Đô Thị Cực Phẩm Y Thần Dịch


Tôn Di nghe thấy động tĩnh phía sau, liền biết Diệp Thành trở về.Cô xoay người lại, đứng lên xoay một vòng, nháy mắt, hỏi: "Ngươi đánh giá một chút, tôi mặc như vậy có đẹp hay không?""Đẹp.

.

."Tôn Di nghe được câu trả lời, tâm tình trở nên rất tốt, hơi ngâm nhẹ khúc nhạc tiếp tục trang điểm."Cô ăn mặc như vậy, có việc ra ngoài à?"Diệp Thần hỏi, hắn thật sự không hy vọng Tôn Di mặc như vậy đi tham gia tụ hội hoặc hoạt động nào đó, như vậy không phải tiện nghi cho ít nhiều những tên háo sắc hay sao!Mặc dù giữa hắn và Tôn Di không có quan hệ gì, nhưng sau mấy ngày sống cùng một mái nhà, hắn đã xem Tôn Di là người thân của mình.Tôn Di vuốt tóc ra phía sau tai, xoay người cười nói: "Phụ nữ trang điểm, đương nhiên là đi dạo phố nha.

.


.""Cùng ai đi dạo phố?"Diệp Thần theo bản năng hỏi lại.Tôn Di liếc xéo Diệp Thần, giải thích: "Đương nhiên là với ngươi, nếu không còn có ai.

Ngày hôm nay là thứ bảy, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, vừa vặn đưa ngươi đi dạo phố, ngươi cũng không nhìn xem trên người mình mặc thành cái gì, lôi thôi lếch thếch, thuận tiện đưa ngươi đi mua một chiếc di động, tôi cũng không muốn thời khắc mấu chốt muốn tìm người lại không được."Diệp Thần nghe được câu trả lời, trong lòng thấy ấm áp, ở một thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, cũng chỉ có Tôn Di quan tâm mình.Sau đó, hắn nhìn nhìn lại bản thân, cảm thấy không có gì là không ổn: "Nhưng mà ta không thích đi dạo phố.""Không được, ngươi phải đi!"Tôn Di phản bác lại Diệp Thần, lại nói, "Thật ra chẳng qua tôi tò mò, ngươi nếu mặc phong cách khác sẽ là hình dáng gì? Nói không chừng có thể để cho bổn cô nương xuân tâm rạo rực đâu ~ "Diệp Thần nhìn bộ dáng hấp dẫn của Tôn Di, có hơi suy nghĩ, mở miệng nói: "Muốn ta đi cũng không phải không được, nhưng cô đổi một bộ quần áo khác đi.""Được.".

.

