Hôn chúc ngủ ngon, kỳ thực là một loại lễ tiết rất bình thường đi, đúng không. . .
Đúng cái rắm! Bạch Tử Thạch nhìn trên mặt Lan Gaia nghi hoặc rõ ràng, cười gượng: “Không có gì, cũng không có ai. . .”
“Bạch, sao lại đột nhiên hỏi loại lễ nghi hôn trán này? Thật sự không có ai làm hành động này với ngươi chứ?” Lan Gaia đối với phủ nhận của Bạch Tử Thạch tràn đầy nghi ngờ, hôn trán là một loại lễ nghi biểu đạt sự ân cần giữa người thân hoặc là giữa người yêu vô cùng thân thiết. Nếu là người nào khác hỏi thì không tính, nhưng nếu người khuyết thiếu kiến thức thông thường như Bạch hỏi, nhất định là đã thấy hoặc chắc chắn tự bản thân đã thể nghiệm qua.
Lan Gaia từng bước tới gần làm Bạch Tử Thạch có chút bối rối gật đầu lên xuống: “Thật không có, thật không có. . . Chẳng qua là thấy Bích Khê hôn Khoa Đặc Đặc mà thôi.”
“Như vậy a. . .” Lan Gaia cười lên, nhắc tới tiểu tôn tử của mình, hắn cũng rất thích, “Khoa Đặc Đặc mới mười bảy tuổi, tiểu hài tử khó tránh khỏi có chút dính người.”
Mới. . . Mười bảy tuổi. Bạch Tử Thạch hơi 囧 một tý, sau đó tự động thử chuyển đổi số tuổi, ngô, nơi này 30 tuổi = 18 tuổi, như vậy 17 tuổi cũng chính là chưa tới 11 tuổi. . . Như vậy trên thực tế bản thân cậu ở chỗ này cũng chính là một cái hài tử khoảng 13 tuổi.
Bạch Tử Thạch dừng một chút, yên lặng đem Vincent từ vị trí sắc lang kéo xuống, nhớ tới bộ dạng Vincent giống như chiếu cố tiểu hài tử mà chiếu cố mình —- người ta thật ra chẳng qua là biểu đạt trân trọng đối với tiểu bối đi. . . Đúng không, đúng không, bằng không trừ luyến đồng phích ra, một người trưởng thành sẽ có tâm tư gì không nên có với một hài tử 13 tuổi chứ? Ngô. . . Mặc dù chuyện bị xem như tiểu bối vẫn cảm thấy có chút 囧.
Bạch Tử Thạch nghĩ thông suốt hết thảy, nhất thời tâm tình thật tốt, coi như là đi tới một thế giới toàn dân giảo cơ (gay) đi, cũng không có nghĩa cậu phải cùng giảo cơ theo chứ. Dù sao hiện tại cậu không có loại khuynh hướng này, những thú nhân cao cao, to to, cường tráng, quá mức rắn chắc thoạt nhìn làm sao cũng không bằng phụ nữ dễ thương, hương hương, mềm mềm, xinh xắn.
Về vấn đề có trở về được hay không. . . trong nhất thời Bạch Tử Thạch có chút ảm đạm, nếu như cậu thật sự không trở về được, thế thì ở chỗ này tiếp tục sống quãng đời còn lại, chỉ cần sớm chuẩn bị tốt những đồ dưỡng lão, cho dù không có bầu bạn, không có hài tử cũng có thể trải qua rất tốt phải không? Bạch Tử Thạch không cảm thấy chỉ bị xem như á thú nhân liền thật sự có thể sinh dục như á thú nhân. Nhưng, nếu như cậu thật sự bị loại thế giới toàn dân giảo cơ này đồng hóa. . . Như vậy, lão ba, xin lỗi, con của ngươi khiến ngươi tuyệt hậu rồi.
Lan Gaia nhìn tiểu á thú nhân tâm tình có chút u ám, cũng không hỏi cậu làm sao, chẳng qua là ôn nhu đẩy cậu đi ăn cơm: “Lát nữa ta đưa ngươi qua nhà Bích Khê được không? Ta phải đến bệnh viện, Bàng Bích cũng cần tu sửa vài thứ sẽ không ở nhà.”
Bàng Bích ở bên cạnh cười híp mắt gật đầu: “Bích Khê là bầu bạn rất tốt, Carlo con ta là một người có phúc khí. Hắn sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”
“Ta biết.” Bạch hướng về phía thú nhân thoạt nhìn hiền lành này cười cười, “Bất quá hôm nay ta cùng người khác hẹn gặp tại giải thạch trường của Owen.”
“Kết giao bạn mới sao?” Lan Gaia nghe được câu này thực vì Bạch Tử Thạch cao hứng, tiểu á thú nhân bọn họ cứu về chỗ nào cũng tốt, chỉ là người có chút hướng nội, không thích cùng người khác gặp gỡ, “Để Bàng Bích đưa ngươi đi đi, trạm dừng đầu tiên của hắn vừa vặn ở gần đó.”
Bạch biết hắn có chút không yên lòng mình, trong lòng ấm áp, liền gật đầu.
Đến bên ngoài cửa hàng mao liêu của Owen, Bạch Tử Thạch nhìn bên trong từng đống mao liêu xếp đối nhau, nhịn xuống dục vọng đi vào chọn vài khối, cậu hôm qua đã đổ trướng hai khối mao liêu, hơn nữa đều là đại trướng những khối giá thấp nên danh tiếng đã truyền ra không ít. Năng lực của cậu không thể để cho bất luận kẻ nào biết, trong cái thế giới này, năng lực của cậu nếu để cho bất luận kẻ nào biết được đều là chuyện vô cùng nguy hiểm, Bạch Tử Thạch không có quên lịch sử á thú nhân bị bóc lột mà Vincent giảng giải.
Trước cứ nơi nơi học tập đi, tối thiểu để cho tất cả mọi người biết ta đang học tập khắp nơi. Bạch Tử Thạch lấy lại bình tĩnh, rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh đi đến giải thạch trường.
Hôm nay giải thạch trường vẫn tràn đầy người, Bạch Tử Thạch bất giác tìm kiếm thân ảnh Vincent trong đám người thú nhân, bỗng nhiên bị người phía sau thình lình gọi tên, cái loại thanh âm trầm thấp quen thuộc lạnh như băng này, trên mặt Bạch Tử Thạch mang theo nụ cười xoay người lại: “Vincent, sớm.”
Thanh âm nhẹ nhàng mà vô cùng thân thiết này làm Allan lấy làm kinh hãi, thú nhân tóc nâu len lén nhìn về phía đồng bạn người vẫn luôn lãnh đạm với các á thú nhân, nhưng kinh hãi phát hiện ra thú nhân nào đó nét mặt luôn lạnh như băng bỗng nhiên nhu hòa hơn: “Sớm.”
Bạch Tử Thạch có chút kỳ quái nhìn thú nhân đi bên cạnh Vincent, sao lại dùng loại vẻ mặt kính ngưỡng nhìn mình, mình làm chuyện gì ghê gớm lắm sao? Bạch Tử Thạch sờ sờ mặt mình, có vẻ rất là nghi hoặc. Nhìn hành động của Bạch, Vincent khẽ nghiêng người, ở chỗ Bạch Tử Thạch không nhìn thấy bình thản liếc nhìn Allan một cái.
Thân thể Allan cứng đờ, nhưng ngay sau đó nở nụ cười sáng láng cùng Bạch Tử Thạch chào hỏi: “Này, ngươi hảo, ta là Allan, bằng hữu vô cùng vô cùng tốt của Vincent. Nếu có chuyện gì về Vincent muốn hỏi, cả ngày bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến tìm ta.” Kể cả hắn thích mặc tiểu nội nội (nội khố, đồ lót) dạng gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Ka ka, nếu để Aijiaer, Sylvester, Betty đám á thú nhân bọn họ biết Vincent cư nhiên ở Maca thành xa xôi coi trọng một tiểu đông tây còn chưa trưởng thành, biểu tình trên khuôn mặt cao ngạo của bọn họ nhất định rất thú vị.
“Ngươi hảo, ta là Bạch Tử Thạch.” Bạch Tử Thạch đối với người thú nhân nhiệt tình thoạt nhìn giống như mặt trời này rất có hảo cảm, hắn cười lên cảm giác rất giống đại ca.
Allan là một người thân thiện, chỉ chốc lát đã trở nên quen thuộc với Bạch Tử Thạch, tiểu á thú nhân này điểm nào lớn lên cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn làm cho người ta rất thoải mái, cũng không có nửa phần như cái dạng tiểu á thú nhân nhõng nhẽo khó lấy lòng, cùng cậu ở chung cảm thấy rất tùy ý, Allan có chút hiểu tại sao Vincent lại coi trọng cậu, mặc dù thân thể của cậu còn chưa phát triển, có lúc ngay cả một số kiến thức thông thường cũng không rõ ràng, nhưng khí chất nói năng của cậu rất thành thục, không hề giống tiểu á thú nhân bình thường. Mấu chốt chính là. . . cậu lớn lên thật đúng là xinh xắn khả ái a. . . Cảm giác muốn nhét vào túi mang đi, khả ái đến mức người ta hận không thể ôm vào trong ngực nhéo một cái. Khiến người ta chú ý nhất chính là làn da mềm mại kia, Allan dám đánh cuộc cho dù là Gia Đức khoe khoang mình có làn da đẹp nhất cũng không đẹp được bằng làn da của cậu, thật không biết ở đâu lại nuôi được tiểu á thú nhân non mềm thế này, ngô. . . Tóm lại, Vincent thật có phúc, làn da mềm mại như vậy bất kể là sờ hay < beep —— >, nhất định thoải mái vô cùng.
Bạch Tử Thạch không biết mình đã bị tên thú nhân trước mắt thoạt nhìn nhiệt tình, sáng sủa, chính trực này ý *** từ đầu đến chân một lần, còn hâm mộ diễm phúc của bằng hữu.
Vincent mắt lạnh nhìn Allan cùng Bạch Tử Thạch một đường nói chuyện với nhau, cũng không có nét mặt không vui gì, điều này làm Allan một bên thỉnh thoảng nhìn lén, gan càng ngày càng lớn, đến cuối cùng thậm chí dám kéo kéo tóc Bạch Tử Thạch, bề ngoài thì thể hiện đứng đắn trên thực tế lại không biết nên khen hắn hèn mọi đến thế nào.
Bạch Tử Thạch cùng Allan hàn huyên một hồi liền đến chỗ xung quanh giải thạch cơ, cậu còn không quên mục đích mình tới nơi này, đứng ở một bên xem người ta giải thạch, có đôi khi còn có thể xin người chủ đồng ý sau đó nhìn một hồi biểu hiện mao liêu của người ta, nhìn dáng vẻ Bạch Tử Thạch, mọi người đều biết đây là một người mới đang học tập, nhưng là người mới có vận khí không gì sánh bằng. Tin tức cậu ta hôm qua liên tục đổ trướng hai khối phỉ thúy tốt, hôm nay đã sớm truyền khắp giải thạch trường, người chủ cũng vui vẻ để phỉ thúy của mình dính chút vận khí tốt của Bạch Tử Thạch.
Tầm mắt Vincent nhìn chăm chú vào Bạch Tử Thạch một hồi lâu, mới bình tĩnh quay ra nhìn Allan: “Allan Nordisk, chúng ta đã lâu không có tỷ đấu qua, ta rất nhớ những trận đấu hồi còn nhỏ.”
Allan nhớ tới lần tỷ đấu gần đây cùng Vincent mình bị đánh thành đầu heo, sờ sờ quay đầu, lệ chảy đầy mặt: “Vincent, ta chỉ cùng cậu ấy nói mấy câu mà thôi, ngươi cần gì phải hẹp hòi như vậy a! ! ! !”
Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, chuyên chú ôn hòa, thanh âm vững vàng: “Cậu ấy là của ta.”
Allan thở dài một hơi: “Vincent, ngươi không quên chúng ta tới Maca thành chẳng qua là tạm thời đi, đến lúc đó ngươi muốn cậu ấy phải làm sao đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...