"A …… khục khục …… béo ca, còn chỗ ngồi không?"
"Có, chỗ cũ!" Lão bản mập mạp cười quái dị hắc hắc vài tiếng.
"Nga, ngươi gọi món, ta đi lấy ghế." Trương Dương vội lén chạy ra sau, sợ lão mập miệng chó không mọc được ngà voi.
"Ngươi thường xuyên ra quán này ngồi ăn?" Trương Dương ngồi còn chưa ấm chỗ, Tiêu Di Nhiên đã bắt đầu gọi món.
"Không thường lắm a, ta nghèo, đâu có dư tiền để tới nơi này ăn cơm, bình thường đều là ăn ở nhà ăn lớn trong trường."
"Không thể nào, vừa rồi lão bản mập đó còn nói chỗ cũ, ngươi lập tức đi đến chỗ này, còn gạt người, là ăn chung với ai ?" Tiêu Di Nhiên đột nhiên có một tia cảm giác không thoải mái khó hiểu, trong lòng có chút khó chịu, chẳng lẻ cái tên xấu xa này có bạn gái?
"Không không, ngươi không phải nói có đề toán sao? Mau nhanh đưa ra xem, lão mập rất bận rộn, rất có thể phải một lát mới có thể đem ra, chúng ta làm mấy cái bài đó trước."
"Nga?"
Tiêu Di Nhiên cầm quyển tập trong tay đưa cho Trương Dương, nhìn gương mặt Trương Dương hoài nghi, tựa hồ muốn từ bên trong vẻ mặt của Trương Dương tìm ra chút gì.
Trên thực tế, nàng nào có biết Trương Dương không dám nói đã cùng Đỗ Tuyết đến đây ăn, bởi vì lúc Tiêu Di Nhiên hỏi hắn và Đỗ Tuyết có quan hệ hay không, hắn đã kiên quyết phủ nhận nếu bây giờ nói đã cùng Đỗ Tuyết ăn chung, vậy thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Là cái này?" Trương Dương mở quyển tập, căn bản không có chú ý đến Tiêu Di Nhiên.
"Ừm." Tiêu Di Nhiên thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, cố gắng kiềm chế cổ cảm giác khó chịu không lý giải được kia.
"Là ta nói cho ngươi cách giải hay ta giúp ngươi giải trước rồi sau đó nói cho ngươi?" Trương Dương rất nhanh lập tức cầm quyển tập, qua loa nhìn mười đề toán một lần rồi hỏi.
"Ngươi giải trước đi." Tiêu Di Nhiên đưa cho Trương Dương, nàng bây giờ đột nhiên có điểm không yên lòng, làm gì có tâm tư gì để giải bài, trong đầu luôn nghĩ Trương Dương đã cùng ai đến chỗ ngồi tình nhân này ăn cơm?
"Ân."
Trương Dương bắt đầu cắm đầu giải bài, rất nhanh, Trương Dương như đắm chìm trong thế giới của những con số, phảng phất như thế giới này chỉ còn lại có những đề toán, cái gì đệ nhất hộ vệ, cái gì trí tuệ trình tự, cái gì Lữ Phi, Đỗ Tuyết, Tiêu Di Nhiên cũng bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Vốn là Tiêu Di Nhiên trong lòng không yên đang nhìn Trương Dương, đột nhiên một trận thất thần, cái tên có vẻ mặt bỉ ổi này bỗng nhiên thay đổi, biến thành một người mà nàng cũng không nhận ra, vẻ mặt chăm chú.
Cái vẻ mặt vốn mang nét hồ đồ cũng bởi vì chuyên chú trầm ngâm mà trở nên sắc sảo phân minh, tràn ngập mị lực nam tính.
Mọi thứ bỉ ổi, nhát gan, cũng vì vậy mà trở nên vô nghĩa.
Tiêu Di Nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia mê say ……
Những âm thanh ăn uống ồn ào bát nháo bên ngoài tựa hồ cũng đã biến mất, chỉ nghe thấy âm thanh "sột soạt" của bút viết lên giấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mười đề toán này của Tiêu Di Nhiên mặc dù đều là mấy đề toán có độ khó cao.
Nhưng với loại như Trương Dương; ngay cả những đề mà anh tài viện khoa học kỹ thuật trong Đại học Harvard giải không ra thì hắn cũng có thể dễ dàng phá giải, mấy đề này dĩ nhiên chẳng thể gây khó dễ.
"Tốt lắm, làm tốt lắm …… ngươi nhìn gì vậy?" Trương Dương vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Di Nhiên.
"A …… không không …… không nhìn gì có ……" Tiêu Di Nhiên tựa như chính mình đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, vội vàng biện hộ, vẻ mặt đỏ bừng.
"Không nhìn gì cả mà cũng có thể kích động sao? Ta đi xem mấy món đã làm xong chưa……"
Trương Dương miệng có chút khô khốc, đứng lên bước ra ngoài.
Nhìn nghiêng tấm thân Trương Dương bước ra ngoài, Tiêu Di Nhiên ngẩn người một trận.
Chính mình bị làm sao vậy? Tại sao bản thân lại gặp phải loại tình huống hồn bất thủ xá (mất hồn) này?
Chẳng lẻ, ta thích hắn?
Nghĩ vậy, Tiêu Di Nhiên đột nhiên lại càng hoảng sợ.
Không có khả năng, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Hắn chỉ là một kẻ bịnh hoạn, hắn là một tên nhìn trộm bịnh hoạn.
Không phải chỉ làm vài đề toán sao? Hơn nữa, chúng ta mới kết giao không đến mấy lần, không có khả năng!
Ta không có thể nào thích hắn, hắn còn phi lễ ta, nghĩ đến hai lần bị phi lễ, Tiêu Di Nhiên trên mặt một trận nóng rần ……
"Đến đây ……"
Trong lúc Tiêu Di Nhiên đang miên man suy nghĩ, Trương Dương bưng một cái mâm đi tới.
"Mỹ nữ, ngươi gọi toàn là món cải xào, ngươi dù không thích ăn thịt nhưng ta vẫn phải ăn chứ, ta là còn phải phát triển thân thể."
"Phì ……" Tiêu Di Nhiên vốn đang ngẩn người chợt nở nụ cười đứng lên nói: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn phát triển thân thể?"
"Mẹ ta có nói, nam phát triển đến ba mươi sáu, nữ phát triển đến mười tám, giống ta, vẫn còn phát triển tốt thêm chục năm, mà ngươi, hắc hắc …… đủ rồi đủ rồi……" Cặp mắt của Trương Dương liếc nhìn thân thể mấp mô phập phồng của Tiêu Di Nhiên qua một lượt rồi cười quái dị nói.
"Sắc lang, mồm chó ăn phân, lấy cơm cho ta!" Tiêu Di Nhiên vẻ mặt đỏ bừng.
"Không được!" Trương Dương quả quyết cự tuyệt.
"A …… khái khái …… tại sao?" Tiêu Di Nhiên không thể tưởng được Trương Dương cư nhiên chút nào không để cho mặt mũi.
"Mẹ ta có nói, nam nhân chân chính tuyệt đối không lấy cơm cho nữ nhân."
Trương Dương vừa nói vừa chạy ra ngoài, quả nhiên không cầm lấy cái tô của Tiêu Di Nhiên.
Tiêu Di Nhiên há miệng không nói nên lời, bĩu môi cũng đi theo phía sau ra ngoài lấy cơm.
Đối mặt với cái bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên ra vẻ kệch cỡm của Trương Dương, Tiêu Di Nhiên thật tìm không ra lý do để phản bác.
"Ăn đi, dưa leo tốt cho dung mạo, ăn nhiều chút." Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Dương gắp rau cho Tiêu Di Nhiên.
"Mẹ ngươi không có nói nam nhân không nên gắp rau cho nữ nhân sao?" Tiêu Di Nhiên có điểm buồn bực hỏi.
"Không có!"
"Tại sao?" Tiêu Di Nhiên tò mò hỏi.
"Mẹ ta có nói, nếu nam nhân tìm lão bà, nhất định phải là nữ nhân biết đi lấy cơm, đây là cấp cho nam nhân tôn nghiêm, nếu ngoại nhân có nhìn vào, nam nhân sẽ rất có mặt mũi."
"Vậy còn gắp rau?"
"Mẹ ta có nói, nam nhân gắp rau cho nữ nhân là một loại ân ái, nhân gia trông thấy sẽ nghĩ rằng cảm tình bọn họ dành cho nhau rất tốt.
Hơn nữa, đối với nữ nhân làm nội trợ đây chính là một loại tưởng thưởng và khẳng định."
"…… mấy cái quy tắc của mẹ ngươi." Tiêu Di Nhiên đột nhiên rất muốn xem một vị mẫu thân như thế nào giáo dục ra được một người có loại tính cách thật đáng kinh ngạc như Trương Dương này.
"Đương nhiên …… a a …… không ăn thịt, thật sự là nghĩ không thông nữ hài tử các ngươi, cả ngày không ăn cái này không ăn cái kia mà vẫn phát dục tốt như vậy……" Trương Dương cầm đôi đũa trái gắp cà rốt, phải gắp dưa leo, vẻ mặt buồn bực dán vào bộ ngực đầy đặn của Tiêu Di Nhiên dò quét.
"…… ngươi ……" Tiêu Di Nhiên còn tưởng rằng trên người mình có dính vết bẩn, khi cúi đầu nhìn không thấy gì, vừa ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt gắt gao của Trương Dương dán chặt vào bộ ngực mình, nhất thời vừa tức vừa vội, nhưng vì không thể tránh được nên chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...