Đổ Thạch Sư



Thú vị? Vincent ngẩng đầu, nhìn Allan nhẹ nói: “Đúng là thật thú vị.” Cặp mắt đen của hắn hơi híp lại, thêm vào một loại cảm giác nguy hiểm vô hình.

Ách. . . Ta hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn. . . Nhìn Vincent như vậy, Allan bỗng nhiên hậu tri hậu giác nghĩ.

Sao mình lại thốt ra cái câu — ‘có người uyển chuyển hỏi ta, Bạch có phải là bầu bạn của ta hay không đó’. Allan khóe miệng co rút, bỗng nhiên muốn tát cho mình một phát—— thử nghĩ xem, nếu là người bình thường nghe được một câu như thế, ấn tượng đầu tiên sẽ là gì đây?

—– Ngươi làm cái quái gì để người khác nghĩ như vậy?

“Nha nha nha! ! Chờ một chút, chờ một chút, đừng đi đấu trường vội!” Allan nhảy dựng lên, mau chóng giải thích, “Ta không làm gì cả, ta cũng không biết tại sao lại có lời đồn đó! Ta hướng pháp tắc thề!” Tuyệt đối không thể để cho Vincent cái tên quỷ hẹp hòi chiếm hữu cuồng này hiểu lầm! %_%. . .

Vincent khẽ gật đầu: “Ta biết.” Allan là một đồng bạn tốt, hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Hơn nữa. . . hắn cũng không có lá gan làm thế.

Nghe Vincent nói như vậy, Allan mới thở phào một hơi, hắn thò tay huých huých bạn tốt: “Ta hỏi này, Bạch trở về cũng không nói gì sao?”

Vincent nhíu mày: “Không có.” Có lẽ, Bạch không nghe được chuyện này đâu? Hoặc là cậu ấy đã nghe được, nhưng không phát sinh chuyện gì, cảm thấy không cần phải nói? Hoặc tiến thêm một bước mà nói, đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu ấy không muốn tự nói với mình. . .

Bất kể như thế nào, Vincent cực kỳ không hi vọng là loại cuối cùng, bởi vì điều này không chỉ biểu thị trong lúc hắn không biết, tiểu á thú nhân vẫn luôn được mình che chở bảo vệ đã bị một vài thương tổn, nói chính xác hơn là còn chưa thử tiếp nhận mình, cậu ấy cự tuyệt tiếp nhận nhiều sự trợ giúp. Nghĩ đến vết thương trên người Bạch vài ngày trước, Vincent càng nhíu mày chặt hơn. Bạch nói là không cẩn thận bị đụng, hắn nhìn qua đó đúng là bị đụng phải, nhưng có phải không cẩn thận hay không. . . thì không chắc.


Nghĩ tới đây, Vincent đứng lên, đi ra ngoài.

“Ê, Vincent, ngươi đi đâu a? Ta nhớ là buổi chiều ngươi và Wisla đã hẹn đi vào rừng săn thú ban đêm a!!” Allan ở phía sau hô.

“Nói với hắn, hôm khác!”

Allan nhún vai, đi thẳng vào phòng bếp mở tủ chứa đồ ra, tìm mãi, lại chỉ có một tý thịt khô linh tinh để ăn lót dạ, mà cư nhiên tất cả đều là khẩu vị của Bạch thích, những thứ mềm oặt, thanh thanh đạm đạm. Bĩu môi, Allan chọn lấy một viên Khiêu Khiêu Quả cắn một cái — Vincent, thật không ngờ ngươi cũng có thể hiền dịu hơn một chút!

Vincent đi tới bên ngoài phòng làm việc của Sigma gõ cửa một cái, chờ bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc, hắn mới đẩy cửa đi vào, lão Sigma ngẩng đầu nhìn thấy Vincent nhất thời hơi có chút ngạc nhiên: “Ơ ~~ tiểu Vicent của ta cư nhiên cũng biết đến thăm cái lão già này a?!”

Đối với câu nói giống như có ý trêu chọc này, Vincent luôn coi như không nghe thấy, đi đến trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tổ ma ma, ta muốn hỏi ngài chút chuyện.”

Sigma lập tức hiểu mục đích Vincent tới — trừ chuyện tiểu á thú nhân của nó ra hình như cũng chả có chuyện gì khác. Vincent tên tiểu tử này tựa hồ trời sinh đã mang theo băng lãnh, từ lúc còn rất nhỏ, ngoài trừ kỹ xảo săn giết ra cũng rất ít cảm thấy hứng thú với thứ gì khác, lớn lên chẳng những không cải thiện gì, so với trước lại càng trở nên nghiêm trọng. Lần này thế mà lại vì một tiểu á thú nhân chủ động tới học viện, kể từ lúc mình muốn nó chỉ bảo kỹ xảo ám sát cho đám thú nhân kia, tên nhóc này gần như đều tránh né học viện!

Mặc dù đến một chuyến cũng vì có mục đích riêng, nhưng cái dạng này của Vincent vẫn làm Sigma cảm thấy khả ái, làm cho người ta không khỏi muốn trêu chọc hắn. Đương nhiên, Sigma không làm chuyện dư thừa, tên nhóc này thẹn quá thành giận sẽ dễ chạy mất.

“Hỏi đi.”

“Gần đây, á thú nhân Bạch Tử Thạch khế ước với ta, có bị làm khó không?”


“Có a.” Sigma rất sảng khoái cho đáp án.

Vincent ánh mắt híp lại, trong thân hình cao lớn tràn ra một loại hơi thở nguy hiểm: “Tổ ma ma có thể nói cụ thể cho ta là chuyện gì xảy ra không?”

Sigma đem sự tình cuộc thi nhập học ngày hôm đó nói ra, mặc dù chuyện cụ thể ông cũng không quá rõ ràng, nhưng là một lão nhân sống hơn một thế kỷ, một vài lời đồn đại, đủ để ông từ đó suy đoán ít sự thật.

“Bethe Turande đúng không? Lão nhị nhà Turande.” Trên gương mặt lạnh lùng của Vincent cũng không ai biết đang suy nghĩ gì, nhưng cái này cũng không làm trở ngại việc Sigma dạy bảo.

“Vicent, chuyện này đã qua.” Vẻ mặt lão nhân thản nhiên mà nghiêm túc, Vincent nhìn ông cũng không nói tiếp, Sigma biết tiểu tử này là đang đợi mình nói thêm ý kiến, “Chúng ta trước tiên đem mấy thứ liên quan đến chính trị đặt sang một bên, chỉ nói về bảo bối của ngươi. Tên nhóc kia đã ở trước mặt mọi người bảo vệ lợi ích của cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là người bị khi dễ chỉ biết trốn tránh, hay là người không có năng lực. Cậu ấy đã khiến đối phương phải nhận lấy giáo huấn, từ việc cậu ấy không nói cho ngươi biết, liền chứng minh đã không cần ngươi làm gì nữa. Ngươi nếu như làm tiếp, chính là thừa thãi, chưa chắc đã làm tiểu bảo bối của ngươi thấy tốt.” Vincent rũ mắt xuống, hắn sao lại không hiểu điều này, nhưng hiểu là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác, vừa nghĩ tới vết thương trên người cậu, hắn liền có chút không khống chế được mình.

“Ta biết ngươi nghĩ gì, đơn giản là tiểu tử kia bị ủy khuất mà không kể khổ với ngươi, ngươi cảm thấy mình không được tín nhiệm, không được ỷ lại, ngươi cảm thấy thương tâm khó chịu. . . Rồi lại cảm thấy thân là người canh gác, không làm được lời hứa trong thề ước, lòng tự trọng bị tổn thương, có phải không?”

“TỔ MA MA!” Vincent cau mày, mặc dù có một phần sự thật, nhưng nói kiểu gì như mình là ấu tể vậy?

“Được rồi.” Sigma lộ ra một nụ cười, “Ngươi cái tiểu tử này a, chúng ta á thú nhân có lẽ không đối phó dã thú được, nhưng cũng đừng đem người ta trở thành cái gì mảnh mai quá. Không cần biết cái gì mà thú nhân với chả á thú nhân, người sống cả đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình mới bảo đảm nhất. Cậu nhóc nhà ngươi, không sai! Ngược lại là ngươi, ngươi từ nhỏ đối với thứ gì mình nhận định đều rất bá đạo, mặc dù bảo vệ á thú nhân khế ước với mình là không sai, nhưng đừng có bảo hộ quá chặt, không chỉ khiến cho người ta thấy không được tự do, hơn nữa nếu như vạn nhất phát sinh chút chuyện gì ngoài ý muốn, được bảo hộ quá tốt ngược lại sẽ hại người ta.”

Lão nhân nói đều là lời vàng ngọc, Vincent cũng nghe lọt, nhưng có vài thứ, một chốc lát phỏng chừng không sửa đổi được, nhất là người kia nhà hắn, thân thể so với người bình thường yếu hơn rất nhiều.


“Ta biết.” Vincent gật đầu, sau đó lại hỏi, “Ta nhớ là trước đây ngài muốn ta chỉ bảo cho học sinh kỹ xảo săn giết.”

“Này? Bây giờ ngươi đồng ý sao?” Sigma cũng ngoài ý muốn.

Vincent gật đầu: “Buổi chiều ta rảnh, ngài an bài đi, bất quá, ta chỉ dạy một lần.”

Một lần cũng được, cái đám thú nhân trong trường học kia đối với Vincent cái tên thú nhân sáng tạo ra kỷ lục này lại rất sùng bái mà: “Hai giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi chiều.”

“Sáu giờ rưỡi không được, nhiều nhất đến năm giờ rưỡi, ta còn phải nấu cơm.” Vincent nghĩ nghĩ đến thời gian Bạch lên lớp, lập tức cự tuyệt, chiều nay Bạch chỉ có chương trình học thực tế, bốn giờ đã tan lớp, thông thường sẽ ở thư viện đến chừng sáu giờ.

Nấu cơm ——? Bây giờ Sigma tuyệt không che dấu kinh ngạc của mình, Vincent biết nấu cơm, thú nhân mỗi ngày đều ở bên ngoài săn thú ai lại không biết chút tay nghề? Nhưng vấn đề là —- trừ luân phiên nấu lúc săn thú, nó chưa bao giờ nấu cơm cho người khác! Xem ra, ông vẫn đánh giá thấp trình độ Vicent coi trọng tiểu á thú nhân kia.

Có nên nói với a ba a cha của Vicen một tiếng không? Còn có đại a tỷ của nó. Ngô. . . Bất quá bây giờ vẫn không nên nói, đứa nhỏ này dù sao vẫn là lần đầu tiên coi trọng người nào đó, sau này sẽ thế nào còn chưa biết, đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi.

“Được, năm giờ rưỡi thì năm giờ rưỡi.” Sigma cũng không làm khó hắn, “Đúng rồi, còn có một việc. Ngày kia là ngày khai giảng thứ bảy, dựa theo lệ cũ, trong học viện có một buổi vũ hội, chào đón học sinh mới. Có thể dẫn theo bạn.”

Tin tức này thật sự khiến Vincent bất ngờ, bất quá, như vậy cũng tốt, trong cặp mắt đen của hắn như lóe lên chút suy nghĩ.

“Nghe chưa? Nghe chưa? Bác Gia Garcia chiều nay sẽ giảng cho đám thú nhân kia kỹ xảo săn giết đó ah!”

“Có thật không? Có thật không? Thật là Bác Gia Garcia? Tốt quá! Chiều nay nhất định phải đi! Cúp tiết cũng phải đi!”


“Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”

“Bác Gia Garcia? Cái gì Bác Gia Garcia?” —- Đây là người từ nơi khác tới.

“Cái gì a! Bác Gia Garcia ngươi cũng không biết! Ta nói với ngươi a, Bác Gia Garcia đó chính là có huyết thống của Đại Nhã Gia Oliver David! Là thú nhân anh em ruột thịt với thành chủ Á Thành! Hơn nữa Bác Gia Garcia 20 tuổi đã là thợ săn cấp 3, tham gia săn thú! Lúc 23 tuổi liền làm tiên phong của thú triều tháng, cầm về một bản đồ phân bố cặn kẽ nhất từ trước tới nay. Bác Gia năm nay 36 tuổi, nghe nói đã là thợ săn cấp 6. Nghe nói Bác Gia Garcia một mình đơn độc chém ba con Cự Long Thú, ba con đấy! Cự Long Thú xếp hạng thứ tám trong các dã thú hung mãnh nhất đó! Hắn còn trẻ như vậy! Mấu chốt nhất là, Bác Gia Garcia rất tuấn mỹ nha. . .” Á thú nhân chịu trách nhiệm giải thích lúc này đã biến thành một vẻ khao khát . . .

“Oa. . . Vậy đúng là rất giỏi a, ta cũng đi.”

Bạch Tử Thạch cúi đầu lặng lẽ đi qua bên cạnh, thành thật mà nói, đối với chuyện thế giới này sùng bái bạo lực như vậy, cậu vẫn có chút không thể thích ứng. Thở dài một hơi, Bạch Tử Thạch đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cậu cũng không thể tiếp tục thế này, văn hóa chủ lưu của thế giới này chính là nó, cậu không thể cả đời không ăn khớp với người khác. Bất quá, lần này, hay là không đi đi.

Vincent đứng ở trên đài giác đấu, quanh một vòng phía dưới, thú nhân, á thú nhân tới không ít, toàn bộ đấu trường bị vây đến đầy ắp, song hắn lại không nhìn thấy người mình muốn thấy, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.

Thời gian đã đến, hắn giơ một tay lên, đám người huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Vincent vang vọng trong sân: “Ta cần một người lên phối hợp với giảng giải của ta.”

Đây chính là cơ hội tốt a! Gần như tất cả thú nhân đều lớn tiếng hô ‘ta muốn’. Vincent tìm trong đám người một hồi, sau đó chỉ một cái thú nhân: “Ngươi tới.”

Taiya Skeet vẻ mặt ngạc nhiên chỉ mình, sau đó trong lúc mọi người hâm mộ thì nhanh chóng lên đài. Trong mắt Vincent tựa hồ lóe lên một tia sáng, nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn không rõ. Trong một buổi trưa, đủ để Vincent làm một vài việc.

Bethe Turande lúc này cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, đó là Bác Gia Garcia a, không nghĩ rằng Taiya lại có thể trực tiếp được Bác Gia Garcia chỉ dạy! Bạn bè bên cạnh hắn biết Taiya và Bethe là quan hệ người canh gác khế ước, luôn miệng chúc mừng hắn, hâm mộ và hưng phấn trong lời nói khiến cho Bethe Turande đắc ý không thôi.

Nhưng Sigma thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên —- Tên tiểu tử thối này, ta còn tưởng rằng nó có lòng tốt chỉ bảo cho học sinh chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui