Dưới áp lực của thời gian, tâm tình của Trương Dương bắt đầu bồn chồn lo lắng, thậm chí các lần đến bệnh viện thăm Lưu Bưu cũng ít đi, người càng lúc càng trầm mặc. Trong thời gian mấy ngày nay, hắn cũng đã nhiều lần cự tuyệt Tiêu Di Nhiên đến thỉnh giáo những vấn đề về Toán học.
Tất cả tâm tư hắn cũng đều đặt vào việc làm thế nào để tập trung manh mối võ công trong đầu.
Trương Dương có thể khẳng định, chính mình trong đầu có một tư duy phi thường cường đại, sâu thẳm bên trong tựa hồ có một loại cảm ứng, tư duy này một mặt để cho hắn lợi dụng tuỳ ý, để hắn có thể mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới. Ít nhất, Trương Dương có một loại cảm giác, bản thân cứ sôi sục tìm kiếm manh mối võ công bên trong cổ tịch chính là vì tiếp nhận ảnh hưởng từ loại tư duy này.
Điều khiến cho Trương Dương buồn bực chính là, tri thức trong đầu hắn đem ra sử dụng thì nhanh vô cùng, vô luận là Toán học hay là Trung văn, hoặc là Vật lý, chỉ cần hắn muốn biết, thoáng học qua là đã có thể sử dụng những tư duy này. Thứ duy nhất khiến hắn không cách nào lợi dụng được, chính là võ công.
Đạo lý này Trương Dương thủy chung không cách nào hiểu được. Nếu đều là ký ức tư duy, tại sao tri thức về phương diện võ công lại không cách nào học được?
Ban đầu Trương Dương còn cho rằng vì thân thể của chính mình làm hạn chế võ công trong ký ức của bản thân, nhưng đã lập tức bác bỏ. Bởi vì, nếu thật sự là mặt hạn chế của thân thể, vậy thì trong tư duy ký ức sẽ không chi phối khiến hắn điên cuồng xem cổ tịch, mà phải để cho hắn rèn luyện thân thể … !
Cho đến lúc này, Trương Dương còn chưa có động cơ chuyên cần rèn luyện nâng cao thể năng, hoặc có dục vọng khiến cho thân thể của bản thân trở nên cường tráng hơn!
Phải tìm cho được nguyên nhân, bằng không, đừng nói chỉ còn có ba ngày, cho dù là ba mươi ngày, ba mươi năm cũng vẫn không có biện pháp hữu hiệu nào.
" Lý bá, trông coi giúp ta, ta trở về trường học một chuyến, thuận tiện lấy tiền luôn!" Trương Dương thoáng nhìn ánh nắng chói chang của dương quang bên ngoài. Bây giờ chính là buổi trưa, đổ trường lúc này bình thường không có kẻ nào ra vào.
" Ừm, người đi đi, hãy nhớ kỹ là có rất nhiều thứ bất khả cưỡng cầu, cái gì nếu thuộc về ngươi thuỷ chung vẫn sẽ là của ngươi……!" Nằm trên ghế vuốt ve viên đạn đeo trên ngực, lão đầu thở dài một tiếng. Lão cũng thấy được nỗi lo lắng của đứa nhỏ này trong thời gian gần đây, nhưng lão cũng chịu bó tay không giúp được gì.
"Ta hiểu được mà!" Trương Dương gật gật đầu.
Đã là hạ tuần tháng chín, thành phố C và nhiệt độ vùng duyên hải có sự khác biệt rất lớn, mặc dù ánh dương quang chói mắt, nhưng lại không phải như thiêu đốt. Ở ngã tư đường người đông như kiến, nhìn những toà nhà thương mại đứng sừng sững, Trương Dương cảm giác trong lòng có một áp lực kỳ lạ.
Năng lực của con người thật nhỏ bé đến dường nào, Lý bá mặc dù là một tam lưu sát thủ, thế nhưng ở thành phố C này chắc hẳn là rất lợi hại, có điều lão vẫn vô pháp ngăn cản sự phát triển của xã hội. Có lẽ, tất cả những cao ốc này hơn mười năm trước và cái ngõ nhỏ này có chút giống nhau, nhưng là, bây giờ đã không còn thấy chút bóng dáng khi xưa.
Nếu thê tử của Lý bá vẫn còn sống, nếu vùng đất này không bị khai phát, hai người bọn họ có được trải qua một cuộc sống hạnh phúc hay không?
Thương hải tang điền, vòng quay của lịch sử tự nhiên có quy luật phát triển của nó. Nếu không có như vậy, trong cái đô thị phồn hoa này, sẽ không ai chú ý tới bi kịch của một mảnh kiến trúc bị phá huỷ rồi chế tạo từng món từng món một.
Ài... !
Trương Dương thở dài một tiếng rồi bước vào một ngân hàng. Hắn trên người sau khi đã kinh đạn tẫn lương tuyệt (hết tiền hết gạo) sớm đã ở Thỉnh Tiêu vui vẻ ăn cơm. Nếu không phải đi theo lão đầu kiếm cơm, hắm sớm đã chết đói. Mặc dù có cơm ăn, nhưng trên người không tiền luôn khiến hắn có cảm giác bất hảo.
" Phiiácn toái, rút năm trăm đồng!" Rốt cục, Trương Dương phải sắp hàng ít nhất hai mươi phút mới đến phiên hắn. Ngân hàng mở ra rất nhiều quầy tiếp tân giao dịch, nhưng nhân viên chính thức làm việc thì vẫn mãi chỉ có bấy nhiêu người.
Trương Dương có cái thói quen, dưới tình huống có thể sử dụng sổ tiết kiệm để rút tiền nhất quyết sẽ không đến ngân hàng. Bởi vì, hơn mười năm trước phát sinh chuyện một người sử dụng máy rút tiền mà bị bỏ tù. Nghe nói, máy ATM lần đó đột nhiên không hiểu vì sao có thể cho phép rút tiền không hạn chế. Kết quả, người nọ không kềm chế được lòng tham đã lấy đi hơn mười vạn rồi bị bắt mà bị phán kết án chung thân. Trương Dương không nghĩ bản thân có đủ nghị lực kiên cường để có thể kháng cự sự hấp dẫn to lớn này. Cho nên, Trương Dương tận lực tránh không sử dụng máy rút tiền.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa: hắn từng ở ATM rút tiền đã nhận được một trăm đồng tiền giả. Bởi vì lúc ấy không có phát hiện, hắn cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo. Cho nên, hắn thề sẽ kiên quyết tẩy chay máy ATM, cương quyết xếp hàng ở quầy.
" Có thẻ không?" Người phụ nữ phát ngân nhíu mày thoáng nhìn ra phía sau đội ngũ xếp hàng rồng rắn thật dài.
" Có!"
"Bên ngoài có máy ATM, dùng thẻ mà rút!" Người phụ nữ cầm sổ tiết kiệm ném trả lại.
" Ta thích dùng sổ tiết kiệm, thì sao?" Trương Dương nhất thời giận dữ, mất bao công sức xếp hàng đã hơn hai mươi phút mà rốt cuộc lại bị bắt phải chọn ATM bên ngoài. Đương nhiên, mấu chốt chính là thái độ cửa quyền kênh kiệu của người phụ nữ nọ đã khiến cho Trương Dương rất khó chịu.
Người phụ nữ ngây người, tựa hồ không có tâm tình cùngTrương Dương gây lộn, bảo Trương Dương cầm sổ tiết kiệm đưa lại.
Cầm sổ tiết kiệm đưa đến, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi này có lẽ thực hiện những giao tiếp cơ bản với khách hàng đã lâu, trên mặt u mê tựa như một cương thi, bắt đầu thao tác trên máy tính trước mặt.
Trương Dương nhập mật mã vào dụng cụ nhận mật mã...
Đột nhiên, khuôn mặt đờ đẫn của người phụ nữ nọ chợt ngước lên, kinh ngạc nhìn Trương Dương, trên mặt tràn ngập sự mơ hồ.
" Xin lỗi, Trương tiên sinh, xin Ngài chờ cho một lát!" Người phụ nữ nọ có chút khẩn trương, thận trọng kính cẩn nhìn Trương Dương. Sau khi được Trương Dương gật đầu đồng ý, lập tức cầm lấy điện thoại bên người quay số. Trương Dương có điểm nghi hoặc, không rõ xảy ra sự tình gì. Đương nhiên, Trương Dương cũng không sợ, vì cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa, bên trong sổ tiết kiệm nọ của hắn cũng chính là được mẫu thân mỗi tháng gửi vào tài khoản một ngàn đồng. Gần đây vì việc điên cuồng mua sách nên cũng không còn dư nhiều lắm.
Sau khi người phụ nữ gọi điện thoại xong, lập tức gọi một người phụ nữ khác đến giúp giao dịch với khách hàng, còn bản thân nhân viên này lại từ trong quầy bước ra.
" Trương tiên sinh, Giám đốc ngân hàng chúng tôi mời Ngài đến chờ ở Quý tân thất (phòng VIP) một lát, ông ấy sẽ lập tức tới ngay!"
" Có chuyện gì vậy? Ta sẽ đợi ở chỗ này!" Trương Dương có chút mất kiên nhẫn. Rút có năm trăm đồng có cần mời tới Giám đốc ngân hàng phiền toái đích thân đến không vậy?
" Được được ạ, vậy xin mời ngồi ở đây trước!" Người phụ nữ vẻ mặt ân cần rót nước mời Trương Dương.
Rất nhanh sau đó, một nam nhân bụng phệ khoảng hơn năm mươi tuổi từ một cái cầu thang bên cạnh chạy tới. Trên mặt toát đầy mồ hôi, thái độ trông rất khẩn trương, biểu tình cũng rất hưng phấn kích động…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...