1. Cái gọi là đăng ký…
Sau khi Đường tiên sinh trải qua quãng đường theo đuổi vợ dài lâu và
quanh co, rốt cuộc cũng có ngày này, một ngày vô cùng tốt đẹp.
Địa điểm: văn phòng đăng ký kết hôn XX.
Thời gian: ban ngày ban mặt vạn dặm không mây.
Nhân vật: Đường tiên sinh và Tô tiểu thư.
Đêm trước ngày đăng ký, Đường tiên sinh cả đêm không ngủ. Sau khi xem xong văn kiện ở thư phòng, không nhịn được đã mở máy tính ra xem lại
những đoạn video về Tô tiểu thư trước đó, cứ như vậy bất tri bất giác
thấy được đường chân trời dần dần sáng lên. Năm giờ sáng, Đường tiên
sinh xuống lầu, quản gia kinh ngạc nói: “Thiếu gia, sớm vậy sao?”, Đường tiên sinh không đáp, bên môi hiện lên ý cười dịu dàng.
Đêm trước ngày đăng ký, Tô tiểu thư cũng cả đêm không ngủ. Vì nhiệm
vụ phỏng vấn mà phải ở công trường thi công cả đêm, ngay cả máy tính,
hiện trường phỏng vấn, tất cả đều phải ở nơi màn trời chiếu đất. Sáu giờ sáng, khi Tô tiểu thư lên mạng ở công trường, nhận được điện thoại nhắc nhở của quản gia: “Tiểu Miêu, đã đến giờ.” Tô tiểu thư nhất thời bừng
tỉnh, co chân bỏ chạy, mọi người khó hiểu, nhìn cô hỏi sao phải vội thế, cô đáp: “Về nhà kết hôn!”
Bảy giờ sáng, Đường tiên sinh mở cửa nhà rời đi. Rolls-Royce Phamton
cổ điển, có được những tính năng nổi bật nhất của thương hiệu này: được
chế tác thủ công, nói cách khác: là đồ xa xỉ.
Tám giờ sáng, Tô tiểu thư chạy tới nơi đăng ký nhanh như chớp. Phương tiện giao thông của Tô tiểu thư chính là ván trượt được lắp thêm hai
bánh xe mới, cũng được chế tác thủ công, từ chính bàn tay của Tô tiểu
thư, nói tóm lại: là đồ “sơn trại”…
Người qua đường đều nhìn hai người ấy.
Đường tiên sinh một thân âu phục HugoBoss tối màu lịch sự, dùng mùi
hương PORSCHE thoang thoảng, lơ đãng nâng cổ tay lên nhìn giờ lộ ra dấu
hiệu độc nhất vô nhị của đồng hồ VC, là tầng lớp thượng lưu ưu tú điển
hình.
Tô tiểu thư một thân trang phục thể thao thoải mái, bởi vì bận rộn cả đêm, nên quần áo này vẫn là quần áo của ngày hôm qua, hơn nữa do cường
độ công việc cao, cho nên trên người có một mùi hương… Được rồi, tạm
thời hình dung là mùi hương thuần phác của nhân dân lao động vất cả đi.
Về phần hình tượng của Tô tiểu thư ư… Hay là dùng một ví dụ sinh động để thuyết minh nhé ——
Tô tiểu thư đi ngang qua một trường trung học, bị bác gái là giáo
viên phụ trách nền nếp giữ lại, hỏi: “Này cô bé, nhìn bộ dạng em sáng
sủa thế kia cơ mà, sao lại có thể trốn học được!” …
Đúng chín giờ, bắt đầu đăng ký.
Nhân viên làm việc ở phòng đăng ký kết hôn mỉm cười nói: “Anh chị đưa giấy chứng nhận thân phận ra.”
Ngón tay thon dài của Đường tiên sinh kẹp tờ giấy lướt qua bàn công tác, một động tác đơn giản mà đẹp mắt.
Bên kia, Tô tiểu thư mở ba lô nhỏ ra, bới bới tìm tìm, tìm tìm bới
bới, rốt cuộc cũng đưa ra tờ giấy của mình. Hai ngón tay Tô tiểu thư kẹp lấy giấy chứng nhận, thuận tay phi tờ giấy qua bàn công tác như cái phi tiêu.
Giấy chứng nhận xoay tròn mấy vòng, sau đó “ba” một tiếng, vững vàng
hạ cánh trước mặt nhân viên công tác, rồi lại bay lượn rất đẹp mắt xuống bàn công tác.
Đường tiên sinh nhíu mày, không đánh giá câu gì; mà Tô tiểu thư thì
đấm đấm ngực mình, không nhịn được sợ hãi than: tôi giỏi quá đi!
Nhân viên công tác không nói gì: tính cách hai người này cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà cũng có thể kết làm vợ chồng sao, thật
quái lạ quá a…
Thông tin cá nhân được máy móc kiểm tra, xác định: là thật.
Nhân viên công tác trả tờ giấy lại cho hai người.
Tô tiểu thư vui vẻ rạo rực tiếp nhận, nhưng lại bị Đường tiên sinh
nắm lấy cổ tay. Tô tiểu thư khó hiểu giương mắt, chỉ nghe thấy Đường
tiên sinh chậm rãi mở miệng: “Lúc này mà cũng dám dùng thông tin giả…
?”,
Tô tiểu thư nhất thời kinh hãi nói: “Chuyện này anh biết? !”
Đường tiên sinh quét mắt về phía cô, một cái nhìn sắc bén, thản nhiên nói: “Không có cách nào, anh rất hiểu em mà.”
Tô tiểu thư suy sụp cúi mặt, ngoan ngoãn thu lại tờ thông tin giả,
lấy ra tờ thông tin thật, đưa cho nhân viên công tác đang mang vẻ mặt
phong hóa kia, còn không quên biện bạch cho mình: “Đồng chí à, ngại quá… Tôi làm tin tức mà, bình thường có thói quen che giấu tung tích, dùng
thông tin giả thuận tay ấy mà…”
Nhân viên công tác ngây ngẩn cả người…
Đường tiên sinh cũng có lòng tốt, không quên cứu vãn chút mặt mũi cho máy móc quan trọng của quốc gia: “Thông cảm, không phải máy móc quá lạc hậu, mà là trình độ làm giấy tờ giả của cô ấy rất tiên tiến. Chuyên
nghiệp, không phải nghiệp dư.”
Nhân viên công tác tiếp tục ngây ngẩn…
Đường tiên sinh hiển nhiên đã quá quen với hành vi của Tô tiểu thư,
vẻ mặt bình tĩnh: “Giấy tờ giả công nghệ cao như vậy, ai giúp em làm?”
Tô tiểu thư cười đắc ý, thẳng thắn chia sẻ: “Anh Đường Dịch đó nha~~~ “
Đường tiên sinh lập tức im bặt.
Cũng đúng thôi, Đường gia mới là nơi chuyên làm giấy tờ giả…
Khụ, cứ như vậy, Đường tiên sinh và Tô tiểu thư rốt cuộc cũng kết hôn ~ ^_^
2. Cái gọi là thư tình…
Tô tiểu thư cực kỳ có hứng thú với những đồ dùng cần cho tân hôn, mua rất nhiều sách tham khảo kiểu như “Cách giữ được cuộc sống vợ chồng
hạnh phúc trăm năm”. Trong sách nói, cách tốt nhất giúp cho cuộc hôn
nhân hạnh phúc chính là viết thư tình, nói cho chồng nghe mình yêu anh
ấy bao nhiêu.
Vì thế, đêm nay, Tô tiểu thư tự nhận là rất yêu Đường tiên sinh cả
đêm không ngủ, nằm bò trên sàn chăm chỉ viết viết viết thư tình…
Ngày hôm sau, Đường tiên sinh nhận được một bức thư tình ——
“Anh Đường Kính yêu dấu: trước khi nói cho anh biết em yêu anh nhiều
như thế nào, em cảm thấy trước tiên cần phải long trọng giới thiệu một
chút về bản thân em. Em họ Tô tên Tiểu Miêu, 164cm, 48 kg, sinh năm XX
tháng XX, quê quán XX, là người ba không, không cha mẹ, không anh em
không chị em, học tiểu học từ năm XX đến năm XX, sau đó lên trung học từ năm XX đến… Kinh nghiệm công tác… Kết giao với… Mức lương hàng tháng
là…”
Đầu Đường tiên sinh đầy dây đen: đây là loại thư tình gì thế này, là lý lịch trích ngang thì đúng hơn…
Tô tiểu thư cầm bức thư tình bị trả lại, nhất thời tỉnh ngộ: chết
thật, mình viết chán viết chê cuối cùng lại quên mất ba chữ quan trọng
nhất, “em yêu anh” rồi …
Vì thế đêm nay, Tô tiểu thư quyết định hạ bút viết theo kiểu mình
hiểu biết nhất, không đi theo con đường trữ tình nữa, đổi lại thành kể
thực tả thực, chân thật viết nên “nguyện vọng tốt đẹp” của hai người, cố gắng sửa chữa thư tình…
Ngày hôm sau, một lần nữa Đường tiên sinh nhận được bức thư tình——
“Buổi sáng ngày XX, ánh nắng rực rỡ, hoa tươi khoe sắc. Tại phòng
đăng ký XX, tràn ngập tiếp cười hạnh phúc và tiếng vỗ tay vang dội, rất
nhiều người chứng kiến, không khí ấm áp và trang nghiêm, cùng chúc hai
người hạnh phúc, Tô Tiểu Miêu tiểu thư và Đường Kính tiên sinh chính
thức kết làm vợ chồng. Phía dưới là thu hoạch từ buổi đăng ký đó: 1, quá trình đăng ký tiến hành trong không khí thân mật vui vẻ; 2, … . Theo
điều tra, Tô tiểu thư và Đường tiên sinh đã thiết lập quan hệ ngoại giao trong vòng một năm trước đó, cảm tình hai bên liên tục phát triển…”
Đường tiên sinh thực sự không biết nói gì: đây là bản tin tức sao…
Đường Kính rốt cuộc không thể chịu nổi hành vi đầu gỗ của cô vợ nữa,
không nhịn được xoa trán than thở: “Thật không biết lúc trước anh nhìn
trúng em điểm gì…”
Tô Tiểu Miêu luôn luôn tùy tiện, ngay cả da thịt thân cận cũng không
kiêng kỵ gì, thuận miệng tung ra một câu: “Trên giường X lâu dài?”
Khóe miệng Đường Kính nhất thời run rẩy ——
“… Tô Tiểu Miêu! Em còn có thể lưu manh hơn một chút sao? !”
“Ách, vậy đổi thành…” Một cô nàng lưu manh nhanh chóng sửa miệng: “… Kéo dài dùng bền, in bed?”
Đường Kính: “…”,
3. Cái gọi là nội hàm…
Tô tiểu thư đi theo Đường tiên sinh tham gia bữa tiệc thương mại.
Mọi người đều khích lệ thế này ——
“Ai nha nha! Phu nhân của Đường tiên sinh thật sự là… Rất nội hàm ~~ ” (Nội hàm: ý là một người có những phẩm chất và tài năng tiềm ẩn, khó nhìn ra…)
“Cũng không phải! Nội hàm của Đường phu nhân thật sự là… !”,
“Phải học tập sự nội hàm của Đường phu nhân ấy! ~~ “
Tô tiểu thư mặt ngoài thì khiêm tốn, nhưng ai biết cô đang cúi đầu
cười trộm, thuận tiện khách sáo một chút với Đường tiên sinh: “Cho tới
bây giờ cũng không có ai khen anh nội hàm đúng không?”
Đường tiên sinh mỉm cười, không nói, nhìn cô với hàm ý sâu xa…
Không lâu sau, Tô tiểu thư đi theo lãnh đạo trực tiếp, tổng biên tập Đinh tham gia buổi tiệc của giới truyền thông.
Trong buổi tiệc, mọi người đều khích lệ Đinh Đầu thế này——
“Ai nha nha! Đinh lão tiên sinh thật sự là… Rất nội hàm ~~ “
“Cũng không phải! Nội hàm của tổng biên tập Đinh thật sự là… !”
“Phải học tập sự nội hàm của tổng biên tập Đinh ấy! ~~ “
Tô Tiểu Miêu nhanh chân chạy theo hướng gió, tiến lên tươi cười nịnh hót: “Ông chủ, mọi người đều nói ông nội hàm nha! ~~ “
Đinh Đầu nhàn nhã nói: “Đây là quy tắc bất thành văn. Những người có
bộ dạng không được đẹp lắm, người ta thường có thói quen dùng câu “có
nội hàm” cho lịch sự ấy mà…”
Tô Tiểu Miêu: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...