Đội bộ tóc giả và đeo kính, sau đó mặc bộ trường phục nọ vào, Trương Dương theo bước gã trung niên đang đứng ở cửa quầy rời đi.
Trong khi đó người đã cởi bỏ y phục, tóc giả và mắt kính lại ngồi xuống chỗ máy tính của Trương Dương, vào trang web và đọc quyển tiểu thuyết mạng mà Trương Dương đã mở.
Sau khi Trương Dương theo chân nam nhân trung niên nọ bước ra khỏi quán, không hề gây ra sự chú ý của bất kỳ một ai.
Thậm chí người chủ tiệm Inte mà bình thường mỗi khi gặp Trương Dương đều chào hỏi cũng không có nhìn hắn lấy một chút.
“ Tại sao lại phải phức tạp như vậy?”
Rời khỏi võng ba (tiệm) được hơn mười thước, sau khi hai người đã bước lên một chiếc xe minibus không biển số, Trương Dương vì đeo mắt kính và tóc giả nên cảm giác rất không thoải mái, buồn bực hỏi.
" Ha ha, bởi vì chúng ta là công ty chuẩn mực, chúng ta đều là những công dân lương thiện tuân thủ pháp luật." Nhìn Trương Dương cùng nam nhân trung niên cười một cái, tài xế mở miệng nói.
Trương Dương không nói gì, hắn cũng chẳng hỏi nhiều, bắt đầu chú ý ngoài xe.
Hắn kinh ngạc phát hiện, không ngờ toàn bộ các con đường mà chiếc xe này chạy qua đều rất vắng vẻ, hơn mười phút rồi mà không hề gặp phải một cái hồng lục đăng (đèn xanh đèn đỏ).
Trương Dương thường hay tự hào là rất thông thuộc thành phố C, bây giờ mới phát hiện còn có rất nhiều con đường nhỏ đi qua hắn lại không biết.
Rốt cục, sau một hồi lòng vòng, chiếc xe minibus đỗ trước một nhà kho thật lớn ở ngoại ô.
Rất rõ ràng, Trương Dương cảm giác được không khí có cái gì đó không đúng.
Bởi vì, đứng bên ngoài nhà kho đều là một đám hán tử mặc tây phục vẻ mặt nghiêm túc, trong không khí tràn ngập sát khí.
" Két ……" một âm thanh mở cửa nặng nề.
Cánh cửa ga-ra to lớn chậm rãi mở ra, tối đen như mực, tựa như cái miệng khổng lồ của con mãnh thú đang há ra.
" Đi vào đi, tiểu tử, kỳ hẹn mười ngày của ngươi đã tới, Đại ca chúng ta chính là vì cái hẹn mười ngày này của ngươi mà đã đợi ba ngày.
Được rồi, quần áo, tóc giả và mắt kính cũng đều bỏ trên xe……" Tên tài xế quay qua Trương Dương nói.
" Tại sao vậy?" Trương Dương khom lưng đứng lên cởi quần áo, có chút sửng sốt hỏi lại.
" Ha ha, ngươi nói mười ngày dĩ nhiên là muốn cho bằng hữu Lưu Bưu một cái thể diện, kỳ thật ngươi đã có thể làm một cái kỳ hẹn đích xác bảy ngày." Tên tài xế cười hắc hắc đẩy cửa ra.
Trương Dương chậm rãi hướng về cái kho hàng tối bưng kia mà bước, một cỗ áp lực cường đại khiến cho hắn có cảm giác hô hấp khó khăn, trong lòng khẩn trương như thể bị ngạt thở.
" Két…!" lại là một hồi âm thanh ma sát chói tai.
Cánh cửa nhà kho ở sau lưng Trương Dương đã đóng lại.
Bên trong nhà kho rơi vào một trận áp lực của bóng đen.
“ Trương Dương, đúng không?” Một âm thanh nghe như quen thuộc được hô lên.
“ Đúng vậy, người là ai?”
" Ha ha, đừng hỏi ta là ai.
Nghe người ta nói ngươi rất thông minh, hơn nữa, lá gan cũng rất lớn, hiện tại ngươi sợ sao?" Âm thanh nọ dù là đang cười, nhưng lại mang đến cho Trương Dương có một loại áp lực tâm lý rất lớn.
" Sợ…!" Trương Dương không chút do dự trả lời, bởi vì hắn quả thật có điểm sợ hãi.
Mặc dù bây giờ bản thân có cảm giác bất kỳ ai trong gian phòng này cũng đều không phải là đối thủ của hắn..." Nhưng mà hắn biết, đây đều là giả tưởng do ký ức tư duy của bản thân tạo thành.
Bên trong bóng tối dường như dấy lên một trận kinh ngạc.
Hiển nhiên, câu trả lời của Trương Dương hoàn toàn nằm dự liệu của bọn họ.
" Mịa, ngươi...!cái con mẹ nó thật làm mất mặt ta quá, ngươi không thể nói không sợ sao?" Một giọng nói không thể quen thuộc hơn mắng to Trương Dương một tiếng.
“ Lưu Bưu!”
“ Ha ha ha ha…!”
“ Ha ha…!”
Bên trong nhà kho vang lên một trận cười vang dội.
Đột nhiên, một cái đèn trần trên không trung bật sáng, bắn ra quang mang chói mắt.
Trương Dương không khỏi lấy tay ngăn trở quang mang, rất vất vả mới để cho con mắt thích ứng trở lại.
Đây là một nhà kho trống trải, nhà kho bị phong bế rất nghiêm ngặt.
Ở giữa nhà kho có một lôi đài đơn sơ rất lớn.
Ở trên lôi đài, được đặt một chiếc ghế gỗ được chạm khắc, ngồi trên chiếc ghế chính là Tiêu Viễn Hành, và còn Lưu Bưu chống cặp nạng đứng ở phía sau Tiêu Viễn Hành.
Đứng phía sau Tiêu Viễn Hành còn có mấy gã đại hán vận tây phục, toàn thân phát ra vẻ hung hãn.
Khí thế thật to lớn!
Trương Dương không khỏi cảm thán.
Lần trước trong khi Tiêu Viễn Hành cử hành tiệc sinh nhật tựa hồ không có gì đặc biệt, không thể nghĩ ra quả nhiên lại có khí thế nghiêm trang như thế.
Xem ra, Tiêu Viễn Hành tại thành phố C đích thật là quyền thế ngập trời.
Nếu không có một chút quyền thế mà lại xuất hiện bộ dáng này ở đây, ngược lại sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
“ Ngươi rất thành thật!” Tiêu Viễn Hành chậm rãi đứng lên.
“ Khục khục…! Cũng không tệ...!”
Trương Dương không biết trả lời như thế nào.
Cũng may, Tiêu Viễn Hành có vẻ cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, ánh mắt ném tới vài người bên cạnh Trương Dương nói: "Mở ra!"
Trương Dương lúc này mới để ý thấy cách người hắn không xa có một cái thùng gỗ.
Ban đầu hắn cũng không có chú ý, bởi vì bên trong cái nhà kho này có chứa nhiều thùng cũng là rất bình thường, không có cái thùng nào mới là điểm bất thường.
“ Vâng!”
Mấy gã đại hán cầm lấy dụng cụ bắt đầu nạy thùng gỗ ra.
Rất nhanh, thùng gỗ đã bị mở bung, ngay lập tức Trương Dương vẻ mặt biến thành ngây dại.
Bởi vì bên trong thùng gỗ chính là cái tên Lữ Phi ngông cuồng ngạo mạn mà mấy hôm trước vẫn còn thấy ở trong nhà hàng, bây giờ bỗng dưng bị trói ở trong thùng, miệng nhét đầy giẻ, tay chân đều bị băng keo trói chặt, vẻ mặt hoảng sợ.
Lữ Phi lúc đầu hiện vẻ hoảng sợ, sau đó chuyển sang phẫn nộ.
Sau khi thấy Tiêu Viễn Hành lập tức vẻ mặt biến thành khiếp sợ, hắn không ngừng gật đầu ra dấu, tựa hồ muốn Tiêu Viễn Hành thả hắn ra.
“ Mở trói!”
Tiêu Viễn Hành lạnh lùng cười, trong ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí.
Trương Dương không khỏi rùng mình một cái, hắn không thể ngờ được sự tình sẽ tiến triển thành như thế này.
Chẳng lẻ, Tiêu Viễn Hành muốn giết Lữ Phi?
" Xem ra ngươi nhận ra ta!" Tiêu Viễn Hành trở lại ghế ngồi, cười nhạt nói.
" Nhận ra, Tiêu Viễn Hành, chính là lão Đại thế lực ngầm của thành phố C.
Trên thực tế, cũng chính là lão Đại của cả tỉnh H.
Dù là thành phố C hay là H, chỉ cần là dân giang hồ lăn lộn kiếm ăn ngoài đường thì không ai là không biết."
Lữ Phi đứng lên, chậm rãi cử động tứ chi một chút.
Bộ dáng hoảng sợ ban đầu đã biến mất, thay vào chính là sự bình tĩnh, thậm chí, hắn cũng không thèm ngó đến Trương Dương đang đứng bên cạnh.
" Ừm, không tồi, biết một chút chuyện của ta, quả nhiên không đơn giản.
Ngươi biết tại sao ta bắt ngươi không?"
" Ta nghĩ không ra, chẳng lẻ là vì Lưu Bưu.
Nhưng theo ta được biết, Lưu Bưu chẳng có bối cảnh gì, hắn chỉ là một tên côn đồ trà trộn vào khắp trường sở mà thôi.
Tiêu lão Đại hẳn là không chỉ vì một tên côn đồ hèn mọn hạ cấp như thế mà xuất đầu chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...