Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống


- Ta muốn cái này , cái này , còn có cái này, cái kia nữa ...!
Nhìn Lý Minh Nguyệt bộ dáng hung ác chọn món ăn , Hạo Thiên nhịn không được khẽ cười một tiếng.


- Ngươi cười cái gì?
Lý Minh Nguyệt bất mãn hỏi.


- Nếu như lát nữa trả tiền ta không mang tiền lời nói , ngươi sợ là sẽ phải chết rất thảm a.


Hạo Thiên mỉm cười vui vẻ nói.


- Không mang tiền thì ngươi lưu lại rửa bát cho người ta a.

Liên quan gì tới ta.


- Vẫn còn tức giận sao ?
- Hừ.

Ai thèm tức giận.

Ta ước gì mỗi ngày ngươi đều dẫn ta đi ăn đâu.

Đỡ mất công ta phải nấu cơm.


Vừa rồi trên đường về Hạo Thiên kiên quyết kéo nàng ra ngoài ăn.

Lý Minh Nguyệt không đồng ý sau đó hắn chê nàng làm đồ ăn không ngon này kia.

Nói cái gì cho cẩu cẩu còn chê bai.

Sau đó cưỡng ép kéo nàng vào đây.


Như vậy tình huống Lý Minh Nguyệt làm sao có thể không tức giận.

Bình thường hầu hạ hắn từ a tới z , từ cơm ăn hàng ngày tới giặt giũ quần áo nàng làm sao có thể chịu nổi.


- Lại đây ngồi.


Hạo Thiên đưa tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình , nhìn nàng nói.


Sau đó thấy Lý Minh Nguyệt vẫn không có chút ý tứ đứng dậy nào , hắn không khỏi nhíu mày :
- Minh Nguyệt , Không nghe thấy sao ?
- Hừ ...!
Lý Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng , đứng dậy đi tới chỗ bên cạnh hắn.

Ở nàng định ngồi xuống ghế thì hắn đột nhiên đưa tay kéo lấy nàng về phía hắn.


Hạo Thiên ôm lấy nàng , để nàng ngồi trên đùi mình , rồi cứ như vậy nhìn nàng.



Lý Minh Nguyệt dãy giụa không thoát khỏi được , cũng trừng mắt nhìn hắn.


Hạo Thiên cười xấu xa một tiếng , nhẹ hôn lên má nàng một ngụm.


- Ngươi chỉ khi dễ ta!
- Khi dễ ngươi khiến ta cảm giác đặc biệt vui sướng.


- Biến thái.


Lý Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng nói :
- Ta sinh ra giống như chỉ để ngươi khi dễ đồng dạng.


- Tiểu Nguyệt Nguyệt , ta còn thực sự muốn khi dễ ngươi cả một đời.

Thật lâu thật lâu đâu.


Hắn đưa tay khẽ kẹp lấy mũi của nàng.

Lý Minh Nguyệt rất là xinh đẹp , V - line khuôn mặt , da thịt trắng nõn.


( V - line khuôn mặt chính là kiểu khuôn mặt có hình chữ V xuôi xuống bên dưới.

Cằm nhỏ thon gọn , thanh tú so với tổng thể khuôn mặt.

Chiều dài cằm bằng một phần ba chiều dài khuôn mặt , tính từ chân tóc cho tới đỉnh cằm.

Hai bên xương hàm thon gọn , không có góc cạnh.

Đỉnh cằm , đỉnh đầu mũi và đỉnh môi phải nằm cùng trên một đường thẳng khi nhìn ngang.

)
- Hạo Thiên ngươi thích ta sao ?
Lý Minh Nguyệt khẽ tựa đầu vào vai hắn , nhẹ giọng hỏi.

Đây là nàng lần thứ bao nhiêu hỏi hắn câu này , chính nàng cũng không nhớ nổi nữa.


- Thích a.


- Ta cũng thích ngươi.


- Tiểu Nguyệt Nguyệt , ta nói là thích khi dễ ngươi a.


Hạo Thiên cười xấu xa nói.

Mỹ nữ có ai không thích , chỉ là hắn càng thêm thích trêu chọc mỹ nữ.

Nhìn các nàng tức giận mà không nói ra được , hắn thấy vui vẻ vô cùng.


- Ngươi ....!
Vốn dĩ nghe được hắn nói thích mình sau khi Lý Minh Nguyệt còn đặc biệt vui mừng , nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến nàng nổi giận.


- Hạo Thiên ngươi hỗn đản.


- Tiểu Nguyệt Nguyệt , nhỏ giọng một chút.

Bao nhiêu người đang nhìn đây.


Hạo Thiên mỉm cười nói , sau đó liếc nhìn xung quanh quán ăn.

Chỉ thấy lúc này đã có không ít ánh mắt hội tụ về đây.


Lý Minh Nguyệt vũng phát hiện được mọi người ánh mắt , ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Hạo Thiên nhỏ giọng nói :
- Ngươi còn không buông ta ra ?
- Ta từ rất lâu đã thả ngươi ra được hay không.

Là ngươi lưu luyến không chịu đứng dậy a.


- Lưu luyến cái đầu ngươi.


Bỏ lại một câu sau đó nàng lục tục đứng dậy , trở về chính mình chỗ ngồi.


......................!
- Tốt , ăn uống xong.

Về nhà thôi.


Nửa giờ sau đó Lý Minh Nguyệt vỗ vỗ chính mình bụng nhỏ nói.


- Về nhà ? Không đi chơi một chút ?
- Không đi.


Hạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.

Cô nàng này hôm nay lại không muốn đi chơi ?
Lý Minh Nguyệt lắc lắc đầu , nói :

- Ta muốn đi tắm.

Cả ngày ở bệnh viện không khí không tốt.

Hơn nữa còn phải học bài .....!
Nói xong còn đặc biệt u oán liếc mắt nhìn hắn một cái.


- Tốt.


Hoàng Thiên gật đầu sau đó đi tới thanh toán tiền.


........................!
Trở về sau đó Lý Minh Nguyệt đi tắm , còn lại một mình Hạo Thiên nhàm chán ngồi trên ghế.


Reng reng.


Tiếng chuông điện thoại vang lên , hắn nhanh tay cầm lên.

Là Trương Tâm Anh vị kia mỹ nữ gọi tới.

Nhớ tới cái kia khuôn mặt đáng yêu , Hạo Thiên không nhịn được mỉm cười.


- Ai a.


- .....!
- Ai a.

Không nói ta cup !
Hạo Thiên tự nhiên là biết rõ còn cố hỏi.

Thấy Trương Tâm Anh mãi vẫn không có trả lời , vốn định trêu chọc nàng một chút hắn không khỏi từ bỏ ý định.


- Tiểu Anh , có việc gì sao ?
- Không có chuyện gì không thể cho ngươi gọi điện thoại sao ?
- Có thể , tất nhiên là có thể a.


- Hừ ....!Vừa rồi không phải ngươi không biết ai gọi sao ?
- ....!
- Điện thoại tín hiệu không tốt , nhất thời nhận không ra Tiểu Anh ngươi thanh âm.


- Ngươi không lưu tên ta ?
- ....!
Hạo Thiên đầu não nhanh chóng vận chuyển.

Hắn cũng không thể nói là muốn trêu chọc ngươi nên mới nói vậy a.


- Cái kia ....!Vừa rồi ta vội vàng không kịp nhìn tên.

Còn không phải là mong ngóng tiểu mỹ nữ ngươi điện thoại a.


- Diễn , ngươi tiếp tục diễn.

Hạo Thiên , ta muốn đi dạo.


Đầu bên kia ngữ khí hiển nhiên là vô cùng tốt.

Hiển nhiên là bị Hạo Thiên câu nói kia khiến cho vui vẻ.


Thì ra là muốn gọi điện rủ mình cùng nàng đi hẹn hò.

Hạo Thiên khẽ cười một tiếng , một bộ ngơ ngác hỏi :
- Đi dạo ? Vậy ngươi tự mình đi a.


Kêu ta làm gì.


- Ngươi ....!Ngươi cái này sắt thép thẳng nam.


Điện thoại truyền tới Trương Tâm Anh thanh âm hờn dỗi.

Chính mình đều nói như vậy , hắn còn không hiểu chính mình ý tứ.

Thật là sắt thép thẳng nam một loại.


Hạo Thiên làm sao lại không hiểu.

Bất quá vẫn là trêu chọc nàng một chút cho vui sướng , nói :
- Làm sao ngươi biết nha.

Ta chỗ kia khi tỉnh dậy đúng thật là lại thẳng lại cứng như sắt thép a.


- Aaaaa Hạo Thiên ngươi lưu manh.


Da mặt mỏng nữ sinh.


- Được rồi được rồi.

Vậy lát nữa Tiểu Anh ngươi đi dạo cẩn thận a.

Bye bye ....!
Hạo Thiên cười nói sau đó ngắt điện thoại.


Nghĩ tới Trương Tâm Anh chắc hẳn bây giờ đang tức giận dẫm chân.

Hắn vui vẻ thoải mái trở về phòng mình tắm rửa.


..................!
- Tiểu Nguyệt Nguyệt ta đi ra ngoài chút a.


Mười năm phút sau Hạo Thiên từ trên phòng đi xuống rồi hướng về phía Lý Minh Nguyệt căn phòng hô lên.


- Về sớm a.

Nếu không ta đóng cửa.


Lý Minh Nguyệt thanh âm từ trong phòng truyền ra.


Hạo Thiên đáp lại một tiếng sau đó lái xe ra khỏi nhà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận