Phải nói, Owen chọn mao liêu thủ pháp cũng thật sự không tệ, tối thiểu trong đống mao liêu bị tách ra, cảm ứng mạnh nhất phải kể đến kệ để bán đổ mao liêu kia, mỗi khối toàn đổ mao liêu đều có yết giá hơi thấp hơn một chút, bên này luận khối bán, trên căn bản cũng không có phản ứng gì.
Đáng tiếc là biết rõ có liêu tử tốt, lại không có tiền mua, lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua bên toàn đổ mao liêu, Bạch Tử Thạch tiếc nuối ngồi xổm xuống, đầu tiên nhìn khái quát lớp vỏ mấy viên đá, trên căn bản đều là lớp vỏ thô ráp, chỉ thỉnh thoảng thấy mấy cái mãng đái màu sáng cùng một đoàn trứng muối rời rạc, toàn là oai qua liệt tảo (hình dáng xấu xí, không tốt), thậm chí đa phần trong chúng nếu không phải đặc biệt đặt trong cửa hàng mao liêu chắc tất cả mọi người sẽ đem chúng nó trở thành tảng đá khó coi bình thường.
Bạch Tử Thạch khẽ thở dài một cái, chỉ có thể hi vọng là ở ổ gà bay ra kim phượng hoàng , trong đổ thạch thỉnh thoảng cũng có một câu nói như vậy sao —- Cẩu thỉ địa xuất cao thúy (mấy cục đá xấu xí nhìn chả có j đặc biệt đôi khi giải ra lại đc cao cấp phỉ thúy). Ổn ổn tâm thần, Bạch Tử Thạch từ loại biểu hiện tốt nhất bắt đầu xem lại.
Bàn tay nhỏ bé ở trên Bác Nhã đại lục hoàn toàn có thể được xưng tụng là trắng noãn trực tiếp vuốt ve mao liêu, một cử động này của Bạch Tử Thạch làm cho Owen thỉnh thoảng nhìn về phía bên này kinh ngạc mở to mắt, lại nhìn một chút Bạch Tử Thạch lộ ra gương mặt phá lệ nhỏ nhắn xinh xắn non nớt mỹ lệ, Owen cười cười: đây đoán chừng cũng là người có thể thành công đi? Dù sao cũng là hài tử lớn lên ở Á Thành cố hương của nguyên thạch, cũng không biết tại sao lại đến bộ lạc Aggreko.
Bạch Tử Thạch cũng không phải không để ý đến bản thân mình làm như vậy đối với những á thú nhân khác mà nói là cử động rất đặc biệt sẽ khiến người khác sinh ra ý nghĩ khác thường nào đó, nhưng một bộ hắc văn bao tay giá tiền cũng không rẻ, cho dù là loại rẻ nhất cũng phải 5 vạn điểm mới mua được, 5 vạn điểm cũng tương đương với tiền tiết kiệm gần hai năm của một gia đình bình thường. Trong khi rất nhiều á thú nhân không có tiền, trên căn bản đều chỉ xem chứ không dám đụng đến nó. Huống chi đối với Bạch Tử Thạch mà nói, đeo bao tay ngược lại là cái trói buộc.
Tay đụng vào mao liêu, Bạch Tử Thạch còn làm ra vẻ đem tảng đá lật lên nhìn, đương nhiên cứ như vậy mỗi cái tảng đá chia đều ra thì không đến một phút là xem xong. Owen vốn đang rất có hứng thú quan sát cậu, lại nhìn Bạch Tử Thạch giống như đang chơi tảng đá, cũng không khỏi mắc cười lắc đầu, rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử, cho dù là cư dân của Á thành, cái tuổi này hiểu được đổ thạch cũng là ít lại càng ít, bất quá một cái hài tử khả ái xinh đẹp như vậy chơi thì cứ chơi đi, nhưng nhìn cậu chơi cũng thật thú vị. Owen lại nhìn một chút, rồi đem tầm mắt dời đi, bởi vì lúc này lại có một nhóm người tiến vào.
