Lý...!Lý Sư phụ”
Đôi mắt Lưu Bưu mở to như chuông đồng, kinh ngạc nhìn thằng mặt mày bầm dập, quần áo tả tơi đang nằm trên mặt đất.
“Bưu ca, là em...!là em” Lý sư phụ chính là lái xe của Mao Vân Hoa, lái chiếc xe BMW trắng.
“Là ai làm?”
Nhìn mấy người nằm trên mặt đất, vừa đúng mười lái xe, không thiếu một người, cả người Lưu Bưu như một ngọn lửa, đôi mắt báo lóe ra tia độc ác.
Khí thế như ma thần của Lưu Bưu làm cho hiện trường trở nên im ắng.
Mấy chục thằng vô thức lui về phía sau một bước.
“Không ai được rời đi” Trương Dương nói, giọng nói lạnh lùng không cho phép cãi lại.
“Mày nói không ai được rời đi là không được rời đi....!A”
Chưa hết câu, Trương Dương đã bước tới, tay trái nắm lấy cây gậy sắt trong tay đối phương, tay phải đánh một cái.
Một tiếng “rắc rắc” làm người ta sợ hãi vang lên.
Cả cánh tay của tên lưu manh gãy thành hai đoạn, gậy sắt rơi xuống mặt đất.
Tiếng kêu đau đớn làm cho người ta sợ hãi.
Tất cả ánh mắt đều nhìn Trương Dương đầy sợ hãi.
Ngay cả đám Lưu Bưu cũng kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trong lòng bọn họ, Trương Dương luôn là một người có tính cách ôn hòa, không phải bước đường cùng hắn sẽ hiếm khi ra tay độc ác.
Mà bây giờ chỉ là mấy thằng lưu manh bình thường đã khiến hắn ra tay như vậy, đây nằm ngoài suy đoán của bọn họ.
“Tao là cường giả, nếu đám chó mèo cũng có thể khi dễ, không phải làm nhục cường giả bọn tao sao” Trương Dương cảm thấy sự kinh ngạc của Lưu Bưu và A Trạch, quay đầu lại thản nhiên nói.
“Các huynh đệ, lên, bọn chúng ít người”.
Một tên lưu manh giơ gậy sắt nhằm vào Trương Dương.
Ngay lập tức đám lưu manh như ong vỡ tổ.
Bọn chúng dựa vào một cỗ khí thế chứ không phải dựa vào tổ chức và kỷ luật.
Chẳng qua nhiều khi dựa vào khí thế này cũng có lực sát thương không thể coi thường.
Mấy chục tên lưu manh ùa tới.
“!”
"!"
Trương Dương như một máy bay chiến đấu, giơ tay nhấc chân lên là nghe thấy tiếng xương gãy “Rắc rắc” Chỉ chốc lát hơn mười tên lưu manh đã ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Chỉ hơn mười giây đã có hơn hai mươi tên lưu manh ngã xuống mặt đất.
Hơn mười thằng còn lại đứng im như tượng.
Đám Lưu Bưu không khỏi há hốc mồm nhìn Trương Dương.
Bọn họ vốn định gia nhập chiến tranh.
Nhưng bọn họ chỉ hơi ngây người thì Trương Dương đã giải quyết xong trận chiến.
“Đi”.
Trương Dương nhìn đám người kia, lạnh nhạt nói.
Lúc này đã có lái xe gọi đám vệ sĩ da đen tới.
Một đám người bị thương được kéo lên xe rời khỏi.
Lúc lên xe từ trong miệng Lý sư phụ, mọi người mới biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lý sư phụ và mấy lái xe khác ngồi hát karaoke một lát, sợ Trương Dương cần xe nên đã sớm chờ ở trên xe.
Một chiếc xe vừa lúc đâm vào phía sau xe Lý sư phụ làm xước sơn.
Sau đó chuyện đã bắt đầu.
Đầu tiên một đám người ra dọa dẫm.
Nhưng đâu biết trong mười lái xe này có mấy người đi theo Đao Ca đâu có chịu thiệt.
Nhưng có câu voi còn sợ kiến, đối phương có mấy chục thằng cộng với một đám người vây quanh chỉ riêng nước miếng đã đủ dìm chết chó.
Mười lái xe lập tức bị đánh cho một trận.
Hiển nhiên đây là do biển số bên ngoài gây họa.
Một chiếc xe biển số bên ngoài vào mấy nơi giải trí này thường hay bị người khi dễ.
Đương nhiên nếu như giọng nói của mày là người địa phương thì lại khác.
Quan trọng là lái xe BMW người thành phố ZHU, khẩu âm Nghiễm Đông, điều này khiến cho bọn họ phải nằm sấp xuống mặt đất.
Một cuộc ẩu đả, thậm chí mười lái xe chưa kịp gọi điện cho bọn Trương Dương đã bị ngã xuống.
Đạo lý kiến nhiều cắn chết voi lại được tái diễn.
“***, chúng ta phải giết về, *** dám chơi bọn ta” Lưu Bưu giận dữ.
“Gấp cái gì?” Trương Dương lạnh lùng cười nói.
“Dương ca có diệu kế sao?” Tiểu Lý Tử ngồi ở ghế trước hưng phấn quay đầu lại hỏi.
“Mấy đám lưu manh dám đặt mục tiêu là xe con đắt tiền thì đều có bối cảnh.
Mấy thằng lưu manh này chẳng thú vị gì, đã làm thì làm cho lớn.
Chúng ta chờ Lão Đại của chúng ra mặt” Trên thực tế Trương Dương phát hiện lái xe của mình bị đánh, hắn thấy xe BMW của mình va chạm nhỏ với xe Pastor, lập tức nhận định đây là có mưu đồ từ trước.
“Bốp” Lưu Bưu vỗ mạnh một cái lên đầu mình: “*** không ngờ lại quên, va chạm thế này, ừ ừ, chờ bọn chúng đến, phải chơi lại....”
“Ha ha, đây là tao thỏa mãn mày.
Mày không phải muốn gây chuyện sao, chúng ta sẽ chơi lớn.
Coi như làm lễ vật A Trạch tặng Xuân Ca”
“Xuân Ca...!ồ, Xuân Ca chính là đại ca của A Trạch, đúng đúng....”
Lưu Bưu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nghĩ đến Lão Đại Tân Cương.
Lúc bọn họ quen A Trạch, A Trạch đang đi theo Xuân Ca.
Trên thực tế Trương Dương đến tỉnh là vì nghĩ đến Xuân Ca.
Bởi vì Trương Dương rất rõ ràng A Trạch vẫn nhớ đến Xuân Ca.
Mặc dù A Trạch không nói gì nhưng sau khi đi đến tỉnh hắn đã có một tia ba động.
Hiển nhiên đây là vì Xuân Ca.
“Dương ca, Dương ca, Xuân Ca là ai tao không quan tâm.
Tao chỉ muốn biết va chạm là cái mẹ gì?” Tiểu Lý Tử vội vàng hỏi.
“Bưu đại gia nói cho nghe.
Va chạm là một câu nói, ý nói lúc mua đồ cổ thường cố ý làm cho những món bị rạn nứt vào giữa hàng hóa.
Người vận chuyển không cẩn thận làm hỏng, bọn họ liền có thể mượn cơ hội này lừa bịp, đồ hỏng mà vẫn lấy được tiền.
Thằng bị lừa còn phải ôm một đống đồ vỡ về.
Hôm nay chuyện này càng phát sinh ở trên xe của chúng ta.
Ở rất nhiều thành phố lớn thậm chí còn có những nhóm tạo thành băng đảng va chạm.
Bình thường Lão Đại của những băng đảng, nhóm này đều có chỗ dựa.
Mục tiêu càng lớn, chỗ dựa càng sâu.
Xe của chúng ta là BMW, người đi xe này không phú thì quý, đối phương nếu dám va chạm nói rõ bọn chúng có thế lực rất lớn ở tỉnh.
Hắc hắc...!tao nghĩ chỉ cần chúng ta tìm một khách sạn để ở thì không đầy một tiếng đối phương sẽ giết tới cửa”
“Bọn họ không sợ đụng chạm phải chủ nhân lợi hại sao?” Tiểu Lý Tử hỏi.
“Không sợ, bình thường người như vậy đều là địa đầu xà, hơn nữa có quan hệ nhất định với tầng lớp trên.
Cho nên mới có đạo lý cường long không đè nổi địa đầu xà.
Trừ phi gặp phải đối thủ có quyền thế ngất trời.
Chẳng qua cơ hội đó rất hiếm, cho dù gặp phải cùng lắm nhận lỗi là xong.
Người có quyền thế thực sự sẽ không so đo với những người như thế” Lưu Bưu có kinh nghiệm giang hồ phong phú nhất trong đây, đặc biệt càng hiểu rõ đám lưu manh.
Lúc ở trường học, thằng nhãi thường xuyên chơi trò này để kiếm mấy bao thuốc....!
“Đúng, A Trạch, mày có liên lạc với Xuân Ca không?” Lưu Bưu hỏi.
“Không” A Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu.
“Sao không liên lạc?”
“Không cần thiết”
“Ngày mai đi gặp Xuân Ca chứ?”
“Đi”
Hơn hai mươi phút sau, mười chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ xe của một khách sạn bốn sao.
Mọi người thuê phòng nghỉ ngơi.
Đám lái xe bảo khách sạn cho ít băng bó, thuốc chữa thương.
Mặc dù thằng nào thằng nấy bị bầm dập nhưng đều là vết thương ngoài ra, tĩnh dưỡng mấy ngày là được rồi.
Ngay lúc Trương Dương tiến vào khách sạn, trong một gian phòng ở KTV có đại hán hơn bốn mươi đang cúi đầu uống rượu.
Bên cạnh hắn còn có hơn mười đại hán cao lớn.
Không khí rất trầm lắng, nặng nề.
Ở tỉnh dù là hắc đạo hay bạch đạo, có không ít người nhận ra hắn.
Hắn chính là Điêu Ca.
Điêu Ca là người sinh ra và lớn lên ở đây.
Trước kia hắn chỉ là một nhân vật thấp bé, khống chế một băng đảng nhỏ chuyên va chạm.
Thời thế tạo anh hùng, sau khi Trương Dương giết người phát ngôn của Mãi Mãi Đề ở tỉnh, tỉnh rơi vào cảnh quyền lực không ai lắm.
Mãi Mãi Đề lại vì nội loạn nên không có tinh lực xử lý nơi này.
Hắn thừa dịp xây dựng thế lực.
Thế lực của hắn đã được phát triển, nếu như không có sự tồn tại của đám Tân Cương kia thì quá hoàn hảo.
Bây giờ hắn đang rất phiền, rất phiền.
Bởi vì một đám huynh đệ đi đánh giang sơn cùng hắn đã bị người hủy đi mười mấy người.
Đám huynh đệ này nhờ va chạm mà sống.
Bởi vì sự cường đại của hắn nên miệng bọn họ càng lúc càng lớn.
Trước kia va chạm có lựa chọn, bây giờ gần như chỉ cần phát hiện mục tiêu là ra tay.
Điều này làm cho hắn rất buồn bực.
Từ trước đến nay va chạm không được lộ mặt.
Bây giờ hắn lại đang khống chế mấy ngành kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng mấy huynh đệ đã theo hắn lâu năm vẫn cảm thấy hứng thú với ngành cũ.
Đối với bọn họ mà nói va chạm kiếm được tiền nhanh nhất và cũng sảng khoái nhất.
Điêu Ca hiểu rõ tâm lý của đám huynh đệ này.
Đây là một loại bệnh nghề nghiệp, giống hệt như bọn trộm cho dù đã làm nghề khác nhưng mắt vẫn luôn chú ý đến ví của người ta.
Trên thực tế Điêu Ca cũng rất muốn tự mình va chạm, nhưng thân phận của hắn không cho phép làm việc này.
Đối phương là ai?
Có vệ sĩ da đen, có mười chiếc xe con đắt tiền bên ngoài.
Điêu Ca gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm nhóm người này.
Nhưng không có đầu mối nào, phía chính phủ cũng không có chi tiết về bọn họ.
Hiển nhiên đây là một đám người có tiền, hơn nữa rất có thể là xã hội đen ở bên ngoài.
“!”
Chén rượu rơi xuống mặt đất vỡ vụn, Điêu Ca đứng bật dậy.
“Các huynh đệ, dù nó là ai, ở tỉnh này dù là rồng tao cũng chơi được, là hổ thì nằm xuống cho tao”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...