Khuôn mặt cười tươi như hoa càng ngày càng mông lung, khuôn mặt ngượng ngùng kia đã đem Trương Dương tiến vào một thế giới kỳ dị...!
Có thiếu niên thả sức chơi đùa!
Có tình yêu thầm kín rồi lại cay đắng!
Còn có một vụ bạo tạc hình thành sóng xung kích...!
Trương Dương tuy rằng bị Na Na khống chế tâm thần, nhưng hắn vẫn đặc biệt rõ ràng, đương nhiên mục đích của hắn chính là minh xác ký ức lúc còn nhỏ, tìm kiếm xem tại sao mình lại mất đi ký ức.
Không có tuổi thơ, chỉ nhớ mang máng vô số nhân viên mặc quần áo trắng đang di chuyển.
Lúc nhỏ!
Ta lúc nhỏ đã ở nơi nào?
Ở nơi nào?
"Ngao..."
Vốn Trương Dương đang ngồi im lặng thình lình đứng lên, bỗng nhiên hắn trường khiếu kêu lên một tiếng vang vọng đến tận trời cao, mây đen trên bầu trời hôn ám bắt đầu di chuyển rất nhanh, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, giống như có thiên quân vạn mã đang điên cuồng chiến đấu.
Nhìn mái tû tc ngắn đang dựng đứng của Trương Dương, Na Na thật sự sợ hãi.
Tuy rằng nàng đã hạn chế chân khí mê muội.
Thế nhưng nàng rất rõ loại công phu này không ai có thể thoát ra khỏi ảo cảnh.
Cái đó gọi là tâm ma.
Mê muội chân khí chính là khiến người ta xuất hiện tâm ma.
Làm cho bản thân người ta tưởng tượng ra vô số điều mà mình say mê rồi chìm đắm trong đó...!
Trương Dương lại có thể đi ra trong ảo cảnh, điều này khiến nàng thật khó tin.
"A..."
Trương Dương bỗng nhiên huy động song chưởng.
Sóng biển đột nhiên dựng thẳng lên rồi ầm một tiếng trời long đất lở mặt đất rung chuyển.
Bầu trời biến sắc...!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
ngọn sóng khổng lồ cao mấy chục thước ầm ầm đổ xuống.
Ngoài khơi cũng nổi lên từng cơn sóng cuồn cuộn cuốn đến như lốc xoáy.
Nước biển bắn tung tóe trên không trung...!
Chậm rãi.
Chậm rãi.
Ngoài khơi lại khôi phục vẻ yên ả như mọi khi.
Trương Dương đứng lặng trên bờ cát, con mắt thâm thúy nhìn ngoài khơi bao la vô tận, gân xanh trên mặt nổi lên.
Kinh mạch không ngừng phập phồng, dường như hắn đang cố gắng khống chế cơn bạo ngược đang dâng lên trong lòng.
"Trương Dương." Na Na đi tới bên người Trương Dương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mơ màng của hắn.
"Ta không có tuổi thơ."
"Không có sao?"
"Không có!"
Trương Dương chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt cô đơn, khi một người phát hiện mình đột nhiên không có tuổi thơ, vậy ngươi có thể bình tĩnh được không.
Không có ký ức tuổi thơ.
Chính là cuộc đời không trọn vẹn!
Thế giới toàn màu trắng, quần áo màu trắng, bức tường màu trắng, sàn nhà màu trắng, máy móc, đồ vật cũng màu trắng, tất cả đều là màu trắng, tuổi thơ chỉ tràn ngập một màu trắng, không có bất luận tình cảm nào khác.
Dường như mình tựa như một phong bưu kiện chưa được mở ra...!
Tại sao lại như vậy?
Vì sao?
Trương Dương cảm giác đầu mình đau đến độ muốn nứt ra.
Hắn ôm chặt lấy đầu vẻ mặt thống khổ, hắn lúc này mới phát hiện ra một sự thực đáng sợ...!
"Trương Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Na Na cảm giác được trong lòng Trương Dương đang thống khổ, đó là một loại thống khổ khắc cốt ghi tâm.
"Cả em cũng muốn bỏ anh mà đi sao?" Trương Dương thình lình ngẩng đầu, con mắt tràn ngập tơ máu chăm chú nhìn Na Na.
"Không đâu, cho dù là toàn bộ thế giới từ bỏ anh, em cũng sẽ không bỏ rơi anh đâu, bởi vì chúng ta giống nhau, em sống chính là vì có anh." Na Na ôn nhu nói.
"Cám ơn."
Trương Dương hít thật sâu sau đó thở ra, nhẹ nhàng nắm tay Na Na vẻ mặt ôn nhu, cho dù hắn mất đi toàn bộ thế giới, cũng sẽ không để mất Na Na...!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi!"
Vẻ mặt Trương Dương lãnh khốc chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng dắt tay Na Na, hai người biến mất trong tia nắng ban mai, ngoài khơi xa xa mặt trời giống như một bánh xe toát ra quầng sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện...!
Tại Địa Hạ Hắc Quyền tràng.
Khi Trương Dương và Na Na tới, bên trong đã có rất nhiều người, mọi người đứng ở trước cửa để đặt cửa, có vài nhóm lại tụ tập cùng một chỗ để thảo luận tuyển thủ mà mình thích, mà phột màu n lớn mọi người lại ăn vặt và uống bia để đợi trận thi đấu thứ nhất.
Có thể tới nơi này xem thi đấu đa số đều là người có thân phận địa vị, một tên côn đồ căn bản không có khả năng trà trộn vào những chỗ như thế này, mỗi một khán giả đều được kiểm tra rất kĩ thân phận.
Đương nhiên còn có một loại phương thức khác để tiến vào, đó là có người bảo lãnh.
Ví dụ như Kara mang theo Trương Dương, Tô Đại Phong bọn họ tiến vào cũng không có vấn đề gì, hơn nữa lại được an bài ở hàng ghế trên cùng.
Với thân phận của Kara, khách của hắn cũng không phải nhân vật bình thường.
Khiến Tô Đại Phong phiền muộn chính là, lão John thủy chung vẫn không có xuất hiện, song phương đã có một vài lời hứa hẹn nhưng giờ bị đình trệ, hiển nhiên lão John đang ở phía xa mà nhìn, xem Tô Đại Phong rốt cuộc có thực lực để cùng lão hợp tác hay không.
Na Na cũng không đến phòng nghỉ, mà ngồi xuống bên người Trương Dương, trông như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn.
"Trận chung kết cuối cùng bao giờ mới bắt đầu?" Trương Dương không muốn đem thời gian lãng phí ở chỗ này.
"Ngày mai, hôm nay cũng là trận đấu loại cuối cùng, em và Khổng lão nhị, còn có hai tuyển thủ nữa chọn hai người thôi." Na Na hồi đáp.
"Bốn người sao?" Trương Dương nghi hoặc hỏi.
"Ừm, bốn người, ngày mai là hai người đấu để chọn ra một người khiêu chiến với kẻ đạt danh hiệu quán quân." Na Na đáp.
"Nói cách khác, khiêu chiến với tuyển thủ quán quân phải qua hai lần chiến đấu nữa, dường như điều này cũng không công bình."
"Đây là quy định bất thành văn, quán quân cũng nên được hưởng thụ loại đãi ngộ này, hơn nữa, mỗi một quán quân được sinh ra đều phải trải qua quá trình này, cho nên cũng không thể nói là công bình hay không công bình được."
"Ừm."
Trương Dương gật đầu, dù sao nơi này là Địa Hạ Hắc Quyền, quy tắc không có khả năng giống như thi đấu quốc tế, huống chi loại quy tắc này cũng không phải áp dụng với một người, mà là đối mặt với mọi người.
Khi Trương Dương và Na Na nói chuyện phiếm, Tô Đại Phong và Đông Bắc Hổ cũng đang thấp giọng trò chuyện, hai người đều có một loại cảm giác "Tại sao không sớm gặp nhau chứ!" Từ khi hai người đến đây vẫn luôn bàn luận sôi nổi.
Đương nhiên lão Kara và Firman cũng đang nhẹ giọng giao lưu, xem ra rất lịch sự lễ mạo.
Ngay khi mọi người đang nói chuyện phiếm, hai người đã xuất hiện trên lôi đài, vì vậy toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh.
Hai người cự hán!
Hai cự hán khiến người ta chấn động, cánh tay giống như thép nguội.
Cơ ngực và cơ bụng từng khối từng khối tựa như thép tấm, vóc người thật lớn tràn ngập một cỗ lực lượng dũng mãnh, nếu như nói đối thủ trước đây của Khổng lão nhị cũng là một kẻ đô con , vậy hai người kia chính là người to lớn trong đám người to lớn.
Đây là hai người da trắng, đương nhiên da cũng không hoàn toàn trắng, đó là màu nâu rám nắng, toàn thân đầy lông khiến người ta cảm giác hai người giống như hai con đại tinh tinh.
Một kẻ là người Mĩ Quốc.
Một kẻ là người Nga.
Hai người lên lôi đài nhưng không không có biểu diễn, cơ hồ là mở màn đã quyết liệt rồi.
"Ầm!"
"Ầm!"
