Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống


Bạch Tuyết lườm một cái nói :
- Tiểu khả ái , các ngươi nam nhân thường là nói một đằng làm một nẻo.


- Hơn nữa ngươi phải biết tỷ tỷ thế nhưng là một cái thành thục nữ nhân.

Trên người thành thục cùng mị lực là những cái kia tiểu cô nương không có đấy.

Hơn nữa ngươi có hay không biết tới , thành thục nữ nhân ở trên giường khác với tiểu cô nương ở chỗ , chỉ cần vỗ vỗ mông là người ta sẽ hiểu ý đổi tư thế.


- ....!
Nữ nhân này ....!Cái gì cũng dám nói a.


- Đúng rồi , ngươi còn chưa cho ta phương thức liên lạc.


- Không cho!
- Ngươi không cho ta , ta liền kêu to , nói ngươi đùa nghịch lưu manh.


Hạo Thiên khuôn mặt cứng đờ, khuôn mặt đen như đáy nồi!
Nữ nhân này lại giở trò vô lại a ...!
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Muốn ngươi số điện thoại , wechat ....!ngươi không cho ta , ta liền gọi to phi lễ , sau đó ta liền đem quần áo xé mở nữa.


- Ta cho ngươi xem, ngươi chính là đừng như vậy lưu manh.


Hạo Thiên vội vàng nói.

Hắn cũng không dám hoài nghi vị này đại tỷ tỷ có dám hay không làm thật.


Nữ nhân vừa xinh đẹp vừa lưu manh là đáng sợ nhất đấy.


Dù sao cũng là phương thức liên lạc mà thôi, cũng là không ảnh hưởng gì tới hắn.

Điện thoại không nghe , tin nhắn không xem , ngươi lại vô lại cũng có thể làm gì được ta ...!
Nghĩ vậy , Hạo Thiên cũng thoải mái mở điện thoại di động lên cho nàng thêm tin tức.


Xong xuôi , hắn liền đứng dậy , đem điện thoại di động cất trong túi.

Đặt tiền lên bàn sau đó chuẩn bị rời đi.


Bạch Tuyết ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi làm gì?
- Tạm biệt.


- A ngươi.


.

.

Đừng ...!đừng đi a ...!
Bạch Tuyết vội vàng đứng dậy kéo lấy Hạo Thiên cánh tay , cười nói:
- Ngươi như vậy liền chạy mất? Ta xem như sợ ngươi rồi.

Ta sẽ không cùng ngươi chơi lưu manh vô lại nữa , ngươi đừng như vậy vội vã muốn chạy được không ?
Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng , nói:
- Ta nói ngươi ....!chúng ta liền gặp mặt một lần mà thôi ...!ngươi liền muốn ăn cỏ non ?
- ....!
- Nào có chuyện mới nhận biết liền chơi loại này thao tác? Lại là câu dẫn ta hay là đùa bỡn ta ...!Nói thật , ngươi trêu chọc người khác có chơi vui như vậy sao?
- Hiện tại ta liền đi , về sau hai ta mỗi người một ngả , cả đời không gặp lại nhau.

Chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông , cũng không cần nói chuyện ....!
Má ơi , lần này giống như có chút chơi đùa quá trớn rồi , tiểu khả ái giống như tức giận a.


Bạch Tuyết có chút không biết làm sao.


Thật ra nàng cũng không phải muốn như vậy chơi trò vô lại , nhưng mà rất ít cùng nam nhân tiếp xúc nàng không biết phải làm như thế nào để cùng người lạ khác phái làm quen.


- Tiểu khả ái ....!
Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy trước mặt người đã không thấy bóng dáng.

Nàng buồn bực dậm dậm chân.


Nhìn ra ngoài cửa kính , chỉ thấy Hạo Thiên lúc này đã ngồi lên một chiếc xe taxi nghênh ngang rời đi.


- A a a a! ...!
Bạch Tuyết tức giận đạp đạp chân bàn.


- Lão nương lần đầu như vậy chủ động mà lại còn bị cự tuyệt ? Tức chết lão nương ...!
.........................!
Trong mộttoà trung tâm thương mại ngoài trời , Hạo Thiên cùng Lưu Ưu Mỹ sóng vai cùng đi.


Cùng với hơn một giờ trước vị kia nữ lưu manh so sánh , hắn cảm thấy Lưu Ưu Mỹ là khả ái hơn rất nhiều.


Gan lớn Hạo Thiên liền cầm lấy tay nàng.