.Một tiếng sau, Tôn Di và Diệp Thần mặc trang phục thể thao đi ra khỏi khu nhà ở Đại Đô.Tôn Di nhìn quần áo trên người mình mà cạn lời, nào có cô gái nào mặc bộ thể thao để đi dạo phố, nếu như không phải là Diệp Thần mãnh liệt yêu cầu, cô cả đời này cũng không nghĩ sẽ ăn mặc như vậy để đi ra ngoài.Cũng may Tôn Di sở hữu một vóc dáng hoàn mỹ, dù là mặc bộ đồ thể thao kín mít cũng không thể che dấu đi dáng người quyến rũ.Dọc theo đường đi, không thiếu những ánh mắt của những người đàn ông ngoái lại nhìn cô.Quảng trường Vạn Đạt Ninh Ba (Wanda Plaza).Đầu tiên là Tôn Di dẫn Diệp Thần đi cắt tóc, một bộ tóc ngắn ngọn ngàng sạch sẽ khiến Diệp Thần trông lại càng có tinh thần.Hơn nữa khuôn mặt mày kiếm với đôi mắt đen nhỏ dài sắc bén, môi mỏng lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, vóc dáng cao dáo cân đối, giống như bóng đêm u lãnh, nhưng lại ngão khí bức người, cô độc giữa trời mang theo sức mạnh cường thế."Không nói đến cái khác, ngươi mới chỉ thay đổi một kiểu tóc thôi mà giống như chở thành một người khác vậy đó, giờ mà đi một vòng quanh đại học , bảo đảm sẽ có nhiều thiếu nữ tiến đến xin cách liên hệ à."Tôn Di có chút cảm khái nói.Đột nhiên, cô nghĩ đến một việc, chỉ chỉ ngực Diệp Thành, tò mò hỏi: "Ngươi thành thật nói ta biết, ngươi có bạn gái hay chưa? Nếu chưa có muốn bổn cô nương đây giúp ngươi làm mai? Tập đoàn Hoa Mỹ cũng không thiếu mỹ nhân độc thân đâu nha ~ "Diệp Thần lắc đầu một cái.5 năm này, cuộc sống của hắn chỉ quanh quần giữa sống và chết, lại điên cuồng tu luyện, chỉ mong sẽ nhanh chóng quay lại để báo thù, nào có thời gian nghĩ tới tình yêu nam nữ.Thấy Diệp Thành lắc đầu, Tôn Di tò mò hỏi: "Diệp Thành, ngươi sẽ không phải còn là thiếu nam thuần khiết đấy chứ, đến bây giờ đều không nói qua chuyện yêu đương?"Diệp Thần khẽ cau mày, nhớ tới chuyện cũ.5 năm trước, khi gia tộc Diệp gia vẫn còn tồn tại, hắn đã từng thích qua một cô gái.Cô gái đó tên Sở Thục Nhiên, lúc đó là hoa khôi trường học, vô số người thầm mến.Hắn mặc dù được sinh ra ở một gia tộc, nhưng nhút nhát hèn mọn, không dám bày tỏ.Cho đến một ngày, hắn lấy dũng khí lén đưa cho Sở Thục Nhiên một bức thư tình, hắn vốn nghĩ đoạn tình cảm này sẽ như đá chìm đáy biển, lại không nghĩ tới cùng ngày hôm đó Sở Thục Nhiên lại hẹn gặp mặt trong núi phía sau trường học.Sở Thục Nhiên nói với Diệp Thần, chỉ cần vào sáng ngày thứ hai, hắn có thể đoạt lấy micro của lãnh đạo trường học, đứng trước toàn thể mọi người bày tỏ với cô ta, cô liền nguyện ý lui tới với hắn.Thời điểm đó Diệp Thần không rành thế sự, vì một đoạn tình yêu nực cười, sáng thứ hai lại có thể thật sự làm như vậy.Hắn không để ý tới những gương mặt đang cười nhạo hắn kia, chỉ hy vọng Sở Thục Nhiên sẽ thực hiện lời hứa.Lại không nghĩ rằng, Sở Thục Nhiên lại cự tuyệt hắn ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn chỉ tay lên mặt Diệp Thần mà nói."Ngươi một tên phế vật, cũng có tư cách theo đuổi Sở Thục Nhiên ta! Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga! Đừng nghĩ phía sau ngươi là Diệp gia thì ngon, ở trong mắt Sở gia ta, ngươi và ba mẹ ngươi, đều không có giá trị gì!"Bắt đầu từ ngày đó, tinh thần Diệp Thần xuống dốc không gượng dậy nổi, một câu phế vật kể từ ngày hôm đó bắt đầu được truyền ra.Vào một ngày, khi hắn đang trong wc thì nghe được, chẳng qua Sở Thục Nhiên và những đại thiếu gia Ninh Ba đánh cược mà thôi.Bọn họ đánh cược rốt cuộc phế vật Diệp gia có bao nhiêu rác rưới!Mà chính bản thân hắn tự mình đi chứng minh là mình có bao nhiêu rác rưởi.Cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ từng gương mặt khi đó chỉ hắn mắng phế vật, cười nhạo, khinh thường.Diệp Thần tỉnh lại từ trong hồi ức, khóe miệng hơi nở nụ cười dễu cợt.5 năm trước mình chính xác là một tên phế vật hàng thật giá thật.Nhưng bây giờ, Sở Thục Nhiên có thể là cái gì?Sở gia tứ đại gia tộc đứng đầu Ninh Ba có thể là cái gì?Hắn sẽ có một ngày đứng ở đỉnh cao trên thế giới này, nói cho tất cả mọi người, hắn là Diệp Thần, của gia tộc Diệp Gia.Đến lúc đó toàn bộ Ninh Ba ở trong mắt hắn cũng chỉ được xem như một hạt cát mà thôi!Tôn Di thấy sắc mặt Diệp Thần không đúng, nghĩ đã chạm đến tôn nghiêm của hắn, vội vàng xin lỗi nói: "Cái đó.


.

.

tôi không nên hỏi ngươi như vậy, ngươi dù có là xử nam thì cũng vẫn có nhiều thứ quan trọng hơn, với lại tôi đây cũng vẫn là xử nữ.


.

.

Như vậy huề nhau đi."Diệp Thần nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tôn Di, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, nói đùa: "Đã như vậy, tối hôm nay dù sao cũng không có chuyện gì để làm, nếu không.

.

.


Chúng ta cùng đem lần đầu tiên tặng cho nhau.

.

.

Như vậy đều sẽ huề nhau."Tôn Di không nghĩ tới lá gan Diệp Thần sẽ lớn như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thậm chí còn phát hiện có một số người vòng đi vòng lại để quan sát bọn họ, cô hung hăng trừng mắt với Diệp Thần: "Ngươi nghĩ nhiều, muốn lần đầu tiên của tôi, trừ phi ngươi có thể đem ngôi sao trên bầu trời hái xuống cho tôi!"Diệp Thần nhướng lông mày lên, nghiêm túc nói: "Không chơi xấu?"Hắn biết nếu tu luyện tới cảnh giới cao hoàn toàn có thể đạp phá hư không, thao túng nhật nguyệt.Tháo xuống một ngôi sao thì có là cái gì!Tôn Di tất nhiên không tin Diệp Thần có thể làm được, gật đầu như giã tỏi:"Được được được, Tôn Di tôi đây nói chuyện luôn giữ lời, tốt lắm, chớ dóc, bây giờ đưa ngươi đi chọn mấy bộ quần áo, ngươi cũng không nhìn xem quần áo của ngươi đã thành cái dạng gì! Còn mặc cả ngày lẫn đêm! Nơi này dù sao cũng là một thành phố lớn, đúng rồi, ngươi không phải còn có phương thuốc sao, tùy tiện bán mấy cái, như vậy phòng ở của Vạn Đạt cũng có thể mua."Lời tuy nói như thế, Diệp Thần cũng sẽ không làm như vậy.Ở trên tay hắn có vô số phương thuốc không tệ, nhưng không thể tùy tùy tiện tiện giao cho người khác, sẽ đưa tới một ít thế lực rình rập, sẽ phá hư thăng bằng của Hoa Hạ.Chỉ có thế lực nắm trong tay mình, mới có thể đem phương thuốc lấy ra, nếu không chỉ là tự dẫn lửa thiêu thân!Còn như phương thuốc trú nhan đan cấp thấp, cũng không thu được thứ gì có giá trị, cũng chỉ đối với công ty thẩm mỹ có chút hiệu quả mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui