Có chuyện gì quan trọng hơn đại hán áo giáp vàng?
Mọi người nhìn nhau, sau đó ngồi xuống.
Đợi ba người ngồi xuống hết, Trương Dương mới nói.
“Bây giờ, chúng ta nói đến vao n công của mình.
Võ công của A Trạch hoàn toàn là tự ngộ ra, là thiên phú.
Nếu như không có thiên phú, không ai có thể đạt đến cảnh giới như A Trạch.
Điều này không chỉ là tu luyện, thiên phú còn quan trọng hơn khổ luyện.
A Trạch sau khi được tướng quân chỉ điểm càng tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
A Trạch, mày biết tại sao tướng quân chỉ dạy võ công cho mày không?” Trương Dương nói.
A Trạch không trả lời, lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Hiển nhiên hắn chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này.
“Bởi vì, mày và tướng quân có cùng nguồn gốc, võ công của tướng quân rất thích hợp với mày.
Giống như chỉ dành cho chính mày mà thôi.
Trên thực tế lúc tướng quân chỉ điểm cho mày, tao và Lưu Bưu cũng ở đó.
Tướng quân cũng không hề giấu giếm, chỉ điểm ngay trước mặt bọn tao.
Nhưng tao và Lưu Bưu không đạt được chỗ tốt nào.
Biết tại sao không?”
“Không biết” A Trạch lắc đầu.
“Ừ, vấn đề này để sau sẽ nói.
Bây giờ nói đến võ công của Lưu Bưu.
Võ công của Lưu Bưu là do Tiểu hòa thượng cung cấp một ít bí tịch.
Hơn nữa Tiểu hòa thượng không ngừng chỉnh sửa, đúng không?” Trương Dương nhìn Lưu Bưu hỏi.
“Hả...!đúng đúng...!bạn cờ của tao nói cho mày biết?” Lưu Bưu vội vàng gật đầu.
“Không có, tao chỉ đoán.
Dù sao Tiểu hòa thượng là trí tuệ máy tính, không phải người, hắn không thể tu luyện võ công, cũng không biết Lưu Bưu thích hợp với loại võ công nào.
Biện pháp duy nhất của Tiểu hòa thượng chính là thông qua các môn võ công mà Lưu Bưu tu luyện đạt đến hiệu quả nào mà phán đoán.
Lưu Bưu, mày có phải cảm nhận được võ công bí tịch mới mà Tiểu hòa thượng đưa cho đều dễ dàng tu luyện hơn không?”
“Ừ ừ, đúng đúng, đúng là thế.
Lúc mới đầu, bạn cờ...!Tiểu hòa thượng kia đưa bí tịch tao đọc không hiểu.
Từ từ hắn đưa võ công dễ luyện tập hơn cho tao.
Hắc hắc, cho nên tao thường xuyên lên mạng tìm hắn đòi bí tịch” Lưu Bưu nhếch miệng cười nói.
“Đúng thế.
Lại nói đến Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử không thể nghi ngờ là thiên tài trong thiên tài.
Hơn nữa là thiên tài rất may mắn.
Phải biết rằng loài người có vô số thiên tài, nhưng không phải ai cũng may mắn tìm được một đống cổ tịch, không phải ai cũng có thể có một nơi tu luyện như vậy.
Mà những bộ sách mà Tiểu Lý Tử học võ công, rất lâu trước kia tao đã tìm được một ít đầu mối trong đó.
Trước khi tao có được Tiên Đạo Mạn Mạn, võ công chủ yếu của tao xuất phát từ cổ tịch”
“Mày cũng tìm được võ công từ những quyển sách đó?” Mắt Tiểu Lý Tử sáng rực lên.
“Đúng, vấn đề này lát nữa sẽ trả lời.
Bây giờ lại nói đến tao.
Đầu tiên tao muốn nói đến con người mình.
Tao không phải thiên tài, đương nhiên cũng không phải người bình thường.
Lúc học ở trường, khi làm thêm ở nhà hàng, gặp phải vụ nổ, Lưu Bưu đã biết”
“Ừ ừ...!mày sau khi bị thương, tao nghe tin lập tức đến xem.
Biết được mày bị mang đi, theo lời là mang đến tỉnh chữa trị.
Sau đó mày về, tao không nghe mày nhắc qua, chẳng lẽ có vấn đề gì trong đó?”
Trương Dương đưa tay ra, để Lưu Bưu im lặng.
“Tất nhiên có một bí mật rất lớn.
Vụ nổ lần đó rất nhiều người chết, tao không hiểu thế nào mà kế thừa trí nhớ của bọn họ.
Những trí nhớ đó có của nhà khoa học, võ thuật, tâm lý học...Lúc mới đầu tao vẫn tưởng là chuyện ngoài ý muốn, tao im miệng, không dám nói cho bất cứ ai.
Tao rất sợ.
Đầu óc tao lúc đó rất hỗn loạn, để khống chế được tao phải trải qua một thời gian đau đớn cùng cực, sau đó tiến vào trạng thái không minh.
Chẳng qua vẫn còn có di chứng, đến bây giờ một ít suy nghĩ không lành mạnh thường xuyên nhảy ra ảnh hưởng đến quyết định và hành vi của tao”
“Không phải chuyện ngoài ý muốn?” Ba người khó hiểu nhìn hắn: “Không phải ngoài ý muốn, tao dần dần phát hiện có một cỗ lực lượng vô hình luôn quấn lấy mình, thậm chí là chúng ta.
Tao nghi ngờ lần đó là một thí nghiệm khoa học thất bại, tao là vật thí nghiệm” Giọng nói của Trương Dương trở nên nghiêm trọng, vấn đề này hắn đã suy nghĩ vô số lần, câu trả lời cuối cùng chính là điều mà hắn nói ra.
Mình kế thừa trí nhớ không phải ngẫu nhiên mà là một cuộc thí nghiệm.
“Ai bày ra thí nghiệm đó?”
“Bây giờ tao vẫn không thể kết luận.
Bởi vì mọi người ở đấy đều đã chết.
Tao đoán đó sẽ là một tổ chức rất cường đại.
Tổ chức này có cả lực lượng đất nước tham gia.
Chẳng qua không cần lo lắng, bởi vì đến tận bây giờ tổ chức này vẫn đang giám sát tao, muốn từ hành vi phản ứng của tao mà xác định số liệu thí nghiệm.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó mà tao còn có thể sống đến bây giờ” Lưu Bưu ngơ ngác nhìn phòng họp.
Không ngờ rằng chuyện vô cùng nguy hiểm đó lại là một thí nghiệm thất bại.
Không ai hy vọng mình là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Không ai hy vọng mọi hành động của mình đều bị người giám sát.
Càng không ai hy vọng người khác quyết định vận mệnh của mình.
Cho đến bây giờ A Trạch và Lưu Bưu mới hiểu Trương Dương luôn muốn đổi địa điểm, không ngừng lại.
Thậm chí còn buông tha thế lập cực vất vả thành lập tại thành phố ZHI, tất cả đều là muốn thoát khỏi sự khống chế đó.
“Được rồi, bây giờ lại nói đến võ công của tao.
Võ công của tao rất phức tạp.
Sau khi đạt được vô số trí nhớ, tao bắt đầu lục lọi, tìm kiếm võ công cho mình.
Tiến bộ mọi người cũng có thể thấy.
Trên thực tế, lúc ba bọn tao tu luyện đều tránh né đối phương.
Mặc dù nhìn có thể hiểu một ít, nhưng chỉ là khái niệm mơ hồ.
Võ công của tao bắt đầu điên cuồng tiến bộ là khi có thần công Tiên Đạo Mạn Mạn.
Ngoại trừ Tiểu Lý Tử, A Trạch và Lưu Bưu gần như thấy cả quá trình tu luyện của tao.
Thậm chí tao còn thoáng chỉ điểm bọn mày”
Trương Dương chậm rãi nói quá trình tu luyện của mình ra, trong lòng đột nhiên có cảm giác dễ dàng.
Từ trước đến nay trong lòng Trương Dương luôn vướng bận.
Dù sao A Trạch và Lưu Bưu đều là huynh đệ của hắn, nhưng lại không chia sẻ, điều này làm Trương Dương áy náy.
Khi Trương Dương cẩn thận phân tích võ công của mình, ba người tập trung tinh thần lắng nghe.
Nghe khác so với nhìn Trương Dương tu luyện.
Giống như nhìn người ta tu luyện nội công vậy, nếu không giải thích, xem cả đời cũng không được gì.
Dù sao chủ yếu là chân khí vận hành và suy nghĩ với võ công.
Có lợi nhiều nhất chính là A Trạch và Lưu Bưu.
Bọn họ đã nhìn thấy Trương Dương tu luyện một thời gian, một vài chiêu thức đã in sâu trong đầu bọn họ.
Trương Dương bây giờ lại giải thích, lập tức sinh ra cảm giác thông suốt.
Chẳng qua Tiểu Lý Tử cũng rất có lợi.
Thiên tư của hắn hơn xa hai người A Trạch và Lưu Bưu.
Vẻ mặt của ba người bây giờ khá khác nhau, lúc cau mày trầm tư, lúc gõ bàn khen hay.
Tiểu Lý Tử càng đưa tay lên vẽ loạn lên.
Trương Dương không đánh động bọn họ, chỉ mỉm cười nhìn ba người đắm chìm vào thế giới võ học.
Trương Dương cảm thấy rất thoải mái, như bỏ được tảng đá ngàn cân, chia sẻ thật thoải mái, Trương Dương phá vỡ bóng ma ích kỷ.
Thời gian từng giây một trôi qua, đến tận giữa trưa ba người mới tỉnh lại.
Khi ba người dừng tu luyện, đều ngồi xuống ghế nhìn nhau.
“Trương Dương...”
Ba người đồng thanh nói.
“Mày nói trước đi” Ba người lại động thanh.
“Tao nói trước” Trương Dương đưa tay ra, đôi mắt thâm thúy nhìn mọi người.
Mỉm cười nói: “Thực ra tao vẫn luôn ích kỷ.
Tao không muốn chia sẻ bí mật của mình với người khác.
Tao sợ người khác học võ công của mình.
Thậm chí tao còn cố gắng không bại lộ chi tiết của mình trước mặt người khác.
Từ trước đến nay tao vẫn rất áy náy.
Bọn mày là huynh đệ của Trương Dương tao, không ngờ tao lại không chia sẻ kinh nghiệm với mọi người.
Tao quá thất bại, tao không phải người đàn ông chân chính.
Chẳng qua hôm nay tao đã phá vỡ tâm ma trong lòng mình.
Tao đã đi ra, đây là điều tao muốn nói”.
“Trương Dương, bọn tao...”
Lưu Bưu và A Trạch nhìn nhau, mặt mày xấu hổ.
Trên thực tế đây không phải là vấn đề của riêng Trương Dương, mà là vấn đề của tất cả mọi người.
Võ thuật Trung Quốc tại sao xuống dốc, bởi vì tư tưởng giữ bí mật võ công.
“Không nên xấu hổ, tao phải là người xấu hổ nhất, bởi vì võ công cao nhất” Trương Dương cười khổ nói.
“Đúng vậy, không cần xấu hổ, bây giờ nói ra vẫn không hề muộn, chúng ta là huynh đệ”
A Trạch ít nói đứng lên, đưa tay lên không trung, tay Trương Dương và Lưu Bưu cũng nắm lấy, sáu bàn tay nắm chặt lấy nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...