Lưu Ưu Mỹ cảm nhận được, vội vàng hất ra Hạo Thiên bàn tay , khuôn mặt xinh đẹp trừng qua :
- Ngươi làm gì ....!
- Ta sợ tỷ tỷ ngươi đi lạc.


Hạo Thiên cười cười
- Lớn như vậy trung tâm , chẳng may lạc nhau thì không hay.



- Ngươi ...Đáng ghét!
Lưu Ưu Mỹ tức giận lườm hắn một cái.


Tin ngươi cái quỷ!
Cùng nhau dạo trung tâm thương mại đều sợ lạc ? Đông người thì còn có khả năng , đây chỉ có lác đác vài người nha.


Không phải là muốn chiếm bổn tiểu thư tiện nghi sao!
Tức thì tức , nhưng Lưu Ưu Mỹ cũng không có ghét.

Hạo Thiên mọi mặt như tướng mạo , điều kiện , tính cách ....!đều tốt vô cùng.

Lưu Ưu Mỹ chẳng qua là muốn giữ mặt mũi , nàng cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh.


Lưu Ưu Mỹ không biết từ khi nào luôn một mực mặc định nghĩ là Hạo Thiên đang theo đuổi mình.

Mặc dù hắn so với nàng nhỏ hơn vài tuổi , nhưng mà nàng không phải đối với hắn không có cảm giác.


Thật không có cảm giác ai thèm quan tâm tới ngươi ?
Nếu không có cảm giác thì cùng đám nam nhân kia tựa như , tìm chỗ nào xa xa mà đứng đi.


Mặt dày mày dạn Hạo Thiên cũng không để ý tới nàng vừa rồi động tác , hắn một lần nữa chủ động nắm lấy tay nàng , trên môi vẫn giữ nụ cười hỏi :
- Tỷ tỷ ngươi rốt cuộc muốn mua cái gì à?
- Tùy tiện đi dạo đi.


Hạo Thiên ngẩng đầu một cái thấy phía trước có một cửa hàng kem , cười nói :
- Như vậy trước mua vài cây kem đi! Thời tiết lại như vậy nóng.

Nhìn ngươi xem , trên cổ đều là mồ hôi.


Bị quan tâm cảm giác thật ngọt, Lưu Ưu Mỹ nhẹ nhàng giả vờ giãy giụa hai cái , không rút tay ra , sau đó nàng liền giả bộ quên mất tay lại bị Hạo Thiên nắm lấy chuyện này.


- Ta đây muốn ăn dâu tây hương vị , chocolate hương vị ...!
- Được ...!
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi tới cửa hàng bán kem phía trước.


...........!
- Ưu Mỹ , mau ăn nếu không phải tan chảy hết a.


Hạo Thiên đưa cho Lưu Ưu Mỹ hai cây kem theo khẩu vị của nàng.


Cái này trung tâm thương mại ngoài trời tuy không phải là rất đông người , nhưng mấy cái cửa hàng bán đồ lạnh như kem , nước ...!Đặc biệt đông đúc.



- Ưu Mỹ như vậy ngọt.

Tỷ tỷ đều không gọi rồi đúng không?
Lưu Ưu Mỹ đón nhận một cây kem , lườm hắn một cái.

Nàng bộ dạng nhìn giống như là không chút nào ăn hắn bộ này , nhưng là lại chủ động khoác tay lên cánh tay hắn.


Như vậy là không phản đối đi.

Hạo Thiên hắc hắc nở nụ cười.


- Ngươi nói ngươi a , thời tiết như vậy còn mặc cái gì chế phục , không thấy nóng sao ?
Lưu Ưu Mỹ lúc này trang phục vẫn như vậy quen thuộc.

Một thân OL chức nghiệp chế phục.

Màu đen âu phục áo khoác đã bỏ trên xe , nàng trên người lúc này chỉ còn có váy đen ngắn cùng sơ mi trắng.


Bởi vì thời tiết quá nóng , nàng trên thân thể chảy ra không ít mồ hôi , đem áo sơ mi dán sát vào da thịt.


Hạo Thiên cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng cái kia lồi lõm thân hình ...!
Cô lỗ ....!
Yết hầu khẽ nhúc nhích một chút , cũng nuốt xuống một ngụm nước miếng.


Bầu không khí bắt đầu có chút không đúng.


- Đau ....!
Vốn đang nảy sinh tà ác ý nghĩ Hạo Thiên vô thức kêu lên một tiếng.

Hắn xoa xoa eo nhìn nàng hỏi :
- Tại sao đánh ta?
- Ngươi nghĩ chuyện gì xấu gì đây?
- Chuyện xấu ? Thật giống như ngươi biết ta đang suy nghĩ gì tựa như!
- Ta đương nhiên biết rõ!
- Vậy ngươi nói à?
- Ta mới không nói ! Nhưng ta là biết.


- Chỉ cần ngươi nói đúng ta liền thừa nhận như thế nào ?
- Cút ...!Đồ chán ghét , lưu manh vô lại.


Lưu Ưu Mỹ bị hắn trêu chọc đến nổi cáu.

Vừa rồi Hạo Thiên như vậy nhìn nàng thân hình chăm chú lại còn ngây ra suy nghĩ.

Nàng làm sao không hiểu được hắn nghĩ tới cái gì.


Nhưng hiểu được là hiểu được , nàng làm sao có thể nói ra khỏi miệng ?
Cái này đồ vô lại ....!
...................!
- Tiểu Tuyết , ngươi cùng ta hợp lại được không? Ta không thể không có ngươi a ....!
Trong một cửa hàng trà sữa , một người nam nhân thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào , đối với một cái nữ nhân nói.


Chia tay ?
Ngồi ở cách đó vài bước Hạo Thiên cùng Lưu Ưu Mỹ không khỏi đưa mắt nhìn sang.



Trong cửa hàng trà sữa lúc này rất đông người, nhưng cho dù là như vậy người nam nhân kia cũng không chút nào để ý mà lôi kéo nữ nhân cánh tay năn nỉ cầu xin.


- Triệu Việt chúng ta hợp lại không được.


Nữ nhân lắc lắc đầu nói.


Này hai người cùng Hạo Thiên tuổi tác tương đương , có lẽ cũng là sinh viên học sinh ...!
- Tiểu Tuyết , ta rất yêu ngươi ngươi biết mà.

Ngươi cũng không phải là rấ yêu ta sao ? Đừng như vậy được không ...!
- Triệu Việt ngươi nói ngươi yêu ta sao ? Ngươi suốt ngày chỉ biết chơi game , nào có chút thời gian nào quan tâm tới ta ? Như vậy mà ngươi nói là yêu sao ?
- Tiểu Tuyết , ta như vậy ham chơi là không đúng.

Nhưng ta sẽ sửa a ...!Tiểu Tuyết , ngươi cho ta thêm một cơ hội ....!
Chơi game bỏ quên bạn gái loại này tình huống hiện nay cũng không phải ít.

Nam nhân mà , người nào tuổi trẻ ở trong điện thoại , máy tính mà không có trò chơi ?
Cũng bởi vì chơi trò chơi mà nhiều lúc không quan tâm đến bạn gái , không dành thời gian cho bọn họ.

Này dẫn tới chia tay.

Ở lứa tuổi trẻ bên trong là rất phổ biến một loại nguyên nhân chia tay.


- Vậy ngươi sẽ xoá game sao ? Hứa từ nay sẽ không chơi game sao ?
- .....!
- Ngươi nói a
- Tiểu Tuyết ngươi cho ta một đoạn thời gian để từ bỏ được sao ...!
- Triệu Việt , ngươi trong lòng game vẫn là như vậy quan trọng sao ?
- Tiểu Tuyết ....!Ta ...!Ta có thể bỏ được ....!Ngươi ở ta trong lòng so với mọi thứ đều quan trọng.


- Ngươi do dự ...!Ngươi còn do dự ...!
- Chúng ta có thể hợp lại sao tiểu Tuyết ...!
Lúc này người nam nhân kia đã nước mắt lưng tròng , thậm chí còn quỳ gối xuống trước mặt người nữ nhân.


- Triệu Việt ngươi cho ta nghe kỹ , ngươi không phải thích chơi game bắn súng sao ? Nếu như ngươi đem trên thế giới này nam nhân bắn chết hết , ta sẽ cùng ngươi hợp lại.


Tử hình ....!Không có thương lượng đường sống.


Đừng nói trong nước là cấm tàng trữ vũ khí đạn dược , cho dù là có , ai dám mang ra tàn sát người khác ?
Nữ nhân trực tiếp đưa ra tử hình hình thức.

Nàng lúc này cũng đã khóc lên.


Ý định chạy đi nhưng bởi vì chân bị người nam ôm lấy , cho lên nhất thời chạy không được.


Hai người này xem ra cũng còn rất yêu nhau , nhưng chỉ là do một chút sự sơ xuất không đáng có mà dẫn đến tình cảnh như bây giờ.


Hạo Thiên lắc đầu thở dài.

Lại thêm một cặp đôi bị những cái trò chơi điện tử làm hại.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận