„ Được rồi,ta muốn hỏi,cảnh sát có nhúng tay vào không? „ Trương dương hỏi.
„ A a,nếu mà việc của chúng ta cũng cần phải có cảnh sát xử lý, bọn ta đây cũng không phải lăn lộn trong thành phố rồi,Tiêu đại ca cũng phải về quê làm ruộng rồi”
Nam nhân mặc đồ tây không nhịn được cười to,tiếng cười tràn ngập hào khí,hiển nhiên,hắn đối với Tiêu Viễn Hành tràn ngập tin tưởng,đây là một loại tín nhiệm,một sự tín nhiệm đối với thế lực.
Trương dương gật gật đầu,hắn lo lắng nhất là cảnh sát nhúng tay,chỉ vì từ lần trước ăn trộm bị quay hình lại rồi sau đó bị tạm giam,nên trong tiềm thức Trương Dương đối với cảnh sát có một sự sợ hãi.
„Lưu bưu,chúng ta đi trước đây,phí thuốc men của ngươi sẽ báo lại trong công ty,nhưng chi phí chữa trị mấy bằng hữu của ngươi để chính họ phải trả,bởi vì,bọn họ không phải người bên trong công ty, cũng không phải vì làm việc cho công ty mà bị thương,đương nhiên,công ty đã trả hộ cho các ngươi rồi, đến cuối năm sẽ trừ vào tiền thường của ngươi….“
„Bọn họ chữa trị hết bao nhiêu tiền?“
„Đều là vết thương nhẹ,không nhiều lắm,ba người cũng mới chỉ mất hơn vạn.“
“A…..ta tin rằng,bệnh viên này cướp bóc a,hơn 1 vạn…..“ Lưu bưu giận dữ nói.
„ A a,hơn 1 vạn cũng nhiều sao?“
Nam nhân mặc đồ tây kia thấy vẻ mặt méo mó của Lưu bưu không nhịn được mỉm cười nói.
“Hơn 1 vạn a…..tiền thưởng cuối năm của ta có đủ hay không?” Lưu bưu yếu nhược hỏi,hắn rất lo lắng mình uổng phí một năm lại còn phải đền tiền.
„Ha ha ha „
2 nam nhân mặc tây trang nhìn nhau rồi liền cười to,vẻ mặt vui vẻ,phảng phất giống như nghe được một lời nói đùa lớn.
“ Ta ta.....ta nói sai rồi sao? “
“ Không không,ngươi yên tâm,tiền thuốc chỉ có không tới 2 phần 10 tiền thưởng cuối năm của ngươi thôi….a a,ngươi cứ tu dưỡng tốt đi,chúng ta đi trước đây,rất nhanh sẽ có tin tức thôi. “
2 người hướng đến Trương Dương hơi gật đầu một cái rồi sau đó rời đi,bọn họ từ đầu chí cuối đều không có cùng 3 người bị thương kia nói một câu nào,ngay cả nhìn thẳng một cái cũng không có,mà ba người thấy hai người này câm như hến cũng không dám lên tiếng.
“ 2 phần 10…..một….hơn một vạn mới không đến 2 phần mười….Trương dương, là bao nhiêu vậy? “ Lưu Bưu bấm đầu ngón tay tính toán.
Ước chừng trên dưới 30 vạn..
Chứng kiến bộ dạng Lưu Bưu giống như nô lệ của tiền bạc,Trương dương toát mồ hôi,nhưng Trương Dương cũng âm thầm khiếp sợ,không thể tưởng tượng được tiểu nhân vật như Lưu bưu lại có tiền lương cao như thế,không biết rốt cục công ty của Tiêu Viễn Hành liên quan tới cái gì nữa?
“Ha ha ha…..30 vạn, 30 vạn á.....ha ha,ta phát tài rồi...các huynh đệ,cuối năm cầm được tiền,mỗi người 2 vạn,coi như tai nạn lao động, dát dát.....”
Lưu Bưu nhất thời cao hứng khoa tay múa chân,giống như một người giàu mới nổi,tràn đầy hào khí,tựa hồ vết thương cũng không còn đau nữa, mà Tống Đào nằm ở trên giường vẻ mặt cũng cao hứng và thèm muốn,cao hứng chính là một vết thương nhẹ lại có thể cầm 2 vạn,thèm muốn chính là tiền một năm của Lưu bưu lại có hơn 30 vạn.
Lưu Bưu mới đến công ty của Tiêu Viễn Hành,đương nhiên không biết đó là công ty phúc lợi,kỳ thật,mỗi người có thể tiến vào công ty Tiêu Viễn Hành tiền lương đều cao đến đáng sợ,nhưng Tiêu Viễn hành vì Đỗ Tuyệt vừa mới gia nhập,lại xuất thân là lưu manh của tầng chót xã hội sau khi có tiền sẽ cờ bạc bừa bãi,cho nên mỗi tháng năm đầu chỉ cho tiền sinh hoạt và phí trả cho cuộc sống.
Tiền lương thưởng khác đều là để cuối năm đưa một lần,hơn nữa vì để khảo nghiệm sự kiên nhẫn của người mới,phúc lợi sẽ không dốc lực nói cho bọn họ,cho nên đến bây giờ Lưu Bưu còn không biết mình đã bước vào lớp nhân viên cao cấp hàng năm lĩnh lương 30 vạn.
Đương nhiên,toàn bộ 30 vạn cũng không phải hoàn toàn cấp cho Lưu Bưu,trong này cũng tính cả chi phí của Lưu Bưu rồi,cụ thể vận dụng như thế nào,sẽ phải xem năng lực và thủ đoạn của Lưu Bưu,đây cũng là một phương thức kiểm tra đánh giá.
Lưu đồng học,nơi đây là bệnh viện,mong ngươi không nên gây ồn ào,vị đồng học này cũng có thể rời khỏi đây rồi,phòng điều trị này có hộ lý,vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của bệnh nhân,mong ngươi phối hợp với nhiệm vụ của chúng ta.
Một nữ y tá trung niên mặc quần áo dài tiến vào phòng.Với vẻ mặt nghiêm túc,liền cắt đứt ngay dâm ý của Lưu Bưu.
“Nga……….ha ha….” Thanh âm của Lưu giống như bị cắt tiết gà.
Xin lỗi,ta nói mấy câu rồi rời đi ngay. Trương dương cẩn thận phụ thêm vào,rồi hắn lại khôi phục bộ dạng nhu nhược.
Ân,nhanh lên một chút,nếu có sự tình gì có thể bấm chuông.Y tá trưởng gật gật đầu sau đó khép cửa rồi rời đi.
“Lưu bưu,ngươi nghỉ ngơi cho tốt,ta sẽ đến thăm ngươi…..”
“Ah…..không xong…Hồ Đồng Khẩu không ai chăm sóc….ai u….”
Lưu bưu bỗng nhiên nhớ tới Hồ Đồng Khẩu không ai trông nom,nhất thời cấp bách đến nỗi ngồi bật dậy,tác động đến vết thương liền kêu đau oa oa.
Bây giờ trong ý nghĩ của Lưu Bưu về Hồ Đồng đã không phải là một Tiểu Hồ Đồng đơn giản nữa,mà là 30 vạn đại dương,có thể thấy được mức độ coi trọng là rất cao thâm.
Tiêu đại ca hẳn là đã có an bài rồi,huống chi còn có lão Lý trông nom nữa mà.Trương dương an ủi.
“Không được,nếu lão Đại an bài cho người khác,đến lúc đó đem địa bàn cho người khác thì ta phải làm sao bây giờ?lão Lý đầu óc hồ đồ,mắt thì hoa có thể trông nom được cái gì? Không được…..”
“ Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Dương không khỏi thở dài,đừng thấy Lưu bưu to lớn thô kệch,nhưng thường thường trong cẩu thả lại có sự tỉ mỉ,cư nhiên có thể nghĩ đến địa bàn của mình có bị người khác nhân cơ hội chiếm hay không.
“ Hắc hắc,không phải còn có ngươi sao?”
“Ta………”
“Lão già hiệu sách cũng nói viển vông với ngươi vài lần rồi,***,ngươi sắp xếp sổ hộ khẩu quả thực rất lợi hại,rất dễ dàng nhớ kỹ,ta trước kia thế nào lại không phát hiện ra ngươi nhặt lợi hại như vậy chứ?
Cứ quyết định như vậy đi,khoảng thời gian này ngươi trông nom trước đi,bọn Hầu tử đều là vết thương nhẹ,nghỉ ngơi vài ngày có thể đổi cho ngươi rồi,ngươi phải khổ cực rồi, hắc hắc….”
“Tốt lắm…..”
Khi Trương dương đang trở lại trường học,cũng đã đến đêm,đêm cuối tháng 9 có chút mát mẻ,trong khi tiến vào cửa trường học Trương dương ngoảnh mặt vào phòng bảo vệ một cái,lúc này mới nhớ tới,Vương bá cũng bị thương,có lẽ lúc này đang hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của Tiểu Liễu.
Kêu vất vả mới mở được cửa sắt,Vương bá hẳn là đã gọi lão đầu này,lão đầu nhìn thoáng qua Trương dương cái gì cũng không nói liền mở cửa.
Trương Dương……..
Vừa mới đi đến ký túc xá,bỗng nhiên dưới bóng cây xuất hiện một người đang đứng,dọa cho Trương dương nhảy bật lên,là Đỗ Tuyết.
“Muộn thế còn đứng đây làm gì?”
Trương dương lạnh lùng nhìn nữ hài thoạt nhìn có vẻ đơn giản này,hắn bây giờ càng nghĩ càng hiểu được rằng nữ hài không hề đơn giản chút nào.
Xin lỗi,ta không biết chuyện lại như vậy.Đỗ Tuyết dè dặt nói,con mắt lóe lên.
„Tại sao? “ Trương dương đột nhiên bước tới 1 bước,con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đỗ Tuyết.
„ A……..không có gì……không có gì.“ Đỗ tuyết sợ đến nỗi lùi lại đằng sau 1 bước,ấp úng nói.
„ Người từ lần đi tàu hỏa trước đến sau này vẫn không có liên lạc với ta,mà sau khi ta đến khoa Tiếng hoa tìm ngươi,ngươi lại nhiều lần đột nhiên tiếp xúc với ta,mỗi ngày đều đến thư viện,mà trên thực tế,có đồng học nói ngươi ngày trước rất ít khi đến thư viện,mà địch ý của Lữ Phi đối với ta ngày càng mãnh liệt,ngươi cho rằng,chuyện này với ngươi có quan hệ không………”
„ Ta…… „
„Mặt khác,khi ấy Lưu Bưu tìm Lữ Phi,Lữ Phi hoàn toàn có thể tránh né,nhưng hắn ngược lại còn tận lực chờ ở cổng trường,ngươi cho rằng,chuyện này rất dễ dàng giải thích sao?
Huống chi,đồng học trong lúc có mâu thuẫn cũng không cần phải nhỏ nhen mà xuống tay độc ác vậy,xương chân Lưu bưu bị bẻ võ tan tành,xương sườn gãy 2 chiếc.
Chính cả Vương bá khuyên can cũng bị thương.Ngươi sẽ không cho rằng cái này chỉ là ngoài ý muốn chứ?“
“….”Đỗ Tuyết vẻ mặt tái nhợt lắc lắc đầu nói: „ta không hiểu sao lại biến thành như vậy,ta không biêt………“
„Có thể nói cho ta tại sao không? „ Trương dương không chút nào vì tiếng thút thít của Đổ tuyết mà bị ảnh hưởng,vẫn bức bách như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...