Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống


Trương Tâm Anh nhà cũng không phải là cách âm rất tốt.

Ở Trương mẫu gian phòng lúc này vẫn là có thể nghe được bên ngoài tình huống , mặc dù không quá rõ ràng.

Nhưng mà ở nàng tuổi tác này , như vậy một chút thanh âm là nàng cũng hiểu được bên ngoài phát sinh cái gì.


Trương mẫu rất thức thời không có đi ra , nàng biết người trẻ tuổi rất dễ dàng xúc động.


Nàng cũng là người từng trải, cũng xúc động qua, cho nên lúc này thời điểm, nàng cảm thấy lựa chọn không đi ra là đúng đắn.


Hơn nữa trừ phi là bọn họ gọi nàng , dạng này Trương mẫu mới có thể đi ra.

Không phải vậy lời nói, nàng biết, hai đứa bé này khẳng định đang làm việc tạo người , cho nên vẫn là không muốn đi xuống đánh vỡ tốt.


Hạo Thiên người này là Trương mẫu vô cùng vừa ý con rể đấy.

Nàng cũng mong muốn chính mình con gái có thể sớm một chút có tin vui.

Hạo Thiên loại này người nếu con gái không nắm chắc lời nói , là sẽ bay mất đấy.


...............................................!
Ở Trương Tâm Anh trong phòng lúc này tình hình chiến đấu đã ngừng lại.


- Ngươi làm sao nhanh như vậy lại không được , thật là vô dụng ?
Hạo Thiên liếc mắt nhìn nằm trên giường bất động Trương Tâm Anh , bất đắc dĩ nói.


Trương Tâm Anh uể oải nhìn hắn , nũng nịu nói :
- Ta vô dụng ? Rõ ràng là ngươi thật lợi hại được không.

Đều đã hơn một giờ , không xong rồi không xong rồi , ta đều đã không còn sức lực.


Hạo Thiên cười cười , đưa tay vuốt ve nàng thân thể , nói :
- Lửa là bảo bối ngươi khơi dậy , cho lên ít nhất phải giúp ta dập lửa đi.


- Ta thật bị ngươi làm không còn khí lực.

Lão công , lão công ngươi tha cho ta.


Trương Tâm Anh giống như là một con mèo lười nằm trên giường , hai mắt ngập nước nhìn hắn.


- Được rồi.

Vậy ngươi nghỉ ngơi chốc lát.


Hạo Thiên còn có thể thế nào được , đưa vuốt vuốt nàng mái tóc.


- Hạo Thiên , ta nghỉ ngơi một chút liền có thể.


- Tốt tốt , mau nghỉ ngơi.


Hạo Thiên cười nói.

Hắn cũng không phải là tinh trùng che não loại người.

Cho nàng đắp chăn mền sau đó mới nhặt nhạnh trên nền nhà quần áo , đi vào nhà tắm.



Trương Tâm Anh vừa rồi gần như toàn bộ quá trình đều làm kỵ sĩ.

Nàng có thể kiên trì được lâu mới là lạ , nữ nhân ....!Thể lực không cho phép ....!
Nàng hiện tại tốt rồi , trên giường nhắm mắt ngủ , mà Hạo Thiên hiện tại phải đi lấy nước dập lửa.


Trương Tâm Anh nhìn hắn bóng lưng , trong lòng đột nhiên có chút mất niềm tin vào cuộc sống.

Không phải là người người hay nói cái gì chỉ có mệt chết trâu , không có cày hỏng ruộng hay sao ?
Nàng bạn trai làm sao chẳng những không có mệt chết , hơn nữa còn là khoẻ mạnh , khí thế vô cùng ?
Ngược lại là nàng đồng ruộng nước nôi giống như lũ lụt vậy.

Đánh tan tác , quét ngang nàng tất cả ?
Trải qua vài lần kiểm định , Trương Tâm Anh có thể xác định nhà mình cái này đầu trâu đực mỗi lần lại thêm khoẻ mạnh , sức chiến đấu lại thêm cường hãn.

Bên ngoài những cái kia lời nói hoàn toàn là giả , hơn nữa còn là cực độ giả tạo.

Hiện tại có người cùng nàng nhắc tới câu kia lời nói , nàng khẳng định sẽ xông lên cùng hắn liều mạng.


.............................................!
Hạo Thiên về tới nhà sau ,
Thoải mái ngồi trên ghế xem tivi , nhưng mà Lý Minh Nguyệt cô nàng này giống như giở chứng cái gì.

Hết lượn lờ trước mặt hắn xong lại đứng chắn tầm mắt hắn.


Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn trước mắt mỹ lệ khuôn mặt nhỏ nhắn , cười khổ hỏi :
- Minh Nguyệt ngươi lại bị làm sao ?
Lý Minh Nguyệt đôi môi cong lên , u oán nhìn hắn nói :
- Ngươi không để ý tới ta.


- Ta thế nào không để ý tới ngươi rồi.


Lý Minh Nguyệt tự nhiên ngồi vào trong lòng hắn , ngẩng lên khuôn mặt nhìn hắn , nói :
- Ngươi chính là không để ý tới ta.


Nữ nhân chính là như vậy , nhiều lúc hờn dỗi chẳng cần lý do.

Hạo Thiên ở trên môi nàng hôn vài ngụm , sau đó đưa tay vỗ vỗ mông nàng , nói :
- Mau đi tắm rửa.

Hôi chết rồi.


- Ngươi mới hôi.

Ngươi mới hôi.


Lý Minh Nguyệt hờn dỗi ở trên người hắn đánh vài cái.

Tất nhiên là đánh yêu kiểu kia.


Hạo Thiên giữ lại tay nàng , có chút không kiên nhẫn nói :
- Nghe lời , đi tắm đi.


Lý Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy , đi được vài bước sau đó đột nhiên quay lại , hỏi
- Sau đó thì sao?
Hạo Thiên trợn tròn mắt nhìn nàng , phất phất tay xua đuổi.


- Sau đó đi ngủ, ngươi còn muốn làm gì ? Bà cô ( Đại di mụ ) tới , ngươi không lẽ còn muốn ngủ ta ?

- Bại hoại!
Lý Minh Nguyệt khẽ gắt một tiếng , sau đó nện bước chân chạy về phòng.


...........................!
Nửa giờ sau Lý Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra.


Nàng trên thân mặc một cái rộng thùng thình áo thun màu trắng ngắn tay , nửa mình dưới là quần soóc màu trắng nhỏ.

Bởi vì màu trắng áo thun rất rộng , thân áo rất dài , khiến cho quần soóc hoàn toàn không thấy tăm hơi , bị áo thun trắng che phủ đi.


Cái này áo thun rất dài , tới ngang đùi chủng loại kia.

Phía dưới áo thun chính là một đôi trắng nõn như tuyết , thon dài cặp đùi đẹp.


Lý Minh Nguyệt chân đi dép bông đi tới chỗ Hạo Thiên , sau đó tùy ý ngồi lên đùi hắn.

Tựa lưng vào ngực hắn , hiếu kỳ hỏi :
- Làm gì đâu , chăm chú như vậy ?
- Ngươi không có mắt a.


- Hì hì ..


Lý Minh Nguyệt hì hì cười , đối với thái độ của hắn hoàn toàn không chút để ý.


Mỹ nhân trong ngực , người bình thường lời nói chắc chắn sẽ ở trong lòng nổi lên hứng thú cái kia.

Nhưng mà lúc này Hạo Thiên lại không có chút hứng thú nào , nói đúng hơn là không dám nổi lên hứng thú.


Nàng cái kia tới , chính mình hứng thú lên không phải là tự mình làm khổ mình.

Hắn dứt khoát tập trung xem tivi , không để ý tới nàng.


Lý Minh Nguyệt liếc nhìn trên màn hình mấy cái nữ ca sĩ đang biểu diễn một cái khêu gợi vũ đạo , xụ mặt nhìn hắn hỏi.


- Đẹp mắt sao ?
- Đẹp mắt.


- Aaa.

...!Tức chết ta.


- Ta nói bọn họ vũ đạo đẹp mắt ..


- .......!
- Ta.

...!Ta cũng có thể nhảy.


- Ngươi ?
Hạo Thiên nhìn nàng , sau đó lắc lắc đầu.

Hiển nhiên không tin tưởng nàng.



Lý Minh Nguyệt thấy hắn không tin tưởng , tức giận từ trong ngực hắn ngồi dậy.

Sau đó đi tới chắn tước tivi , bắt đầu chuẩn bị nhảy múa.


Mười giây sau đó.


- Tốt , bảo bối ngươi vẫn là không nhảy.


Hạo Thiên có chút không nỡ nhìn.

Lý Minh Nguyệt đây là cái gì vũ đạo ? Nàng chính là không ngưng vung vẩy tay chân , lắc lư cái đầu.


Đây cũng được gọi là vũ đạo ? Có thể đi , bất quá hắn là chưa thấy bao giờ.


- Bảo bối , ngươi vẫn là ở trong lòng ta tốt.

Nhảy múa cái gì đó thì thôi đi.


Ở ôm lấy nàng sau đó , Hạo Thiên ghé sát vào bên tai nàng nói.


Lý Minh Nguyệt hừ hừ một tiếng.

Nàng hiển nhiên cũng biết mình không có thiên phú.

Hơn nữa từ bé tới giờ nàng cũng chưa nhảy qua lần nào.

Vừa rồi thấy hắn nhìn chăm chú mấy cái nữ ca sĩ thì không thoải mái , có chút ăn vị.


Liếc mắt nhìn Hạo Thiên đang chăm chú ý xem ti vi , lại liếc nhìn tivi một chút.

Nàng giống như có điều suy nghĩ , cầm lấy điện thoại tìm kiếm gì đó.


Vài phút sau Lý Minh Nguyệt đưa điện thoại tới trước mặt mình Hạo Thiên , nói :
- Ngươi thấy bộ nào đẹp hơn ?
- Ukm ? Ngươi định mua ?
Hạo Thiên kỳ quái nhìn Lý Minh Nguyệt hỏi.

Trên điện thoại của nàng là mấy cái hình ảnh quần áo , cơ hồ là cùng trên tivi mấy ca sĩ kia khá giống nhau.


- Cái nào cũng đẹp.

Nếu không mua cả đi , bảo bối.

Mỗi loại một bộ.


- Hừ , biết ngay là ngươi có loại này đam mê.

Ta mới không mua , cho tức chết ngươi.


Lý Minh Nguyệt bĩu bĩu môi.

Điệu bộ rất là đáng yêu.


Bẹp ...!
Hạo Thiên nhịn không được ở trên má nàng hôn một cái , cười hỏi :
- Sao tự nhiên lại muốn mua mấy thứ đồ này đâu ?
- Còn không phải thoả mãn ngươi biến thái đam mê ?
- Biến thái ? Ta như thế nào biến thái rồi ?
- Vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm trên tivi mấy cái kia nữ nhân.

Ta một đại mỹ nữ ngồi trong lòng ngươi cũng không thèm để ý , bọn họ cũng không xinh đẹp hơn ta chỗ nào.

Ngươi như vậy chăm chú khẳng định là nhìn cái khác , quần áo đúng sao.


- Đừng tưởng ta không biết ngươi cái kia đặc thù đam mê.


Ngày đầu tiên ta tới đây ngươi còn không phải là dẫn ta đi mua một đống quần áo hầu gái ?
Lý Minh Nguyệt nhanh chóng giải thích nói.

Từ nhiều manh mối dẫn chứng ....!Khiến nàng cho là hắn thuộc loại " Quần áo " khống.


Hạo Thiên vỗ vỗ nàng cái đầu nhỏ , tức giận nói :
- Đặc thù cái đầu ngươi.

Ta là xem bọn họ vũ đạo biểu diễn.


- Ta mới không tin.


- Tin hay không thì tùy ngươi a bảo bối.


Lý Minh Nguyệt ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt , nàng giả bộ chợt hiểu , nói :
- Như vậy a.

Vừa rồi ta lỡ đặt mua rồi , hiện tại xem ra chỉ có thể hủy đơn a.


- Không cần a bảo bối.

Đã đặt mua rồi thì làm sao có thể hủy đơn.

Ta lại không kém chút tiền ấy.


- ......!
- Tốt ...!Ta ưa thích.

Ta ưa thích được chưa.


- Hừ ...!Thẳng thắn như vậy không phải là được sao.


Hạo Thiên không khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.

Đồ đồng phục loại kia nam nhân nào không yêu thích ? Nhưng là ưa thích là ưa thích , mở miệng thừa nhận lại là một chuyện khác.


- Bảo bối , ta đói bụng.


- Đói bụng ngươi liền tự làm cái gì ăn nha!
Lý Minh Nguyệt bĩu môi , ngữ khí nũng nịu đáp lại một câu , sau đó từ trong ngực hắn bò ra , ngồi sang bên cạnh.


Hạo Thiên xụ mặt nhìn nàng.


- Thế nhưng là ta không biết làm sao làm !
- Trong bếp có mỳ gói.

Ngươi nấu nước , sau đó cho mỳ gói vào.


Lý Minh Nguyệt không thèm nhìn hắn một chút.

Nàng hiện tại hoàn toàn tập trung vào trên mạng đám quần áo.


Tốt a!
Nghe vậy , Hạo Thiên đứng dậy , hướng về phía trong phòng bếp đi tới.


Hắn đúng là có chút đói.

Buổi tối ở nhà Trương Tâm Anh ăn uống , hắn bị nàng quấy phá khiến cho bụng gần như rỗng tuếch.


Hạo Thiên vừa đi được vài phút thì Lý Minh Nguyệt cũng đứng dậy , lẽo đẽo đi vào trong bếp.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận