Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống


Lý Minh Nguyệt nhìn trước mắt một bàn đồ ăn toàn cá là cá.

Khẽ nhăn mặt lại , nói :
- Ta thật sự không muốn ăn.

Ngươi cũng đừng có ép ta.


- Không muốn tự mình ăn ? Được.

Vậy để ta cho ngươi ăn.


Hạo Thiên nói xong chuyển chỗ sang bên cạnh nàng ngồi.

Gắp lấy một miếng cá nhỏ đưa tới trước miệng nàng.


Nhưng mà Lý Minh Nguyệt liên tục lắc đầu né tránh.

Vài lần như vậy hắn có chút tức giận , nhìn nàng chằm chằm , nói :
- Ngươi còn lắc lời nói.

Ta dùng miệng cho ngươi ăn.


Lý Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy , không có chút nghi ngờ nào là hắn sẽ nói mà không làm.

Nàng nhanh chóng cầm lấy trên bàn đôi đũa , bắt đầu chậm rãi ăn.


Nàng thật ra cũng rất đói bụng.

Chỉ là thân thể không khoẻ khiến nàng không muốn ăn.


- Sớm Ngoan ngoãn như vậy có phải là tốt hơn không.


Hạo Thiên cười nói.

Sau đó cũng bắt đầu ăn uống.


.............!
Một giờ sau đó.


- Hạo Thiên , ta muốn về nhà !
- Tốt !
Hạo Thiên gật gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người lại một đường trở về biệt thự.


Một đêm rất nhanh lại qua đi.

Tất nhiên là cũng không có hình ảnh không giành cho thiếu nhi nào xảy ra.


Hắn cũng chỉ vẫn như mọi hôm ôm nàng ngủ.


Bởi vì hôm qua nửa đêm Lý Minh Nguyệt cô nàng này đau bụng không có ngủ được , cho nên Hạo Thiên không có ý định đánh thức nàng dậy đi học.

Nhẹ nhàng rời giường , sau đó đi vệ sinh ăn uống các kiểu chuẩn bị đi học.

Trước khi đi hắn còn lấy điện thoại của nàng , nhắn tin cho bạn nàng nói điểm danh giúp.


------------+++++++++-------------------+++++++++
Hạo Thiên vừa tới cửa lớp học , lại vô cùng trùng hợp gặp được Mộ Khuynh Thành cũng tới.

Chỉ là cô nàng này không thèm để ý đến hắn , liếc hắn một cái cũng không.

Cứ như vậy đi vòng qua.


Không lẽ nàng còn để ý chuyện hôm trước ? Hôm trước là ngươi chiếm ta tiện nghi a.


Hạo Thiên thầm nghĩ , sau đó hắn đứng giữa lớp hét lớn :
- Mộ Khuynh Thành , ngươi đứng lại cho ta.


Bởi vì thanh âm của hắn rất lớn.

Trong lớp toàn bộ bạn học đều quay đầu nhìn lại.


Mộ Khuynh Thành lại là giống như không nghe thấy , một mạch đi về chỗ ngồi của mình sau đó ngồi xuống.


Hạo Thiên thấy vậy có chút bất đắc dĩ , hắn lẽo đẽo đi tới trước mặt nàng , dở giọng đáng thương , nói :
- Ngươi còn tức giận a ? Hôm trước ta cái gì cũng không có làm a.

Chính ngươi cưỡi lên ta , sau đó .....!
Lời vừa nói ra khiến bốn xung quanh bạn học xôn xao lên.


- Cưỡi lên ?
- Hai người bọn họ ???
- Các ngươi có biết hiện tại ta đang nghĩ gì ?
- Mộ Khuynh Thành hung hãn a.

Vậy mà làm ra loại chuyện đó.


- Ta nói Hạo Thiên bạn học cũng quá yếu đuối đi.

Vậy mà để nàng ....!
- Loại chuyện này lẽ ra nam nhân phải chủ động a.

Nhưng mà Cái kia cảnh tượng chậc chậc ....!Thật hâm mộ.


- Bình thường nhìn nàng như vậy , không nghĩ tới lúc cần thiết lại ghê gớm như vậy.



- Các ngươi xem , Hạo Thiên vừa nói Mộ Khuynh Thành tức giận ? Phải hay không là hắn quá yếu ớt cái kia , khiến nàng không hài lòng ?
.......!
Bạn học ồn ào tiếng thảo luận truyền vào Hạo Thiên cùng Mộ Khuynh Thành trong tai.

Hạo Thiên thì không để ý gì , nhưng Mộ Khuynh Thành khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Lườm lườm hắn , tức giận nói :
- Ngươi nói linh tinh cái gì.

Ta khi nào.....!Cưỡi lên ngươi.


Hạo Thiên làm một bộ đáng thương , hắn còn đưa tay lên giả bộ lau nước mắt , nói :
- Ngươi còn không nhận.

Chính là ngươi nhân lúc ta không để ý , nhào tới đè ta xuống.

Sau đó ...!Sau đó hôn ta ....!
Hắn ngập ngừng, đáng thương lời nói truyền tới các bạn học trong tai.

Khiến cả đám vốn đã ồn ào lại càng thêm ồn ào.

Thậm chí có người còn hét lên.


- Ta thiên .....!
- Mộ Khuynh Thành trâu bò a.


- Ba ba ta nói nữ nhân càng xinh đẹp càng đáng sợ.

Ta vốn dĩ không tin , nhưng hiện tại ....!Ta tin.


- Theo tình huống tới nói Mộ Khuynh Thành đây là muốn ăn ốc không đổ vỏ ?
- Phi a phi.

