Không khí nặng nề làm người ta hô hấp khó khăn.
Mấy chục đại hán đều có một cảm giác khó hiểu.
Động tác của Trương Dương mặc dù rất chậm, nhưng từ ghế đến trước cửa chỉ có mười lăm mét, dù chậm đến đâu cũng chỉ mất có mười mấy giây mà thôi.
Trương Dương đang trong trạng thái không minh.
Hắn khống chế được động tĩnh của mỗi cơ thể trong phòng, mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh.
Hắn cảm thấy mấy chục trái tim đang đập mạnh, đập rất nhanh, máu cũng đang chảy rất nhanh.
Khẩn trương!
Khẩn trương!
Theo Trương Dương tới gần, tim mỗi người đều đập mạnh lên, tay cầm côn, cầm đao đều ướt sũng, áp lực tâm lý quá lớn, áp lực vượt xa thị giác.
Đương nhiên bị áp lực lớn nhất là mấy đại hán đứng trên cầm súng lục trong tay, ánh mắt thi thoảng nhìn Cơ Ca và Trương Dương.
Bây giờ bọn họ đang đợi Cơ Ca lên tiếng.
Chỉ cần Cơ Ca mở miệng, bọn họ lập tức nổ súng, sẽ làm cho người thanh niên đang tạo áp lực rất lớn này thành tổ ong.
Gần.
Trương Dương đã cách đám người không đến ba bước, bước thêm nữa là chạm vào bức tường người.
Một cỗ sát khí mãnh liệt tràn ngập không trung.
Hơn ba mươi đại hán sinh ra sát khí khổng lồ.
Nhưng ba người Trương Dương căn bản không có chút sát khí.
Bọn họ phát ra áp lực tinh thần chứ không phải sát khí.
Không khí giống như bị thiêu đốt vậy, trong lúc này Cơ Ca mở miệng nói.
“Tránh ra”.
Giọng nói của Cơ Ca rất trầm trọng, hiển nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận mới vậy.
Sau khi Cơ Ca nói, cửa lập tức lộ ra một lối đi.
Hơn ba mươi đại hán đứng sang hai bên, như chào đón Trương Dương vậy.
Trương Dương lạnh nhạt đi tới cửa, dừng bước quay đầu lại.
“Mày rất thông minh.
Tao cảnh báo cho mày một câu, thành phố ZHI là của Đao Ca, không có bất cứ thằng nào có thể thay thế vị trí của Đao Ca.
Hy vọng mày sẽ biết lựa chọn cho đúng”
“...” Cơ Ca đứng lên, nhìn Trương Dương không nói.
Đến khi Trương Dương xoay người rời đi cũng không nói được gì.
Trương Dương đi ra, Lưu Bưu vẫn đang ở cửa, mà A Trạch vẫn còn ở bên trong.
Đây vốn là một thế trong ngoài giáp công.
Bây giờ Cơ Ca nếu để cho bọn họ đi, vậy không khí căng thẳng sẽ biến mất.
“Đi” Lưu Bưu nhếch miệng cười.
“Ừ” A Trạch từ từ đi ra khỏi đám người, rất thong dong, giống như ra vào tự nhiên giữa thiên quân vạn mã.
Ngay khi hai người ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều tưởng rằng hai người sẽ rời đi.
Lưu Bưu đột nhiên xoay người lại.
Đột nhiên.
Không khí lại trở nên khẩn trương.
Áp lực tinh thần Lưu Bưu phát ra làm cho hơn ba mươi đại hán như lâm đại địch.
Trên thực tế, sức mạnh của Lưu Bưu theo người báo tin nói đã đưa vào suy nghĩ chủ quan, Lưu Bưu là một người rất nguy hiểm.
Nhân vật nguy hiểm, tự nhiên là đối tượng đề phòng.
Chẳng qua, làm cho người ta ngạc nhiên đó là người đầy khí tức nguy hiểm này vẻ mặt không hề nguy hiểm, quay đầu lại đi tới bên cạnh một đại hán, rất thân thiết vỗ vai người này.
“Huynh đệ, đừng run, tay mà run sẽ làm cho súng đặt trong túi nổ đó, nếu như làm của quý bị thương vậy thì nguy, hắc hắc”
Đại hán đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức mặt đỏ bừng lên.
Trên thực tế, hắn vẫn lo lắng vấn đề này, súng để trong túi quần cảm giác rất bất ổn.
Cảm giác lạnh buốt của kim loại làm hắn không thoải mái.
“Chuyện giết gà dọa khỉ chắc bọn mày cũng biết? Cơ Ca, mày tuyệt đối đừng làm con gà đó, ha ha ha”
Lưu Bưu nói xong, rất quan tâm phủi phủi mấy hạt bụi vô hình trên người đại hán kia, chỉnh quần áo lại cẩn thận cho hắn, sau đó ngửa mặt lên trời cười phá lên.
Bộ mặt kiêu ngạo đó làm cho đám đại hán Đông Bắc hận không thể rút súng ra bắn một trận mới hả cơn giận trong lòng.
“Cơ Ca, tại sao không ra tay?” Khi ba người Trương Dương đi mất, một tên đại hán cao lớn trên cổ săm hình bọ cạp oán hận nhìn về phía Lưu Bưu đã đi mất, đưa tay ra, mấy tiếng “răng rắc” vang lên: “Tại sao lại phải ra tay?” Cơ Ca nhìn người này một cái, lạnh nhạt nói.
“...” Đại hán há hốc mồm không nói thành lời.
Hiển nhiên người này khá giống Lưu Bưu, là một tên đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Làm cho hắn nói ra nguyên nhân phải ra tay, thực sự là làm khó hắn.
“Bọn họ là đàn em của Đao Ca.
Chúng ta giết đàn em của Đao Ca có ích lợi gì chứ? Giết bọn chúng, không giải quyết được gốc của vấn đề.
Ngược lại sẽ khiến cho Đao Ca điên cuồng trả thù.
Đao Ca vẫn là Lão Đại ở nơi này.
Đạo lý cường long không đè nổi địa đầu xà mà, bọn mày chẳng lẽ không hiểu?”
“Bây giờ rất rõ ràng, Đao Ca muốn giết một dọa trăm.
Tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, không biết tao là người thứ nhất hay là thứ hai, trước hết phải xem một chút...”
Trên mặt Cơ Ca hiện lên một tia âm độc.
Đao Ca chỉ là một nhân vật giang hồ mà thôi.
Bây giờ những kẻ trên giang hồ không phải nói đến nghĩa khí, mà là lòng dạ độc ác.
Đao Ca luôn là một cái kim trong lòng hắn.
Mỗi lần nghĩ đến bên cạnh có Đao Ca, Cơ Ca cảm thấy rất không thoải mái.
“Bây giờ nên làm gì?” Sau khi ba người rời khỏi khu giải trí, câu đầu tiên của Lưu Bưu liền hỏi mấu chốt của vấn đề.
“Tìm Đao Ca”.
“Tìm Đao Ca”.
“Đúng, đây là chuyện của Đao Ca.
Phải do Đao Ca tự mình xử lý” Trương Dương thản nhiên nói.
“Nhưng mà...”
“Không phải mày cũng cho rằng Đao Ca sa sút tinh thần đó chứ?” “Chẳng lẽ có tin gì?” Lưu Bưu run lên.
“Ha ha, không có tin gì.
Tao chỉ là tin Đao Ca.
Đao Ca dù có sa sút đến đâu nhưng muốn khống chế ZHI chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ở ZHI chỉ cần Đao Ca không chết, không ai có thể thay thế anh”.
“Không được, vừa nãy chúng ta vừa uy hiếp thằng Cơ Ca kia.
Nó có thể nghĩ sẽ giết Đao Ca không?”
Lưu Bưu đột nhiên trở nên lanh lợi, biến sắc.
Nhìn vẻ mặt của Lưu Bưu, Trương Dương và A Trạch không khỏi nhìn nhau cười.
Lưu Bưu không ngu nhưng bắt hắn động đầu óc không dễ.
Đạo lý của hắn chính là nắm tay lớn hơn tất cả.
Từ đó có thể thấy ra, Lưu Bưu rất quan tâm Đao Ca.
Đương nhiên làm cho hắn động đầu óc, đủ thấy coi trọng đến mức nào.
Nhân cách mị lực của Đao Ca mới vĩnh viễn là vô địch.
“Tao nghĩ, Đao Ca tự biết chú ý.
Nếu như Đao Ca không xử lý được, vậy Đao Ca không phải là Đao Ca” Trong mắt Trương Dương lóe lên một tia thâm thúy.
“Ý của mày nói là chúng ta không giúp Đao Ca?” Nói đến chuyện của Đao Ca, Lưu Bưu quả nhiên trở nên thông minh.
Lập tức từ trong lời nói đoán ra ý của Trương Dương.
“Ở ZHI, mày cho rằng Đao Ca còn cần chúng ta giúp sao?”
Ba người đi quanh mấy nơi ở ZHI, đã đến sáng không ngờ vẫn chưa tìm được Đao Ca.
Mấy cơ sở của Đao Ca, ba người gần như tìm hết.
Nhưng đều không thể liên lạc được với Đao Ca.
Thậm chí còn rất nhiều nơi đã đổi chủ.
Căn bản không phải đàn em của Đao Ca.
Số điện thoại trước kia của Đao Ca cũng không liên lạc được.
Giống như Đao Ca đã biến mất.
Duy nhất làm cho ba người vui mừng đó là rất nhiều người nghe nói bọn họ là bạn của Đao Ca, thái độ rất nhiệt tình.
Đương nhiên cũng có những kẻ trái ngược.
Thế lực bên ngoài vào nghe thấy bọn họ là bạn của Đao Ca, đều vô thức để lộ ra địch ý.
Hiển nhiên, ZHI bây giờ bởi vì Đao Ca sa sút nên hình thành một tình trạng, một bên là thế lực bên ngoài vào, một bên là thế lực ở nơi đây.
Từ tình huống của một ít điểm giải trí thì thấy thế lực gốc bởi vì Đao Ca sa sút nên đã bị chia rẽ.
Mà thế lực bên ngoài vào lại là mãnh long quá giang, khí thế ngất trời, căn bản không có sợ những người địa phương do Đao Ca cầm đầu trước kia.
Nói đến Đao Ca, nhất định phải một lần nữa nói đến vị trí địa lý của ZHI.
Vị trí địa lý của ZHI rất đặc biệt.
Ở gần đặc khu hành chính Macao, cũng không cách quá xa Hongkong, là một thành phố công nghiệp lớn, có rất nhiều địa điểm giải trí.
Tóm lại ở đây là một nơi rất phát triển.
“Làm thế nào giờ?”
Lưu Bưu nhìn Trương Dương, ba người nhìn nhau.
Bây giờ ba người đang ngồi trong một quán đêm lớn, làm có tâm trạng uống rượu, mặt mày rầu rĩ.
Ba người không hề nghĩ đến người nổi tiếng như Đao Ca mà lại khó tìm như vậy.
Điều này nằm ngoài dự tính của ba người.
“Tao nghĩ xem nào...!Mao Vân Hoa...”
Đột nhiên Trương Dương đứng dậy, vỗ bàn một cái.
Hắn không ngờ lại quên một nhân vật rất quan trọng.
Mao Vân Hoa.
Ở ZHI, nếu như nói Mao Vân Hoa cũng không tìm được Đao Ca, vậy thực sự không ai có thể tìm được Đao Ca.
“Reng reng...”
“Reng reng” Có tiếng chuông điện thoại đổ, Trương Dương không khỏi có chút khẩn trương, đây là cách duy nhất tìm được Đao Ca.
“Ai?” Giọng nói chuyện rất hàm hồ, hiển nhiên là đang ngủ thì bị gọi.
“Trương Dương”.
“Trương Dương?” Chỉ nghe tiếng hô hấp nặng nề trong điện thoại, là giọng của Mao Vân Hoa.
“Trương Dương? Thực là cậu?”
Đột nhiên đầu kia điện thoại vang lên mấy tiếng động, Mao Vân Hoa rất kích động, giọng nói trở nên run rẩy.
“Đúng vậy, Mao ca ở đâu?” Trương Dương biết nhà Mao Vân Hoa không ở ZHI, hầu hết thời gian đều ở quán rượu, hoặc là thuê phòng ở.
Dù sao ZHI cũng không phải quê hương của hắn, không cần phải mua nhà.
“Quán rượu XXX, mấy cậu ở đâu?”
“Quán ở ngã tư đường XXX”.
“Được được, chờ tôi.
Tôi lập tức đến ngay, nhất định phải chờ tôi”.
Trương Dương còn chưa kịp nói chuyện của Đao Ca, Mao Vân Hoa đã ngắt điện.
Chẳng qua tâm trạng Trương Dương tốt lên nhiều.
Dù sao sau khi Mao Vân Hoa đến là có thể biết được Đao Ca đang ở đâu.
“Nào, cạn chén.
Ba huynh đệ chúng ta không ngờ hiếm khi cùng uống rượu với nhau.
Hôm nay không say không về” Trương Dương nâng chén phát tiết sự buồn bực.
“Cạn chén”.
“Cạn chén”.
Ba người nhìn nhau cười, một hơi cạn sạch.
Đúng thế, ba người thường ở cạnh nhau, nhưng rất ít khi uống rượu với nhau.
Đương nhiên điều này có quan hệ với tính cách của A Trạch và Trương Dương.
A Trạch là người luôn luôn giữ trạng thái tỉnh táo.
Hắn uống rượu chỉ là giải khát mà thôi.
Mà Trương Dương, không có nhiều hứng thú với rượu, thái độ là có cũng được, không có cũng không sao.
Rốt cuộc Lưu Bưu mặc dù thích uống rượu nhưng uống một mình cũng chán.
Nên Lưu Bưu cũng ít uống.
Rượu rất thần kỳ.
Ở Trung Quốc, lịch sử của rượu vượt xa so với ghi chép.
Trung Quốc là một trong những nước có nền văn hóa rượu lâu đời.
Người Trung Quốc uống rượu chú trọng không khí, uống phải có bạn bè.
Nên mới có câu tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu).
Người bình thường không thắng được sức rượu, khi gặp bạn hiền cũng có thể ngàn chén không say.
Có thể thấy tâm trạng ảnh hưởng đến khả năng uống rượu như thế nào.
Ba người hiếm khi nào lại không có áp lực, lần này có cảm giác như áo gấm về nhà nên tậm trạng rất tốt.
Mày một chén, tao một chén, rất nhanh uống hết một chai rượu.
“Ông chủ, lấy một chai nữa” Lưu Bưu vui mừng, hiếm khi hai tên không uống rượu lại uống cùng hắn, tâm trạng rất hưng phấn.
Lưu Bưu thậm chí còn quyết định chuốc cho Trương Dương và A Trạch say, dụ dỗ bọn họ phá đi cái kiếp xử nam đáng xấu hổ.
Từ trước đến nay, Lưu Bưu vẫn canh cánh trong lòng vì hai người này là xử nam.
Mỗi lần đi chơi gái đều là do hắn một mình một ngựa nên rất mất tự nhiên.
Nếu như ba người có thể cùng nhau...!hắc hắc.
Nhìn hai người uống, Lưu Bưu cười gian.
“...”
Hai tiếng đóng cửa xe vang lên.
Đang lúc ba người đang cao hứng uống rượu, một chiếc xe BMW màu trắng từ từ đỗ tại trước cửa quán, từ trên xe có hai người đi xuống.
Đột nhiên.
Thời gian như ngừng lại.
Là Đao Ca và Mao Vân Hoa.
Đột nhiên giống như bị Mao Vân Hoa kéo đi.
Không ngờ đám Trương Dương lại ở đây, xuống xe, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ba người.
Mà Mao Vân Hoa đứng phía sau Đao Ca, khẽ mỉm cười gật đầu với đám Trương Dương.
Đao Ca rất tiều tụy.
Nếu như không phải đi cùng Mao Vân Hoa.
Trương Dương tin rằng nếu như gặp phải trên đường, hắn thậm chí nghi ngờ đó có phải là Đao Ca không.
Đao Ca đi một đôi dép lê, mặc một chiếc áo cộc màu trắng.
Mặc dù tối khá lạnh nhưng lại mặc áo cộc, hiển nhiên là bị kéo khỏi giường.
Đầu tóc rối bời, cả người làm cho người ta cảm thấy là một dân chúng, nếu như trong tay mà cầm theo một cái quạt thì càng giống hơn.
Không khí có chút nặng nề.
Ngoại trừ Mao Vân Hoa, ai cũng không ngờ sẽ gặp nhau ở tình huống này.
Đao Ca làm rung trời lở đất đi đâu rồi?
Đao Ca tiền hô hậu ủng, một lời trăm người ủng hộ đâu rồi?
Thiết huyết giang hồ Đao Ca trước nay chưa từng có đâu rồi?
Không khí rất nặng nề.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho kiêu hùng một đời biến thành thế này?
Rốt cuộc là vì sao?
Ba người đang suy nghĩ mấy vấn đề này.
Đao Ca thay đổi, bọn họ thật không thể tin nổi.
“Uống rượu à?” Mao Vân Hoa phá vỡ không khí yên lặng.
“Mao ca, Đao Ca....” Trương Dương hít một hơi thật sâu.
“Trương Dương...” Đao Ca đã tiều tụy và già đi rất nhiều, chần chờ một lát rồi nói.
Trong mắt lộ ra một tia vui mừng và sợ hãi, khó tránh khỏi mắt Trương Dương.
Xem ra Đao Ca không quên bọn họ.
“Nào, uống rượu” Trương Dương kéo hai chiếc ghế lại gần.
“Đao Ca, anh bị vợ bỏ rơi sao?” Lưu Bưu đứng lên, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Đao Ca, vô cùng thân thiết.
“Khụ khụ, không có?” Mặt Đao Ca đỏ lên.
Mấy người ngồi xuống, sau khi ăn một ít, uống một ít.
Trương Dương cũng không có tâm trạng uống rượu nữa, đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi...” Đao Ca nhăn trán, há mồm định nói lại thôi.
“Để tôi nói” Mao Vân Hoa thở dài một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...