Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)

Tiểu Lý Tử vội vàng cùng Lưu Bưu lui về phía sau.
“Ngươi thì sao?” Trương Dương nhìn thoáng qua A Trạch cười một cách đau khổ.
“Ta cũng muốn chạy” A Trạch lắc lắc đầu cười.
“Ài, Trương Dương, chúng ta cũng muốn đi, chúng ta cùng đi luôn, không thì cả bọn cùng xông ra, người xem, dưới băng là nước biển, để ta dùng lực đánh vỡ lớp băng bề mặt, sau đó lặn xuống đào tẩu?”
Lưu Bưu lùi về phía sau, hít thơ sâu sau đó dùng lực đạp mạnh xuống lớp băng trên bề mặt.
“Ý kiến hay, ý kiến hay”.
Tiểu Lý Tử liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Ngươi nhận thấy, chúng ta sẽ chạy thoát sao?” Trương Dương đúng trên đài cao nhìn xuống nói.
“Không thể…”
Hai người nhất thời nhụt chí, vẻ mặt buồn bực.
“Hãy chờ xem, các người sẽ không sao đâu”.
“Cái gì mà chúng ta không sao, huynh đệ có phúc thì cùng hưởng, có họa thì cùng gánh!” Lưu Bưu tự vỗ ngực nói. Trong lúc bốn người đang đôi co qua lại, người trên đài cao càng đông đúc, trừ cái người trung niên tóc dài ra, cũng không còn ai ngồi nữa.
Cũng trong lúc đó, Đại Hà từ phi thuyền tam giác đi ra, tuy là sắc mặt không tốt, nhưng cũng giữ vẫn một khí chất không thể xem thường, có một chút gì đó trong hàng trăm vạn quân mặt không chút đổi sắc.
Đại Hà chậm rãi bước tới trước mặt Vu Cơ thở dài một tiếng.
“Là ta đã bán đứng ngươi, là ta đã khiến hắn mở ra thông đạo” Vu Cơ ngẩn đầu nhìn Đại Hà, vẻ mặt không một chút biểu tình.
“Là ngươi!” Mặt Đại Hà liền biến sắc, vẻ mặt đùng đùng nổi giận.
“Đúng vậy”.
“Người dám phản bội ta, người dám phản bội ta…”
Đại Hà niệm trong miệng, rõ ràng, bàn tay như hóa vô ảnh, cắm vào ngực của Vu Cơ.

“Ta là người cuối cùng đã phản bội ngươi, chính ngươi đã chính tay giết ta, ta rất vui, rất vui…” Vu Cơ không phản kháng, thậm chí thân người không hề nhút nhích, trên mặt vẫn nở nụ cười, máu đỏ từ miệng tuôn ra.
“Tại sao? Tại sao?” Vẻ mặt Đại Hà dữ tợn.
“Người thân bạn bè đã bỏ ngươi mà đi, còn hỏi ta sao, Bệ hạ, thiếp yêu người, thiếp nguyện vì người làm tất cả, tại sao người lại bỏ ta, tại sao?”
“Ta…” Đại Hà vẻ ngẩn ra.
“Bệ hạ, chúng ta cùng xuống hoàng tuyền hội ngộ…” Giọng của Vu Cơ ngày càng yếu dần.
“Vu Cơ, là ta không phải với nàng, ta không phải với nàng. Ta nguyện chết dưới tay nàng” Đại Hà nhắm mắt lại hít vào thở ra một hơi dài.
“Xẹt!”
Thân thể Đại Hà vừa xoay ra, đoản đao của Vu Cơ đã cắm vào ngực của hắn, máu đỏ nhuộm cả vào thân thể của 2 người, tựa vào nhau, thân người không ngừng run lẩy bẩy.
Đột nhiên, Đại Hà mở to mắt ra, hắn có một loại cảm giác rất lạ kỳ.
Quả nhiên, người trung niên tóc dài đã đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn hắn.
“Vương… Vương Hào, ngươi đã thắng rồi…” Máu ở miệng Đại Hà không ngừng chảy.
“Không phải là ta thắng, mà là ngươi đã thua” Người trung niên tóc dài lạnh lùng nhìn Đại Hà nói.
“Khụ khụ… đúng, ta đã thua, ha ha… ta thua rồi, Long mạch hoàng tộc, đã đứt đoạn trong tay ta”.
“Không phải, đã đứt đoạn vào tay của tổ tiên ngươi, đã mấy ngàn vạn năm trước, chính tổ tiên ngươi đã gieo nhân quả đó, người và động vật trên quả đất này sinh sản toàn là việc tốt của tổ tiên ngươi làm đấy. Hoàng tộc chỉ vì giang sơn của mình, đã bỏ mặc họ. Họ đã lợi dụng hoàng tộc của nhà ngươi, khiến cho cá ở biển, loài vượn ở mặt đất thành loài người, cho đến tận hôm nay, loài người đã trở thành loài động vật có tri thức tối cao…”
“Thì ra là như vậy, ra là như vậy…” Đại Hà cũng cảm thấy có một chút an ủi, từ từ nhắm mắt lại, lúc đó Vu Cơ sớm đã không còn sinh khí. Nhìn cơ thể của cả hai dựa vào nhau, Trương Dương và người trung niên tóc dài trầm mặc một hồi lâu.
“Đi theo ta”.
Người trung niên tóc dài nhìn thoáng qua hai thi thể nằm trên mặt đất khi xoay người rời đi thì nói một câu.
Mấy người Trương Dương sau khi liếc mắt nhìn nhau thì yên lặng đi theo tại người trung niên tóc dài, ngay cả Lưu Bưu luôn kiêu ngạo cũng quy củ, đương nhiên, hai mắt hắn vẫn láo liên không thôi, đối với hắn mà nói, thiên vương lão tử có đến đây thì cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.
Khi bốn người lên trên đài, chung quanh không một tiếng động.