Cái gì ăn ốc không đổ vỏ.

Đáng thương ta nam thần.


- Mặc dù nàng rất xinh đẹp.

Nhưng tưởng tượng đến lúc nàng đè nam thần của ta xuống dưới thân chà đạp.

Ta ....!Ta trong lòng nhỏ máu a ....!
- Các ngươi nhìn Hạo Thiên , hắn hai mắt có quầng thâm.

Xem ra bị nàng hành hạ một đêm a.


......!

Bạn học ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hạo Thiên cùng Mộ Khuynh Thành , miệng còn không kiêng nể gì cả ồn ào nghị luận.


Mộ Khuynh Thành lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nàng phốc một cái từ ghế đứng dậy , tức giận đến run rẩy , chỉ tay vào Hạo Thiên nói :
- Hạo Thiên ....!Ta ....!Ngươi nói chuyện cẩn thận cho ta.


Nàng vốn dĩ định mắng hắn một trận , nhưng nghĩ tới hôm trước hình như hôm trước giống như đã ngã đè lên hắn.

Sau đó hai người môi chạm môi.

Nhưng mà đó chỉ là tai nạn a.


- Khuynh Thành.

Ta xin lỗi ngươi còn không được sao.

Ngươi đừng tức giận.

Là ta sai , ta không đúng.


Hạo Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng thương , dùng giọng điệu cầu xin hướng về phía Mộ Khuynh Thành nói.


Không thể không thừa nhận hắn tài diễn xuất.

Nhìn hắn bộ dạng khúm núm , trong lớp có không ít nam sinh cùng nữ sinh đồng tình với hắn.


Cả một đám tiến lại vỗ vai hắn an ủi.

Sau đó còn nói với Mộ Khuynh Thành.


- Mộ Khuynh Thành bạn học , ngươi mặc dù xinh đẹp.

Nhưng cũng không thể như vậy a.


- Hạo Thiên hắn đều đã như vậy.

Ngươi còn muốn vứt bỏ hắn.


- Đúng vậy a.

Ngươi như vậy làm sao lúc trước còn đối với hắn làm loại chuyện kia.


- Không phải là cái kia không thỏa mãn được ngươi nha.

Cần gì phải như vậy , hiện nay không phải có loại thuốc có thể kéo dài sao ?
- Mộ Khuynh Thành , ngươi hôm trước cưỡng ép người ta.

Hôm sau lại muốn vứt bỏ .....!
........!
- Các ngươi ....!Các ngươi .....!
Mộ Khuynh Thành đều nhanh tức điên.

Cái gì thoả mãn không được , cái gì thuốc ? Nàng cái gì cũng không biết có được hay không.


Hôm trước ở trên lớp tai nạn không phải các ngươi không biết a.



Nhìn vẻ mặt đáng thương đang được bạn học không ngừng an ủi Hạo Thiên , Mộ Khuynh Thành chịu không nổi nữa.

Nàng kéo tay hắn chạy ra khỏi phòng học.

Trong lòng âm thầm thề phải làm thịt hắn.


Trên sân thượng của trường học.


Hạo Thiên nhìn vẫn cầm lấy tay mình nhưng đang thở hồng hộc Mộ Khuynh Thành , theo thói quen vuốt vuốt mũi , nói :
- Ta nói ngươi chạy nhanh như vậy làm gì ?
- Hừ ....!Ngươi ở trong lớp nói lung tung cái gì ? Ta khi nào thì làm gì ngươi rồi ?
- Nói lung tung ? Ta nói toàn sự thật có được hay không ? Không phải hôm trước ngươi thừa cơ hôn ta sao ?
- Ta nhổ vào.

Ai thừa cơ hôn ngươi.


- Thế hôm trước sự việc giải thích thế nào.

Ngươi đừng bảo chỉ là tai nạn.

Tai nạn mà ngươi đè lên người ta mãi không chịu đứng dậy ?
- Ta ....!
Mộ Khuynh Thành nhất thời không biết nói thế nào.

Hôm trước nụ hôn tai nạn kia lúc đầu nàng còn ngây người , nhưng rất nhanh sau đó còn có chút vui vẻ đâu.

Chỉ là nàng cũng không thể thừa nhận a.


- Ngươi vừa rồi nói cái gì.

Để mọi người hiểu lầm ta ....!Ta .....!
- Ta nghĩ ngươi còn tức giận , cho nên xin lỗi a.


Hạo Thiên vẻ mặt thật thà trả lời.


Hắn cũng không dám nói là vừa rồi muốn chọc nàng một chút.

Nói ra lời nói hắn tin tưởng bản thân sẽ bị nàng tại chỗ phanh thây , xé xác.


Mộ Khuynh Thành Từ đó tới giờ không dám nhìn hắn , nguyên nhân cũng không phải là tức giận hắn mà là xấu hổ.

Chỉ là không nghĩ tới hắn hôm nay ở trên lớp nhắc lại , bộ dáng đáng thương còn có giọng điệu mờ ám , không rõ.

Khiến người khác hiểu lầm nàng cái kia .....!
Xem hắn vẻ mặt thật thà , Mộ Khuynh Thành có chút bán tin bán nghi , hỏi :
- Vậy ngươi vừa rồi là cái gì bộ dáng , còn đưa tay lau nước mắt cái gì ???
- Không phải là sợ ngươi không chịu tha lỗi cho ta.

Nên ta mới phải như vậy , để ngươi mềm lòng a.


Hạo Thiên nhẹ giọng nói.

Khoé mắt hiện lên một tia ý cười , chỉ là Mộ Khuynh Thành không có phát hiện được.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận