơi có vị rỉ sắt, môi cũng bị cắn nứt, này căn bản là cố ý, bất quá còn hơn cả đau đớn, dư vị nụ hôn vừa rồi bất đồng với nụ hôn kịch liệt hôm say rượu, lần này hôn thực ôn nhu, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng lấy cá tính của Bùi Tuyển, lại có thể hôn môi dịu dàng như vậy, tựa như bồi thường chuyện mình chờ đợi một buổi chiều.
“Anh tính ở trong này qua đêm sao?” Bùi Tuyển lên xe, gặp Thư Thanh Liễu còn đứng yên tại chỗ thất thần, hắn châm chọc nói: “Đừng nghĩ nhiều, vừa rồi là hôn thử, tôi chỉ đang nắm bắt tính cách vai diễn, dùng anh một chút mà thôi, làm trợ lý, đây cũng thuộc phận sự của anh.”
Thư Thanh Liễu rất muốn hỏi trước kia Bùi Tuyển có phải cũng thường xuyên lợi dụng trợ lý như vậy hay không, bất quá hiển nhiên đây không phải đề tài thích hợp truy cứu, anh lựa chọn trầm mặc, sau khi lên xe, chiếu theo phân phó của Bùi Tuyển, lái xe trực tiếp về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...