"Ngươi chính là Trương Dương!" Người trung niên tóc dài chậm rãi ngồi trên chiếc ghế lớn ở giữa.
"Vâng" Trương Dương cảm giác tim đập mạnh.
"Ngươi tu luyện là Tiên Đạo Mạn Mạn?"
"Vâng".
"Hấp thu năng lượng cho ta xem".
"Được".
Trương Dương vung tay lên, một cỗ lốc xoáy hội tụ trong không trung, đột nhiên, Trương Dương vẻ mặt trắng bệch, hắn phát hiện, trong không trung lại không có chút năng lượng nào để hắn hấp thu, rất rõ ràng, người trung niên tóc dài đã cắt đứt mọi liên lạc của hắn với bên ngoài.
"Ừm, biết là tốt rồi, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, ta giới thiệu cho ngươi một người".
"Là ai?"
"Đến là ngươi biết ngay" Người trung niên tóc dài mỉm cười.
"Thịch!"
" Thịch!"
" Thịch!" Tiếng bước chân truyền đến, Trương Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một robot đang đi từng bước thình thịch đến.
"Là hắn?" Trương Dương không khỏi hồ nghi nhìn người trung niên tóc dài, hắn còn tưởng rằng sẽ giới thiệu cho hắn nhân vật quan trọng gì chứ.
"Đúng!" Người trung niên tóc dài mỉm cười nhìn robot kia, trong hai mắt tràn ngập sự ấm áp.
"Trương Dương" Đột nhiên, robot kia hô một tiếng với Trương Dương.
"A… là ngươi…. Tiểu hòa thượng…" Trương Dương vẻ mặt sợ hãi, lui lại mấy bước, hắn rất quen thuộc thanh âm này, đây đúng là thanh âm của tiểu hòa thượng, đột nhiên gặp lại tiểu hòa thượng biến thành một robot, hắn có chút không thích ứng.
"Là ta" Thanh âm non nớt của Tiểu hòa thượng lại vang lên, đôi mắt là ngọn đèn màu đỏ của robot điên cuồng lập lòe, hiển nhiên, tiểu hòa thượng rất kích động.
"Tới đây" Tiểu hòa thượng ngoắc Trương Dương lại.

Trương Dương chần chờ một chút, rồi đi đến trước mặt tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng đưa cánh tay robot vuốt nhẹ lên đầu của Trương Dương, miệng phát ra thanh âm thỏa mãn hàm hồ.
"Giấc mộng lớn nhất của tiểu nạp chính là hy vọng có thể vuốt được đầu của ngươi, hắc hắc, tiểu nạp rốt cuộc đã đạt được mục đích, Hào ca, tiểu tử này giao cho ngươi" Tiểu hòa thượng cười cười lui ra sau một bước.
"Ha ha, Trương Dương, ta bề bộn nhiều việc, ngươi cũng thấy. Rất nhiều người chờ gặp ta, chúng ta đều đã hơn hai mươi năm không có gặp mặt. Cho nên, ta cần ngươi lập tức ra quyết định, ngươi có mấy nữ nhân, trong đó có cả con gái của ta, ngươi muốn ai?" Người trung niên tóc dài vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng lúc này đã đi đến bên cạnh.
"…" Trương Dương ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng người trung niên tóc dài sẽ có rất nhiều lời muốn nói, mà lúc này lại nói thẳng đến vấn đề này, điều này làm cho hắn có chút không kịp chuẩn bị tâm lý.
"Nhanh lên, thời gian của ta rất quý giá".
Người trung niên tóc dài nhẹ nhàng vỗ lên ghế dựa, nhất thời, một cỗ khí phách ngập trời đập vào mặt mà đến. Trương Dương không khỏi liên tục lùi lại mấy bước.
"Na Na…"
Trương Dương không dám nhìn mấy cô gái kia, chỉ có thể cúi đầu.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi!"
Người trung niên tóc dài vung tay lên, đột nhiên, chiến hạm đông đen chung quanh bắt đầu thăng không, lập tức biến mất về phía chân trời, trong khi đám người Trương Dương Lưu Bưu còn ngây người ra, các chiến hạm đông vô cùng đã giống như thủy triều mà rút hết, mà người trung niên tóc dài kia trong vòng vây của mọi người đã rời đi.
Mười phút sau, trên mặt băng chỉ còn lại có bốn người Trương Dương, không, còn có Na Na.
Na Na nhìn thoáng qua Trương Dương, thấy Trương Dương nhìn về phía mình, nhất thời xấu hổ cúi đầu.
"Na Na…"
"Trương Dương, đừng nói, em hiểu mà" Bàn tay mềm mại của Na Na nhẹ nhàng nắm lấy tay của Trương Dương.
“A a a, trời ơi, chúng ta làm sao mà trở về?" Lưu Bưu nhìn thấy tiểu đảo cô độc giữa biển ngửa mặt lên trời tru lên, Trương Dương buông Na Na ra phóng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện, cả tiểu đảo đã trở nên trống trơn, thi thể Đại Hà cùng Vu Cơ, còn có phi thuyền hình tam giác kia, đều đã biến mất khỏi tiểu đảo.
Trương Dương đứng đó mà nhìn gió thổi sóng biển đến ngẩn người.
"Trương Dương, Trương Dương!"
"Trương Dương…" Đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy Na Na vẻ mặt giận dữ đang nhìn mình.
"Em gọi anh năm tiếng rồi đó!"
"Cái này… anh nghĩ, anh đã già, đã có chứng lãng tai…"
"Trương Dương, hối hận rồi sao?" Na Na ngồi xuống đất, đầu tựa vào Trương Dương, hai mắt sáng ngời nhìn Trương Dương.

"Hối hận?" Trương Dương ngẩn ra.
"Anh lựa chọn em, hối hận rồi sao?" Ánh mắt u oán của Na Na làm cho người ta tan nát cõi lòng.
"Không, không, anh không hối hận, Na Na, anh yêu em".
"Ồ" Na Na thỏa mãn nhắm mắt lại.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa…"
Trương Dương thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt kiều diễn như hoa kia, chợt thất thần, hắn nhớ tới Vương Yến, nhớ tới Liễu Ám, nhớ tới Tuyết Liên.
"Trương Dương, em biết anh không vui, anh cả ngày hồn không ở xác, chúng ta ngày mai đi đế quốc Thatta có được không?"
"Không đi, anh thích địa cầu" Trương Dương lắc lắc đầu, hắn tuy thực hướng tới vũ trụ rộng lớn khôn cùng kia, nhưng hắn càng thích loại cuộc sống không ưu tư không có áp lực này.
"Hãy đi đi" Na Na kiên trì nói.
"Không đi".
"Đi đi mà!"
"Không đi!"
"Ở đó có thể cưới rất nhiều vợ, các nàng đã sớm ở đó chờ anh" Na Na trên mặt đỏ bừng, thanh âm nhỏ xíu.
"Cưới rất nhiều vợ?" Trương Dương thiếu chút nữa ngã vật ra mặt đất.
"Đừng kích động như vậy chứ?" Na Na đột nhiên nhằm đùi của Trương Dương mà nhéo.
"Không… không đúng…"
"Phụ thân nói, cho anh qua đó…"
"Em… em… em nguyện ý…" Trương Dương lắp bắp nhìn Na Na vẻ mặt không thể tin được.
"Em dám lấy lời của phụ thân ra đùa sao!" Na Na cả giận nói.
"Vậy vậy… thật ra, anh cũng sùng bái Hào ca, người là thần tượng của ta, cưới nhiều mỹ nữ như vậy. A… vợ yêu, đừng nhéo đừng nhéo, anh không đi là được mà…"
Trong gió biển, truyền đến một trận thanh âm kêu rên thống khổ mà thực khoái hoạt.
Hậu ký: Lưu Bưu đi theo Tôn Kiếm đi dị không gian chinh chiến sa trường, khai thác các tinh vực bao la, A Trạch đi theo tướng quân Cà Lăm vào quân đội, quan đến Đại tướng quân, thành nhân vật lĩnh quân của phái chủ chiến Trung Quốc, còn Tiểu Lý Tử, vẫn chơi trò nhân gian, trà trộn vào trong người dân bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận