Người da trắng nghe Trương Dương kêu lên, không khỏi biến sắc.
“Ầm” một tiếng, hai người đối nhau một quyền.
Cô gái bởi vì thân hình yếu đuối nên bị quyền này đánh bay ra ngoài.
Người da trắng không hề dừng lại, lập tức huy quyền xông tới.
Hiển nhiên hắn đã thay đổi chiến thuật, muốn giết chết cô gái.
Trương Dương vốn đang lao tới trước, thân hình cô gái đột nhiên lao vào hắn, không kịp đề phòng chỉ có nghiêng người tránh né.
Nhưng ngay khi hắn định tránh thì lại nghĩ nếu mình mà tránh, cô gái nhất định sẽ bị ngã xuống mặt đất, nên vội vàng đưa tay ra kéo lại.
“Răng rắc” một tiếng, tay cô gái bị Trương Dương giữ chặt, nhưng người vẫn rơi xuống.
Bởi vì Trương Dương kéo tay cô gái, nên ống tay áo của nàng bị xé rách.
Trên tay Trương Dương có một ống tay áo.
Cánh tay cô gái lộ ra, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm lộng lẫy mê người.
"A…"
"A…"
Trương Dương và cô gái không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc hai người không có thời gian kinh ngạc.
Bởi vì ngay lúc này, người da trắng đánh ra mấy quyền bắt hai người lui lại, liền giơ tay ra sau lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén.
Đột nhiên đâm vào lưng Trương Dương.
Lúc này mặt Trương Dương đang quay về phía cô gái, còn lưng quay về phía người da trắng.
Không ổn!
Giác quan thứ sáu của Trương Dương vô cùng mẫn cảm, lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Vừa định xoay người né tránh, không ngờ tay đã bị bàn tay mềm mại của cô gái nắm lấy.
Bàn tay này rất mạnh, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung lên, thân hình Trương Dương như đằng vân giá vũ bay vọt lên không trung.
Trương Dương chưa lấy lại bình tĩnh, hạ xuống từ trên không trung.
Lúc này, cô gái đang quấn lấy người da trắng.
Đột nhiên hắn phát hiện, lúc này hai người mới để lộ ra công phu thực của mình.
Cô gái có sở trường là tốc độ và sự xảo quyệt.
Mà người da trắng lại có sở trường về lực lượng.
Cuộc chiến lúc này khác hẳn lúc trước, trông rất hung hiểm, từng đao trí mạng, từng quyền đều phát ra âm thanh làm cho người ta run sợ.
Trương Dương kinh ngạc nhìn cuộc chiến giữa hai người.
Hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là cao thủ.
Lúc đầu mới nhìn, hắn còn tưởng rằng mình thua kém bọn họ không bao nhiêu.
Nhưng chỉ một chiêu đã lập tức biểu hiện ra sự chênh lệch rất lớn.
Công phu của người da trắng và cô gái, hắn căn bản không thể sánh bằng, còn cả kinh nghiệm thực chiến.
Từ từ, cuộc chiến trở nên thảm thiết.
Thanh đao của cô gái chém vào mặt người da trắng, từ trên đầu chém xuống, thiếu chút nữa đã cắt ngang yết hầu người này.
người da trắng râu rậm cũng không kém, thanh chủy thủ cắt ngang cánh tay trái trắng nõn của cô gái, máu bắn ra trong không trung, mùi máu tràn ngập không khí.
Vũ khí của hai người đều ngắn, dài hơn một tấc mạnh hơn một tấc, ngắn hơn một tấc, kém hơn một tấc.
Trong những binh khí nguy hiểm, chủy thủ và đao đều đứng hàng đầu, đây là vũ khí dùng để cận chiến.
Hiển nhiên, tình huống của cô gái không tốt lắm, khí thế đã bị người da trắng râu rậm áp chế.
Chủy thủ của hắn càng lúc càng cuồng bạo, hai mắt trở nên đỏ rực giống như một đầu dã thú nổi điên.
Không ngừng phát ra những tiếng gầm rú, hắn hình như căn bản không phải cầm một thanh chủy thủ nhỏ bé, mà là cầm một thanh cự đao, điên cuồng chém, chặt, vô cùng uy mãnh.
“Bồng” một tiếng, người da trắng râu rậm và cô gái va chạm với nhau trên không trung, không khí chấn động.
Cô gái bị bắn ngược về sau, nếu Trương Dương không kịp đỡ thì đã bị ngã xuống đất.
Trương Dương vội vàng mang cô gái lui về phía sau, lần va chạm này không hề nhẹ, cô gái bắt đầu có vẻ uể oải, chán nản.
“Anh mau đi đi” Cô gái không nhìn đến Trương Dương, hai tay đẩy Trương Dương ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào người da trắng, trên miệng trào ra một tia máu, vẻ mặt kiên định.
“Tôi không đi”.
Trong lúc bất ngờ, đầu óc Trương Dương trở nên tỉnh táo khác thường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người da trắng đang từ từ đi tới.
Minh Tưởng điên cuồng mở rộng ra, thần công Tiên Đạo Mạn Mạn trong nháy mắt khởi động.
Cô gái kinh ngạc nhìn người thanh niên bên cạnh.
Chỉ là trong nháy mắt mà khí chất của người này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giống như biến thành một người khác, một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.
“Đinh!”
Không cho cô gái suy nghĩ nhiều, người da trắng đã đi tới, thân hình đột nhiên trở nên chậm chạp, giống như một pho tượng vậy.
Trên mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, giống như thân hình đang không ngừng bành trướng.
Đây là một thời cơ tập kích rất tốt, bởi vì tốc độ của người da trắng rõ ràng đang chậm lại, giống như đang tích tụ lực lượng vậy.
“Xoát” Thanh đao trong tay cô gái lao thẳng đến ngực người da trắng nhanh như điện.
Nhưng làm cho Trương Dương và cô gái khiếp sợ chính là, thanh đao khi đánh vào người da trắng lại phát ra những tia lửa, giống như đánh vào một tấm sắt vậy.
“Ha ha…” người da trắng phát ra tiếng cười điên cuồng, đột nhiên hai tay giơ lên, xé toang bộ quần áo trên người ra, lộ ra thân hình vạm vỡ.
Làm cho Trương Dương lạnh xương sống đó chính là người da trắng như khoác lên một tầng áo giáp rậm rạp vậy, sáng bóng như kim loại.
“Anh mau đi đi, nó đang lột xác!” Cô gái rất lo lắng nói.
“Nó nó… nó là ai?” Trương Dương không còn hào khí như vừa nãy nữa, điều này đã nằm ngoài phạm trù suy nghĩ của hắn.
Hắn chưa từng nghĩ đến có một người sẽ biến thành quái thú.
Điều này chỉ thấy được trong phim khoa học viễn tưởng mà thôi, nhưng giờ lại biến thành sự thật.
“Người đột biên gien của nước Mỹ, trong lúc phát cuồng cơ thể sẽ xảy ra dị biến, đao thương không vào” Trương Dương rõ ràng cảm nhạn được cô gái đang rất sợ hãi.
“Có cách nào không?” Thấy cô gái đang khủng hoảng, Trương Dương ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Lúc này chỉ có tỉnh táo mới có thể giữ mạng.
“Không có cách nào, không chỉ đao mà ngay cả đạn cũng không làm cho nó bị thương.
Biện pháp duy nhất là giết nó trước khi biến dị” Cô gái hình như cũng vì sự tỉnh táo của Trương Dương mà bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lau vết máu trên miệng, từ từ nói.
“Để tôi, em băng vết thương lại đi”.
Trương Dương đưa cho cô gái một chiếc khăn tay, từ từ đứng chắn trước mặt cô gái, giống như một ngọn núi.
Cô gái nhìn tấm lưng rộng lớn của Trương Dương, há mồm định nói gì nhưng lại thôi, lui ra sau một bước.
Năng lượng trong phạm vi mấy trăm mét đều bị Trương Dương điều động, không ngừng bổ sung năng lượng mà thân thể Trương Dương cần.
Gần!
Gần nữa!
Bất ngờ, người da trắng vốn đang rất chậm, đột nhiên tăng tốc.
Nhanh như một làn khói nhẹ làm Trương Dương không kịp ứng phó.
Hắn vốn nghĩ rằng người da trắng sau khi biến dị, hành động sẽ khó khăn.
Nhưng biểu hiện lúc này đã đánh vỡ suy đoán của Trương Dương.
Tốc độ của người da trắng chẳng những không bị ảnh hưởng vì biến dị, ngược lại còn nhanh hơn.
Trương Dương không biết nước Mỹ vẫn đang ra sức nghiên cứu nhân bản người.
Mười năm trước, trong một cơ hội ngẫu nhiên tìm được kỹ thuật nhân bản con người ở cơ sở nghiên cứu NY của nước Anh.
Các nhà khoa học Mỹ đã kết hợp gien con người và người nhân bản với nhau, qua đó giải quyết được một vấn đề khó khăn vẫn không có cách nào đột phá nổi.
Bây giờ, các nhà khoa học nước Mỹ nắm giữ kỹ thuật đột biết gien trên con người, có một vấn đề khó giải quyết nhất chính là không thể dung hợp hai loại kỹ thuật.
Sản phảm trước khi biến dị thì không thể nào phát huy ra ưu thế chiến đấu.
Nhưng sau khi biến dị, thần trí của sản phẩm lại bị tổn thương.
Thông qua các nhà khoa học không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Trên cơ thể vật thí nghiệm, còn thiếu một ít gien đặc biệt quan trọng.
mà người da trắng này có nhiệm vụ tìm kiếm một ít gien người và động vật chưa bao giờ được phát hiện.
Nhìn áo giáp sáng bóng kia, Trương Dương không khỏi cười cười trong lòng.
Áo giáp này là sinh trưởng bên trong da người da trắng, không thể không nói đây là một kỳ tích.
Chẳng qua đối với Trương Dương mà nói đây cũng chỉ là kỳ tích mà thôi.
Bởi vì dù áo giáp của người này cứng rắn đến đâu.
Tuyệt đối không có khả năng rắn chắc bằng Cương giáp thú trong hang động kia.
Cương giáp thú giống như một chiếc xe tăng, bộ áo giáp bên ngoài cơ thể người áo trắng này tự nhiên không thể so sánh nổi.
Trong túi của Trương Dương, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào thân hình đang đến gần kia.
Nói ra thì lâu, nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Thân hình người da trắng như một viên đạn pháo bắn thẳng về phía Trương Dương.
Thậm chí thanh chủy thủ sắc bén còn được ném ra như ám khí.
Hiển nhiên, hắn cho rằng, lực sát thương của cơ thể còn hơn xa thanh chủy thủ đó.
“Ầm” một tiếng, Trương Dương không hề lui bước, tất cả lực lượng của Tiên Đạo Mạn Mạn đều được tập trung vào một quyền này.
“Hô” một tiếng, thân hình Trương Dương bị đánh bay lên không trung, giống như một con diều đứt dây vậy.
Năng lượng mà Trương Dương tụ tập lại trong thời gian quá ngắn, không thể nào chống lại được với người da trắng.
Nhưng trong nháy mắt khi hai quyền giao nhau, Ngân Hồ dọc theo cánh tay Trương Dương, nhanh như chớp bay về phía cổ người da trắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...