“Ông lão đã xảy ra chuyện” Trương Dương nặng nề nói.
“Ông lão nào? Chú Vương sao?”
Lưu Bưu ngẩn người, nhưng ngay lập tức hắn nghĩ đến chú Vương trông cửa trường.
Đối với Lưu Bưu mà nói, hắn không có quan hệ gì với lão già trong cửa hàng sách.
Nhưng lại có tình cảm nồng hậu với lão già trông cửa, đó là tình cảm của mấy năm sinh viên tạo nên.
“Không, là chú Lý ở cửa hàng sách”.
“Có quan hệ gì?” A Trạch đột nhiên hỏi.
Trương Dương trầm ngâm, hắn cũng không rõ mình và lão già đó có quan hệ gì.
“Thầy trò!”
Rốt cuộc, Trương Dương im lặng một lúc cũng đã mở miệng nói.
Quan hệ của hắn và lão già chỉ có thể sử dụng hai chữ “Thầy trò” để hình dung mà thôi.
“Ừm, đã hiểu, anh quyết định đi” A Trạch gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Một câu đã thể hiện thái độ của A Trạch.
Tác phong của A Trạch không giống với Lưu Bưu.
Trong thế giới của A Trạch chỉ có đúng và sai, không còn suy nghĩ nào khác.
Mà Lưu Bưu nhìn trông có vẻ thô cuồng nhưng lại có rất nhiều suy nghĩ, hơn nữa hắn cũng thích truy hỏi đến đầu đến đuôi.
“Ở đâu?” Lưu Bưu hỏi.
“Somali”
“Mẹ nó.
Lão già chết tiệt, không phải nhàm chán quá đó chứ.
Không có việc gì chạy đến Somali làm gì?” Lưu Bưu lớn tiếng mắng.
“Lão đi hoàn thành tâm nguyện của mình.
Lão muốn tham gia Thời Đại Thần Thoại.
Mà muốn tiến vào Thời Đại Thần Thoại phải hoàn thành nhiệm vụ do bọn họ phát ra.
Lão chọn nhiệm vụ dễ dàng nhất trong số đó” Trương Dương cười khổ nói.
“Thời Đại Thần Thoại… sao không gia nhập tổ chức sát thủ Tề Thiên của chúng ta.
Thời Đại Thần Thoại chó má có gì mà hay.
Đúng rồi, là nhiệm vụ gì?”
“Giết chết Bull, một thủ lĩnh đám hải tặc Somali” Trương Dương từ từ nói.
“Cái gì.
Bull?” Lưu Bưu trợn trừng mắt nhìn Trương Dương, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trong cuộc sống không ai có hứng thú gì với cái tên Bull.
Nhưng những người thích lên mạng đều biết Bull là một thủ lĩnh hải tặc vô cùng nổi tiếng ở Somali.
Con tàu chở dầu lớn nhất trên thế giới “Sirius” đúng là bị hắn bắt cóc.
Sau lần hắn bắt cóc đó đã khiến cho giá dầu trên thế giới tăng mạnh trong mấy ngày.
Qua đó có thể thấy được Bull có thân phận quan trọng và danh tiếng lớn đến mức nào ở Somali nói riêng và thế giới nói chung.
Người thích nghe thời sự đều biết, Somali có rất nhiều nhóm hải tặc, nhưng đều thống nhất đối ngoại.
Trong đó tổ chức lớn nhất có hai cái.
Một là “Puntland Guard” Một cái khác chính là tổ chức hải tặc Trung Nam Somali mà Bull ở trong đó.
Nhưng Bull chỉ là một thành viên trong đội ngũ lãnh đạo của tổ chức này.
Đây là một tổ chức tập thể, ở Somali được rất nhiều người ủng hộ và tôn trọng.
Bọn họ đã cải thiện cuộc sống, xây dựng các bệnh viện ở nơi đây.
Đây không phải một đám hải tặc đơn giản.
Đây là một đám hải tặc có cơ sở quần chúng hùng hậu.
Hơn nữa có bối cảnh quốc tế cường đại.
Sau lưng đám hải tặc này có vô số tập đoàn và tổ chức ủng hộ tiền và làm người trung gian cho bọn họ.
“Tất nhiên, bọn họ đã thất bại.
Bây giờ lão già đã mất tích” Trong giọng nói của Trương Dương thoáng gợn vẻ buồn bã.
“Vậy vậy… chúng ta khi nào thì đi?” Lưu Bưu cảm thấy có chút không đủ.
Hắn mặc dù có chút võ công, nhưng đối mặt với đám hải tặc vũ trang tận răng, hắn vẫn có chút không tin tưởng.
“Mười ngày.
Trong vòng mười ngày chúng ta sẽ phải giải quyết xong mọi chuyện ở Bắc Kinh.
Sau đó nhanh chóng đi đến Somali.
Trước hết xem tình hình rồi quyết định.
Tôi tin lão già còn sống.
Đám hải tặc Somali bình thường rất ít giết người.
Đương nhiên ngoại trừ sát thủ.
Không biết lão già có bại lộ thân phận sát thủ hay không.
Nếu như bại lộ thân phận sát thủ vậy dù có đi cũng đã muộn”.
“Nếu lão già còn sống, chúng ta sẽ làm sao bây giờ?” Lưu Bưu bất an nói.
“Quyết định tạm thời, ở Somali, chúng ta không có khả năng đánh trực diện với đối phương.
Nhưng chúng ta cũng có thể bắt cóc.
Bọn họ không phải có cái gì gọi là “Puntland Guard'” và ủy viên chấp hành sao.
Mục tiêu của tôi là bọn họ” Trên người Trương Dương lộ ra một cỗ sát khí làm người ta sợ hãi, làm Lưu Bưu cảm thấy áp lực rất lớn.
“Ồ, bắt cóc, hắc hắc tao thích!”
Lưu Bưu nghe Trương Dương nói xong không khỏi thở phào một hơi, lại bắt đầu ra vẻ.
“A…”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Tuyết Liên đang ôm mặt quay vào tường, cả chiếc cổ đều biến thành màu đỏ.
Thì ra cô nàng cũng mới tắm xong, định đến phòng Trương Dương xem một chút.
Vừa khẽ gõ cửa, cửa đã mở, lập tức nhìn thấy Lưu Bưu đang quần mình trong chiếc khăn tắm, không khỏi hoảng sợ mà hét lên.
“Ngất...!Tuyết Liên, em hét gì thế? Anh quấn khăn tắm mà, không trần truồng, có gì mà hét lên chứ” Lưu Bưu một bên sấy tóc, buồn bực đi ra ngoài.
“Anh ta đi rồi” Trương Dương nhìn Tuyết Liên đang úp mặt vào tường, nhịn không được cười nói.
“Ồ” Tuyết Liên mặt đỏ bừng xoay người lại.
“Ầm!”
Trương Dương cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng nổ.
Trống rỗng, hắn chưa bao giờ nghĩ cô gái này lại xinh đẹp như vậy.
Hiển nhiên cô gái mới gội đầu xong, tóc vẫn còn đang ướt dính vào trên khuôn mặt trắng nõn, giống như cành liễu rũ xuống.
Da dẻ trắng hơn tuyết, đôi mắt trong như nước, khí chất thanh nhã cao quý, làm người ta tự biết xấu hổ mà không dám khinh nhờn.
Nhưng trong vẻ thẹn thùng của nàng lại ẩn chứa vẻ câu hồn nhiếp phách, làm cho người ta chìm vào trong mộng.
Càng làm cho Trương Dương cảm thấy kinh tâm động phách là thân thể cao gầy của Tuyết Liên.
Tuyết Liên đang mặc một chiếc váy mỏng càng hiện rõ sự lả lướt, quyến rũ của nàng, giống như một bức tượng hoàn mỹ vậy.
“Nhìn gì?” Tuyết Liên thấy Trương Dương đang ngơ ngắc nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ lên, khe khẽ cúi đầu, nắm lấy vạt áo.
Động tác này đầy sự khiêu khích, Trương Dương cảm thấy tim mình đang điên cuồng nhảy lên.
“Không không...!không...!uống trà không?” Trương Dương không biết nói gì, vội vàng dời ánh mắt đi.
Hắn cảm thấy mình đã có phản ứng sinh lý nên vội vàng ngồi lên ghế.
“Em tự rót”.
Tuyết Liên đi rửa mấy cái chén rồi mới ngồi xuống.
Hai người không dám nhìn nhau, trong phòng tràn ngập không khí ám muội.
Đây không phải cảm giác mà hai người muốn, đặc biệt là Trương Dương.
Hắn mặc dù rất khó kiềm chế trước phụ nữ, nhưng mà hắn cũng không muốn mình biến thành một con động vật bị người tùng xẻo.
Hắn có Liễu Di Nhiên và Vương Yến đã đủ mệt rồi.
“Tuyết Liên, em có chuyện gì sao?” Rốt cuộc vẫn chính là Trương Dương mở miệng nói trước.
“Em muốn hỏi anh một chút.
Tại sao anh lại muốn em cùng đến Bắc Kinh với anh?” Sau một lúc im lặng, siêu nước đã sôi, Tuyết Liên trong lúc pha trà cũng đã từ từ trở nên tự nhiên.
“Anh...” Trương Dương không khỏi ngẩn người.
“Không phải anh?” Tuyết Liên cũng ngẩn người, lập tức im miệng không nói.
Hiển nhiên nàng vẫn hiểu lầm là Trương Dương điểm danh làm cho nàng cùng đi.
Nhưng bây giờ từ vẻ mặt của Trương Dương, nàng có thể suy đoán ra đây là do bố mình sắp xếp.
Tuyết Liên không khỏi cảm thấy thất vọng, lại cảm thấy tức giận.
Vì sao bố lại muốn gạt mình, nói Trương Dương muốn mình cùng tham gia chứ?
“Đúng, Tuyết Liên, có biện pháp nào tìm được tướng quân không?” Trương Dương lúc nãy khi tắm đã thầm suy nghĩ, phát hiện bọn họ căn bản không có biện pháp trong thời gian ngắn tìm được tướng quân.
Trừ phi hắn gọi điện cho Vương Yến.
“Em cũng không biết.
Hay là em đến chỗ ở của lãnh đạo đất nước đợi, ôm cây đợi thỏ”.
“…” Trương Dương không biết nói gì.
“Chuyện này ngày mai nói tiếp.
Anh xem xem có biện pháp gì hay không” Trương Dương thở dài một tiếng.
“Vâng… Trương Dương…” Tuyết Liên lại có chút ấp úng.
“Ừm?”
“Bố em nói bảo em cảm ơn anh” Tuyết Liên dừng một chút, nhẹ nhàng nói.
“Bố em bảo em nói?” Trương Dương chấn động, hắn không rõ ý của Mãi Mãi Đề.
“Vâng, bố em nói ông ấy rất cảm ơn anh đã chiếu cố em và bố lúc ở trong hang động.
Bố còn nói hy vọng anh có thể mau chóng trở nên cường đại.
Bố em bảo em nhắn lại một câu với anh”.
“Câu gì?”
“Bố em nói, một người đàn ông nếu muốn trở nên cường đại phải có quyền thế, đồng thời có được thực lực.
Người đàn ông hoàn mỹ nhất là người vừa có quyền vừa có thực lực.
Bố em còn nói, ông là người đàn ông có quyền thế nhưng không có thực lực…”
“Quyền thế, thực lực…”
“Trương Dương, em đi nghỉ đây.
Anh cũng ngủ sớm đi.
Bố em nói những lời này, em cũng không rõ ràng lắm.
Anh là đàn ông, chắc anh sẽ hiểu” Tuyết Liên thấy Trương Dương đang suy nghĩ, đứng lên chào.
“Ừm”.
Trương Dương đang nghĩ đến điều khác nên không chú ý đến Tuyết Liên đã đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quyền thế là gì?
Thực lực là gì?
Vì sao Mãi Mãi Đề lại nói những lời này với mình? Mãi Mãi Đề có mục đích gì chứ? Chẳng lẽ thực sự muốn mình nhanh chóng trở nên cường đại sao, để tìm một bậc thang cho ông ta hạ xuống?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...