Sở trường Lưu nói xong, tức đến mức ném bộp điện thoại xuống.
Hà Hồng Bằng khóc không ra nước mắt, ban đầu nghe sở trường Lưu nhắc tới nhà họ Kim, ông ta còn không nghĩ ra rốt cuộc là nhà họ Kim nào, nhưng Vũ Châu, có thể gọi thần cho thị trưởng Hàn, gọi ngài ấy là chú Hàn, cả Vũ Châu chỉ có một nhà họ Kim, Kim Trung Nhuận, Kim lão tướng quân!Không, không thể nói là nhà họ Kim ở Vũ Châu, phải nói là nhà họ Kim ở tỉnh Hán Dương này!Cho dù là thị trưởng Vũ Châu gặp ngài Kim kia cũng phải cung kính gọi ngài Kim!Hà Hồng Bàng quay lại nhìn Kim Bội Vân đang thản nhiên, lúc này khóc không được, cười không xong, sắc mặt cực kỳ xuất sắc: “Kim! Kim tiểu thư, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mongmong cô rộng lượng không chấp kẻ hèn này mà tha cho tôi!”Lão già đã làm cảnh sát tám năm này nói xong câu cuối lại gào khóc.
Ông ta không đắc tội nổi nhà họ Kim!Trương Hổ nhìn Hà Hồng Bằng đột nhiên gào khóc, vô cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Kim Bội Vân, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, cho dù lúc trước hấp hối đối mặt với Trần Mặc, hắn ta cũng không sợ như vậy.
Trần Mặc có thể làm nhiều nhất là đánh nhau, nhưng Trương Hổ tin có rất nhiều người đánh ác hơn hắn, hơn nữa, đây là thời đại của vũ khí nóng, có sủng, có máy bay, có xe tăng, vũ lực của một cá nhân đã không đáng nhắc tới.
Nhưng chỉ bằng một cuộc điện thoại có thể làm cho cảnh sát Hà đã qua nhiều sóng to gió lớn gào khóc, đấm ngực dậm chân xin tha thì cả đời Trương Hổ chưa từng gặp bao giờ.
Vì vậy, hắn ta đoán, gia thế sau lưng cô gái xinh đẹp này rất khủng bố!Loại người này, muốn bóp chết một kẻ như Trương Hổ, chắc chắn đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
Chu Hào và mấy học sinh kia cũng rất kinh ngạc, bọn họ thật sự không hiểu được, một người đẹp trông yêu kiều, mềm mại như vậy sao lại có khí thế đáng sợ đến thế! Có thể dọa một cảnh sát già đời khóc ngay tại trận!Cha mẹ Tưởng Dao nhìn Kim Bội Vân đầy khiếp sợ, tuy bọn họ chưa từng nghe tới nhà họ Kim, nhưng chỉ bằng một cuộc điện thoại có thể dọa khóc một cảnh sát, bọn họ không thể tưởng tượng nổi là thân phận thế nào.
Chỉ có Tưởng Dao nhìn Kim Bội Vân đầy cảnh giác, giống như một cô bé sợ người khác cướp mất món đồ chơi yêu thích vậy.
Nhưng chuyện khiến người ta khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
Kim Bội Vân không thèm để ý tới cảnh sát Hà đang khóc lóc xin tha mà đi tới trước mặt Trần Mặc, nghiêm trang khom người đúng tiêu chuẩn chào của phụ nữ, cung kính nói: “Trần tiên sinh, tôi tới muộn, là phiền Trần tiên sinh ăn cơm cùng bạn học, mong Trần tiên sinh thông cảm!”Hà Hồng Bằng ngồi phịch xuống đất, mặt đầy hoảng sợ nhìn thiếu niên đang thản nhiên như không có việc gì ở giữa sân!Trương Hổ há hốc miệng nhét vừa một quả trứng gà, nhìn Trần Mặc chằm chằm, mãi không thể khép miệng, mặt xám như tro tàn!Chu Hào cũng nhìn Trần Mặc đầy hoảng sợ, giống như gặp quỷ!Một nhà họ Kim đã khiến Trương Hổ và Hà Hồng Băng vô cùng hoảng sợ, vậy một người khiến người họ Kim phải cúi đầu xin lỗi sẽ đáng sợ tới mức nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...