Người Nga ra tay trước.
Quả đấm cương mãnh liên tiếp như đạn pháo hướng tuyển thủ người Mĩ Quốc, quyền phong vù vù, người khán giả nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Đây là trận chiến giữa hai siêu cấp tuyển thủ.
Ngay cả Khổng lão nhị đã tấn cấp cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn phát hiện vận khí của mình thật sự rất tốt, nếu như ngay từ đầu gặp phải hai cự hán này vậy không biết kết quả sẽ như thế nào nữa.
Đương nhiên Khổng lão nhị không biết, đây là tổ chức ngầm đã khéo léo an bài, Khổng lão nhị giống như loài hắc mã, người tổ chức cũng không muốn để hắn bại trận quá sớm, bởi vì Khổng lão nhị chính là người dễ dàng nhất khiến khán giả cá cược...!
Đây là trận chiến của những chú voi.
Trận đấu cũng không kịch liệt như mọi người tưởng.
Thậm chí có thể dùng từ thong thả để hình dung, dù sao đây cũng là hai tên quái vật thể trọng nặng đến hai trăm kg, động tác có nhanh đi nữa người xem vẫn cảm thấy chậm chạp.
Thế nhưng mặc dù tốc độ không nhanh như điện chớp cũng rất tàn khốc, từng quyền tung ra kéo theo da tróc thịt bong máu tươi vẩy đầy.
Lực lượng của hai người mạnh đến kinh người.
Chỉ dùng tay không có thể phá vỡ da thịt, được một lát hai tuyển thủ đã biến thành người máu, thế nhưng sức chiến đấu vẫn cường hãn như thường, mỗi một đòn tung ra đều khiến tim người khác đập mạnh...!
Nhìn hai người giống như hai con voi đang chiến đấu, Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng, trận đấu này hoàn toàn nghiền về hình thức vật lộn, chính là lợi dụng thân thể cường tráng để lao vào nhau.
Cao thủ bình thường căn bản không có cách nào đánh bại thân thể đã đạt được cảnh giới đỉnh cao của loài người.
Đối với bọn hắn mà nói, lại đối lập.
Chỉ cần nắm được một cơ hội là có thể giết chết đối thủ.
Đương nhiên khi gặp cao thủ chân chính, loại chiến đấu như đô vật này tựu như một loại chiến đấu tự sát.
Ngay cả gặp phải Lưu Bưu, một kẻ đã luyện quả đấm đến mức hỏa hậu, đối mặt với loại tuyển thủ này thắng lợi cũng rất dễ dàng, chỉ có điều trên thế giới này người như Lưu Bưu dù sao cũng rất hiếm có, rất khó tìm được vài người...!
"!"
"!"
Ngay khi Trương Dương đang miên man suy nghĩ, phía bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là liên tiếp thanh âm thân thể bị quật ngã.
"A..."
Một tiếng hét thảm vang lên, một cơ thể to lớn từ ngoài cánh cửa bay lên.
"Ầm!"
Cơ thể nện xuống chỗ ngồi của đám khán giả, một trận hỗn loạn lan tràn, toàn bộ không gian truyền đến một trận ầm ĩ, vô số người mặc âu phục màu đen canh cửa lao đến.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Mỗi người đều xuất hiện ý nghĩ đó trong đầu, bởi vì có thể rõ ràng thấy rất nhiều người bảo vệ tay lăm lăm cầm vũ khí...!
"Cút ngay, Bưu đại gia ta tới tìm Kara trùm Mafia..."
Nghe được tiếng quát kia, hai người trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Người thứ nhất chính là Kara, trên trán gân xanh nổi đầy, hai tay nắm chặt, hắn mặc dù là Mafia, thế nhưng chưa từng có người đứng trước mặt kêu hắn là Mafia, cho dù là cảnh sát cũng sẽ không dám.
Mà mấy người hộ vệ ngồi xung quanh Kara vẻ mặt lại càng phát ra sát khí dày đặc, dường như lúc nào cũng có thể đứng lên giết người vậy.
Một người nữa chính là Trương Dương.
Chính là Lưu Bưu.
Nghe được âm thanh ngang tàng hống hách như vậy, Trương Dương cơ hồ là như có một loại phản xạ đứng bật dậy, hắn cũng thật không ngờ Lưu Bưu lại đến nhanh như vậy, hắn nhớ rõ chính là ngày hôm trước mình mới điện thoại, nói là bên kia còn có một chút phiền phức, không nghĩ tới hôm nay Lưu Bưu đã đến Mĩ Quốc, hiển nhiên hắn vui mừng vì chuyện phiền phức của Đỗ Tuyết các nàng đã được giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...