Trương Hổ nhìn Trần Mặc, curời độc ác, thằng ranh, không phải mày đánh đấm rất giỏi sao? Chờ lúc vào đồn cảnh sát, ông đây sẽ dùng hai khẩu súng xử lý mày thật cẩn thận!Chu Hào cũng không che giấu hưng phấn sau khi trả thù được, cậu ta đã biết quan hệ giữa Trương Hổ và cảnh sát Hà từ trước nên mới báo cảnh sát giúp Trương Hổ.
“Trần Mặc, cậu đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách mình quá nổi bật, không nên đắc tội tôi!”Trần Mặc nhìn cảnh sát gác sủng đã lên đạn trên vai, không nhịn được nhíu mày, cho dù vào cục cảnh sát thì anh vẫn có cách thoát thân, nhưng e là sau này không thể yên tĩnh được.
Vì vậy, vẫn phải dùng những thủ đoạn bình thường để giải quyết mấy cảnh sát này.
Thôi, cứ gọi điện cầu cứu mẹ vậy.
Tuy mẹ Trần Mặc không có gốc rễ ở Vũ Châu, nhưng dù sao cũng là bà chủ của một công ty cổ phần có giá trị con người hơn trăm triệu, giải quyết việc nhỏ này tuyệt đối không thành vấn đề.
Kiếp trước, lúc nhà Tưởng Dạo gặp chuyện, chính Lý Tố Phương đã hỗ trợ giải quyết.
Chẳng qua, bây giờ, vì có Trần Mặc tham gia xử lý nguy cơ của nhà Tưởng Dao trước, nếu không khiến Trương Hổ kinh sợ thì hắn ta sẽ nhanh chóng tìm nhà Tưởng Dạo gây chuyện.
Ngay khi Trần Mặc lấy di động ra chuẩn bị gọi điện cho Lý Tố Phương thì có một giọng nói bất ngờ vang lên: “Chờ đã!”Ánh mắt mọi người lập tức bị người nói hấp dẫn.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tóc dài tới 10, mặc áo lông màu lam nhạt đi tới, khí chất mềm mại, yêu kiều nhưng trong yêu kiều lại mang theo kiêu ngạo!Trần Mặc vừa nhìn đã nhận ra, lập tức hơi kinh ngạc, không ngờ lại là người đẹp mua bùa của hắn hôm đó.
Ánh mắt Trương Hổ và đám đàn em lập tức nóng bỏng, nhan sắc của cô gái này tuyệt đối có thể tiến vào top 10 của toàn thành phố Vũ Châu.
Mấy bạn học của Trần Mặc không cũng nhịn được mà trầm trồ, thật là xinh dep!Thật ra cấp dưới của Kim Bội Vân đã sớm phát hiện Trần Mặc, cũng báo lại cho Kim Bội Vân, nhưng cô ấy nhớ lời dặn của ông nội, không được làm phiền đại sư.
Vì vậy, Kim Bội Vân vẫn luôn ở đối diện, yên lặng chú ý chỗ này, lúc Trương Hổ xuất hiện, Kim Bội Vân muốn ra tay giúp đỡ, nhưng trong lòng cô ấy cũng có tính toán riêng, cô ấy cảm thấy Trần Mặc có thể xử lý mấy người Trương Hổ, nếu không, cô ấy sẽ nói với ông nội, có lẽ là nhìn nhầm rồi.
Chờ đến lúc Trần Mặc ra tay, Kim Bội Vân không còn nghi ngờ, hoàn toàn khâm phục ánh mắt của ông nội, Trần Mặc không chỉ biết về bùa, chữa bệnh mà còn là một vị võ giả thân thủ bất phàm!Kim Bội Vân vốn định cho tới lúc Trần Mặc xong hẹn mới ra mặt mặt nhau, nhưng không ngờ cảnh sát lại tới chen ngang, Kim Bội Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để Trần Mặc thiếu nợ ân tình cô ấy.
Kim Bội Vân có nhiều tâm tư như vậy không phải vì cô ấy giỏi tính kế, chỉ là sống trong gia đình như nhà Kim Bội Vân, nếu đầu óc hoạt động chậm một chút thôi đã bị người ta ăn không còn cặn rồi.
“Cô là ai?" Cảnh sát Hà nhìn Kim Bội Vân, cũng lộ vẻ mặt kinh diễm, thái độ nhẹ nhàng hơn lúc nói chuyện với mấy người Trần Mặc nhiều.
Kim Bội Vân cũng không nể mặt ông ta, lạnh nhạt: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông không được động vào cậu ấy!”Cảnh sát Hà đánh giá Kim Bội Vân, ông ta có thể nhận ra hầu hết các nhân vật có danh vọng ở Vũ Châu, nhưng lại không nhận ra cô gái trước mặt này, ngoại trừ khá xinh đẹp ra thì những cái khác, cảnh sát Hà đều chướng mắt.
Nếu Kim Bội Vân không nể mặt ông ta thì ông ta cũng không cần giữ ấn tượng tốt trước mặt người đẹp: “Nực cười, cô cho rằng cô là ai? Cậu ta đánh nhiều người bị thương như vậy, cô nói không động là không động hả?”Kim Bội Vân không đôi co với ông ta, nhẹ nhàng cười nói: “Đừng vội, tôi gọi điện thoại đã!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...