Bạch Tử Thạch tiếp tục ‘chơi’ tảng đá của cậu, song theo thời gian trôi qua, trong lòng cậu chỉ càng uể oải, chỗ này không thẹn là luận khối bán mao liêu, sờ soạng gần 40 khối, cư nhiên đều là trắng bóng, tốt nhất cũng chính là một khối vỏ đen, nhưng phỉ thúy bên trong lực cảm ứng cơ bản nhỏ như cùng con kiến cọ xát một cái.
Ngồi cúi người thời gian dài như vậy, chân Bạch Tử Thạch cũng có chút tê, cậu nhụt chí đặt mông ngồi lên một khối mao liêu dẹt nghỉ ngơi, nhìn Bích Khê cầm lấy cường quang khí (đèn khuếch đại ánh sáng??) cùng kính phóng đại chuyên chú nhìn biểu hiện tốt của toàn đổ mao liêu, thường hay lâu lâu lại lấy ra một khối để ở bên cạnh.
Nhìn trong chốc lát, Bạch Tử Thạch cảm thấy nhàm chán, tầm mắt khẽ đảo qua, liền thấy một khối mao liêu hình tròn, nhất thời, Bạch Tử Thạch có chút ngạc nhiên trừng mắt nhìn, khối mao liêu này thật là tròn a, ước chừng bằng nắm tay của thú nhân, vỏ ngoài gồ ghề, đen vàng đan xen. Cách tầm tay cậu cũng không quá xa, Bạch Tử Thạch đưa tay với lấy khối mao liêu kia, thế nhưng sau đó cậu liền ngây ngẩn cả người, không dám tin trừng lớn mắt nhìn khối mao liêu này, cảm giác này ——
Giống như là một tiểu động vật lông ấm áp mềm như nhung nghịch ngợm va chạm, nhún nhảy trên da tay cậu, tươi sáng mà tràn đầy sức sống, Bạch Tử Thạch trước giờ chưa từng trải qua cảm thụ mãnh liệt như vậy.
Bạch Tử Thạch thả ra rồi lại nhặt nó lên, không phải ảo giác! Cảm ứng mãnh liệt như vậy xác thực vẫn còn! Bạch Tử Thạch hưng phấn cơ hồ nhảy dựng lên, cậu ôm khối mao liêu này, cười rộ lên, cậu chắc chắn, chỉ cần một khối mao liêu này liền đủ cho cậu ăn rau vài chục năm!
Lúc này ngay cả chân cũng không tê, Bạch Tử Thạch đỡ mông ngồi trên mao liêu chuẩn bị đứng lên, song thời điểm khi tay của cậu chạm vào mao liêu, một vẻ cổ quái hiện lên trên mặt Bạch Tử Thạch. . . Không phải như vậy đi.
Một cỗ cảm xúc va chạm nho nhỏ quen thuộc xuất hiện lần nữa, mặc dù lần này cảm giác không có mãnh liệt như khối hình tròn kia, nhưng cũng không phải yếu, đại khái lực đập chỉ so với mảnh Phù Dung Chủng hôm nay ở nhà Bích Khê lấy được kém một chút, đại khái là khối Đậu Chủng đi? Bạch Tử Thạch suy đoán, nhưng mà Đậu Chủng cũng không tồi, nhìn kích cỡ khối mao liêu, phỉ thúy bên trong mao liêu chắc không phải quá nhỏ, tối thiểu có thể tăng giá gấp mười lần.
Liên tục vớ được hai khối mao liêu có phỉ thúy, Bạch Tử Thạch lại hưng phấn lên, vì bảo hiểm, cậu trước tiên đem hai khối mao liêu này để qua một bên, sau đó lại bắt đầu kế hoạch ‘chơi’ mao liêu, bất quá lần này cậu cũng không có lăn qua lộn lại nhìn mao liêu nữa, trên căn bản chính là để tay tới lại lập tức rời đi, thành thật mà nói, đem mao liêu tốt để ở một bên cậu vẫn có chút không yên lòng, song lần này vận khí tốt của cậu tựa hồ cũng dùng hết , trên căn bản đem hơn một trăm khối mao liêu xung quanh sờ qua xong, cũng không tìm được khối nào tốt hơn hai khối kia.
Bạch Tử Thạch tiếc nuối thở dài một hơi, liền chuẩn bị giao tiền hai khối mao liêu kia, song khi quay người lại nhìn thấy một màn dọa cậu kêu to một tiếng, bên cạnh chỗ mao liêu cậu chọn xong có hai cái á thú nhân ngồi cạnh, bọn họ đeo hắc văn bao tay đang xem cái khối mao liêu dẹp bị cậu coi là đệm ngồi.
Bạch Tử Thạch bước nhanh tới, khẽ mấp máy môi, mở miệng: “Thật xin lỗi, đây là mao liêu ta chọn rồi.”
Á thú nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, hắn lớn lên rất tuấn tú, thấy Bạch Tử Thạch rõ ràng là tiểu á thú nhân vị thành niên thì nhíu mày, chỉ vào khối mao liêu đó hỏi: “Đây thật là ngươi chọn rồi?” Giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn, hai người bọn họ nghiên cứu hồi lâu, cũng cảm thấy tảng đá kia mặc dù bề ngoài biểu hiện không tốt, nhưng nhìn kỹ một chút lớp vỏ phía dưới có hoa văn không rõ ràng lắm, cảm thấy có thể đổ tính rất lớn, lúc đang chuẩn bị trả tiền, cư nhiên nhảy ra một đứa bé nói đây là cậu ta chọn rồi.
Bạch Tử Thạch cũng mặc kệ đối phương thái độ thế nào, khẳng định gật đầu: “Đây là ta vừa mới chọn rồi, còn đặc biệt đặt ở một bên.” Cậu chỉ chỉ một đống mao liêu kia, lại chỉ chỉ hai khối này.
Á thú nhân kia nhìn lại, mặc dù khoảng cách không xa, nhưng đúng là có khoảng cách, tiểu á thú nhân này nói có thể là thật sự. Nhưng. . .”Ngươi trả tiền rồi sao?” Hắn đứng lên, trên cao nhìn xuống hỏi.
Bạch Tử Thạch mấp máy môi: “Ta đang muốn đi.”
“Đó chính là còn chưa trả.” Á thú nhân khẽ mỉm cười, nhìn Bạch Tử Thạch tràn đầy khiêu khích, “Nếu chưa thì, ta đây vẫn có thể mua nó đi.”
Một cơn tức giận ở trong lòng Bạch Tử Thạch dâng lên, người này thế nào không nói lý lẽ như vậy? ! Mao liêu người khác chọn rồi cũng có thể cưỡng đoạt? Phá hư quy củ như vậy? ! Bất quá, quy củ ‘Lúc người đang xem mao liêu, những người khác không thể nhúng tay’ là trên địa cầu, ở chỗ này cũng không biết có như vậy hay không. Bạch Tử Thạch vừa nghĩ như thế, lại có chút trù trừ , cậu cắn cắn môi, hỏi ngược lại: “Nếu như mao liêu ngươi chọn lựa xong rồi còn chưa đưa tiền, ta đây có phải hay không cũng có thể cùng lão bản nói ta muốn mua?”
Đương nhiên không được. Á thú nhân kia ở trong lòng đáp một câu, nhưng hắn nhìn Bạch Tử Thạch chẳng qua là một đứa bé, chưa hiểu được nhiều như vậy, trực tiếp hùng hồn nói, “Nếu ngươi muốn thì cứ làm như vậy.” Nói xong cũng ôm lấy khối mao liêu kia đi.
Lưu lại Bạch Tử Thạch tức không ngừng hít sâu, bất quá, cậu nhìn khối mao liêu hình tròn bị ném ở một bên, hơi thở dần dần bình phục xuống, chậm rãi nhắm lại mắt, lần nữa mở ra liền khôi phục bình tĩnh, mặc dù cách làm của người nọ làm cho người ta sinh khí, nhưng nói sao thì khối mao liêu kia bất quá là một khối Đậu Chủng, không đem khối này cũng lấy đi đã rất may mắn.
Bạch Tử Thạch ôm khối mao liêu hình tròn kia đi tới trước mặt Owen: “Owen, ta muốn khối này.”
Cậu cùng người bên kia tranh chấp, Owen nhưng thật ra đã sớm nhìn thấy, lúc Bạch Tử Thạch lấy ra mao liêu hắn cũng nhìn thấy, mặc dù không rõ tại sao cuối cùng là những người khác đem mao liêu cậu lựa ra mua mất, cũng không có hiểu rõ là Bạch Tử Thạch từ bỏ hay là nguyên nhân gì khác, Owen cũng không làm khó người, quét thẻ từ xong tiền hàng liền được thanh toán.
Hắn nhìn một chút khối mao liêu xấu xí Bạch Tử Thạch ôm trong ngực, do dự hỏi: “Ngươi thật muốn khối này? Khối này. . . nói thật, biểu hiện cũng không phải là tốt lắm.” Hắn nói như vậy đã là uyển chuyển, mao liêu này không phải là không tốt lắm, mà là rất không tốt!
Bạch Tử Thạch không do dự gật đầu: “Ta muốn khối này.”
Người ta kiên quyết như vậy, Owen cũng không đến mức đem tiền đẩy ra bên ngoài, lấy máy, đem tiền nhét vào, mới hỏi: “Ta xem ngươi vừa chọn ra không chỉ một khối này, thế nào không lấy khối ban nãy kia?”
Nghe được Owen nói, Bạch Tử Thạch nét mặt lạnh xuống, cậu mấp máy môi: “Không phải ta không muốn, là cái á thú nhân kia nói ta chưa đưa tiền nên hắn có thể mua, rồi ôm đi.”
Lần này ngay cả Owen sắc mặt cũng hạ xuống: “Cái gì? !” Lại có người dám ở nơi này của hắn phá hư quy củ! Lúc người ta đang xem mao liêu, người khác không thể nhúng tay, đây là quy củ! Mao liêu người khác lựa ra khi chưa nói không cần nữa là không thể động vào, đó cũng là quy củ! Lại còn có người dám ở chỗ của hắn phá hư quy củ này, còn khi dễ một đứa bé!
Owen nhìn khuôn mặt Bạch Tử Thạch không có biểu tình gì, an ủi nói: “Là bọn họ phá hư quy củ, mặc dù tiền hành thanh toán xong ta không thể lấy tảng đá bán lại cho ngươi, nhưng bọn họ phải nhận được trừng phạt —– tất cả cửa hàng đổ thạch ở Maca thành sẽ không tiếp tục buôn bán với bọn họ.”
Trừng phạt nghiêm trọng như thế sao! Bạch Tử Thạch sợ hết hồn, hai tháng này là thời gian cao điểm đổ thạch, nếu như Maca thành thương *** không buôn bán với bọn họ, vậy muốn chạy đến Tallinn gần Maca thành nhất cũng phải mất một tháng, thời gian căn bản đều hao phí trên đường, hơn nữa, chuyện xảy ra ở nơi này còn chưa hẳn sẽ không truyền đi. Phải biết rằng, trong cái ngành đổ thạch này, ai đổ trướng, ai phá hư quy củ…, tốc độ tin tức lưu thông cũng không phải nhanh thông thường.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử Thạch bây giờ cũng không biết có nên đồng tình với á thú nhân kia hay không.
Owen nhìn tiểu á thú nhân sắc mặt khá hơn, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng noản nở nụ cười ôn hòa, tâm tình cũng tốt lên: “Muốn ở chỗ này giải khai sao?”
Đó là đương nhiên! Bạch Tử Thạch gật đầu: “Ta đợi Bích Khê chọn xong rồi chúng ta cùng đi.”
Owen cười cười, sau đó giúp cậu làm kí hiệu, cho cậu một tấm bảng gỗ, lại giúp cậu đem mao liêu đặt vào xe đẩy có ký hiệu niêm phong: “Chờ một chút đi giải thạch trường, ngươi đem tấm bảng giao cho người phụ trách nơi đó, hắn sẽ an bài giải thạch cơ.”
Cái này tốt nha, Bạch Tử Thạch nhìn bảng gỗ trong tay, đi tìm Bích Khê .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...