Lại thay đổi tư thế ngồi bình thường, Hành Ngọc lấy giấy và bút mực trong nhẫn trữ vật ra rồi đặt lên trên bàn, liệt kê ra một số ý tưởng của nàng đối với Hoài Thành.
Hoài Thành rất khó để phát triển nông nghiệp, vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp phát triển thương nghiệp.
Xem ra nàng cần phải tìm hiểu kỹ xem rốt cục Hoài Thành này có sản lượng gì đặc biệt.
-
"......Chỉ có những thứ này thôi sao?" Bên trong Phật điện trống trải, Hành Ngọc đứng đối diện Liễu Hạc, nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy thứ bày trên bàn.
Trên bàn có hai loại khoáng thạch, vừa rồi Liễu Hạc đã giới thiệu cho nàng, trong đó khoáng thạch thiên về màu vàng được gọi tên một cách đơn giản thô bạo là Kim Thạch, còn loại khoáng thạch màu trắng xen lẫn hoa văn màu xám cổ xưa trong đó thì được đặt tên là Hạc Thạch.
Bởi vì chúng đủ cứng rắn, hơn nữa bên trong còn chứa linh khí hỗn tạp mỏng manh nên thường được sử dụng để xây dựng nhà cửa.
Còn có một loại thảo dược tên là Xà thảo, cũng tương tự ẩn chứa một chút linh khí trong đó, có thể trị liệu nọc rắn, cho nên các hiệu thuốc thường xuyên thu mua loại thảo dược này.
Ba thứ này chính là sản lượng đặc biệt của Hoài Thành.
Hành Ngọc cúi người xuống, nhặt lên một khối Kim thạch to bằng nắm tay, rót linh lực vào trong đó, cảm thụ quỹ tích lưu động của linh lực trong kim thạch.
Qua hồi lâu, nàng đặt Kim Thạch xuống, cầm khối Hạc Thạch lên, lặp lại hành động vừa rồi.
"Cảm thấy gì?" Chờ nàng lại buông Hạc Thạch xuống, Liễu Ngộ ở một bên mới lên tiếng hỏi.
"Quỹ tích lưu động linh lực của Kim thạch và Hạc thạch có chút tương đồng.
Ta đang tự hỏi có thể lấy hai loại khoáng thạch này làm vật liệu chính của trận pháp, lấy chất lỏng sau khi hòa tan xà thảo làm linh dịch để nghiên cứu ra một loại trận pháp mới hay không."
Nghiên cứu......một loại trận pháp mới?
Ý nghĩ này khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Đặc biệt là Liễu Ngộ, hắn lại càng hiểu rõ, từ khi nàng bắt đầu tiếp xúc trận pháp cho tới bây giờ, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ có hơn một tháng thời gian.
Nàng thiên tư xuất chúng, đã thông thấu toàn bộ những cơ sở của trận pháp, nhưng nói muốn lập tức nghiên cứu ra một trận pháp mới chưa từng xuất hiện, đây có phải là có chút khoa trương hay không.
"Nhưng sáng tạo ra một trận pháp mới sẽ rất khó khăn, hơn nữa vật liệu bày trận vẫn luôn cố định." Liễu Hạc gãi gãi đầu, uyển chuyển đưa ra lý do thoái thác.
So ra, cách nói của Liễu Niệm tương đối thẳng thắn hơn một chút: "Lạc chủ ngươi vừa mới tiếp xúc với trận pháp không bao lâu, nghiên cứu trận pháp kiểu mới là một chuyện rất khó khăn, rất hao phí thời gian, chúng ta còn phải chạy về tông môn, không thể trì hoãn quá lâu ở Hoài Thành."
Khi hai người lên tiếng phản đối, ánh mắt Liễu Ngộ rơi vào trên mặt Hành Ngọc.
Nàng mặt mày sáng láng, thần thái tự tin, dường như không cảm thấy suy nghĩ của mình rất khoa trương.
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Liễu Ngộ lặng lẽ nuốt xuống tất cả nghi hoặc cùng băn khoăn trong lòng mình.
Hắn ôn nhu nói: "Nếu Lạc chủ đã đưa ra cách này, vậy thì thử xem đi.
Ngươi đã hiểu rõ nền tảng và những biến hóa căn bản của trận pháp, có lẽ thật sự sẽ có điểm đột phá nào đó."
"Chuyện Hoài thành vốn không phải chuyện của một mình ngươi, không thể chỉ dựa vào một mình Lạc chủ được, khi ngươi nghiên cứu trận pháp, bần tăng cũng sẽ nghĩ ra một số cách khác để giải quyết khốn cảnh của Hoài thành.
Chúng ta có thể tiến hành đồng bộ với nhau."
Những lời này của hắn, vừa cổ vũ Hành Ngọc nghiên cứu trận pháp, lại không để nàng chịu bất kỳ áp lực gì.
Trên mặt Hành Ngọc lộ ra ý cười: "Được, vậy ta sẽ không chậm trễ thời gian nữa, ta về sương phòng bận rộn trước đây."
Nàng giơ tay lên, tay áo lướt qua mặt bàn, thu toàn bộ tài liệu trên bàn vào trong nhẫn trữ vật.
"Bần tăng cũng về cùng Lạc chủ." Liễu Ngộ theo nàng ra khỏi Phật điện.
Bước ra ngoài, Liễu Ngộ mới nhẹ giọng nói: "Vừa rồi, lời Liễu Hạc cùng Liễu Niệm nói cũng không có ý mạo phạm, Lạc chủ đừng để tâm đến."
Hành Ngọc căn bản là không thèm để ý tới chuyện đó, so ra thì nàng tương đối lưu tâm tới một chuyện khác: "Thật ra ta cảm thấy phản ứng của Liễu Hạc và Liễu Niệm là phản ứng rất bình thường, ngược lại là ngươi không khuyên ta lãng phí tinh lực trong chuyện này mới là bất bình thường."
Dừng một chút, Hành Ngọc nói tiếp: "Nhưng không thể không nói, ta rất thích phản ứng của huynh."
Loại thái độ dịu dàng mà bao dung, sẵn sàng dành cho đối phương thời gian và sự tín nhiệm thì ai mà không thích chứ.
Liễu Ngộ gạt chuỗi tràng hạt màu đen trong tay.
Hắn đã quen với cách nói của Hành Ngọc, nhưng nghe vậy vẫn bật cười: "Lạc chủ là người rất tự tin cũng rất kiêu ngạo, ngươi sẽ không tùy tiện đưa ra một yêu cầu mà mình không làm được, cho nên...!có lẽ Lạc chủ thật sự có thể nghiên cứu ra đấy? Nếu ngay cả bần tăng cũng nghi ngờ Lạc chủ, nhất định Lạc chủ sẽ cảm thấy thất vọng."
Hành Ngọc im lặng.
Một lát sau, nàng nhếch khóe môi lên.
"Ta không thất vọng."
"Đó là bởi vì ta không nghĩ rằng các người sẽ ủng hộ ta, vậy nên hiện tại ta mới cảm thấy rất vui."
Vui mừng từ tận đáy lòng.
Hành Ngọc giương mắt, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên gương mặt thanh tú, lịch sự tao nhã của Liễu Ngộ.
Nàng cảm giác được trái tim mình đang run rẩy, nhưng rất nhanh, Hành Ngọc liền đè xuống vài phần rung động trong lòng, bình phục suy nghĩ của mình.
Người tốt như vậy, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Phật môn chi quang, nàng sao nỡ hủy đi Phật đạo của hắn chứ.
Chính là bởi vì luyến tiếc không nỡ, nên ngay cả động tình với hắn cũng là một loại sai lầm.
Rất nhanh, Hành Ngọc rời tầm mắt xuống dưới, rơi vào chuỗi niệm châu màu đen trong tay hắn.
"Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu
Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ...."
Hành Ngọc đột nhiên nhớ ra "Diệu sắc vương cầu pháp kệ" trong Kệ Ngữ*.
*Kệ Ngữ: lời kệ, các bài thơ của Phật
*Diệu sắc vương cầu pháp kệ là Kinh nhân duyên của vua Diệu Sắc
Dịch thơ: "Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai
Cõi thế nhiều khổ não, đời người như sương mai
Vì yêu mà sinh sợ hãi, vì yêu mà sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên." (Kim Cương Kinh)
Liễu Ngộ ngoái đầu nhìn lại nàng.
Trong mắt hắn là tâm tư phức tạp, chỉ tiếc Hành Ngọc cúi đầu, không chú ý tới điểm này.
Nàng chỉ có thể nghe thấy hắn lên tiếng, giúp nàng bổ sung cho những lời sau của Kệ Ngữ.
"Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố
Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố."
Dịch thơ: Vì yêu sinh sợ hãi, vì yêu sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên.
(Kim Cương Kinh)
-
Đi vào sương phòng, Hành Ngọc đến bên cạnh bàn rót cho mình một tách trà.
Trà được pha trước khi ra ngoài, bây giờ đã nguội lạnh hết cả rồi.
Hành Ngọc một ngụm uống hết một chén, cảm giác tâm tư được thanh tỉnh không ít.
Nàng không nghĩ lại về chuyện tình với Liễu Ngộ nữa, mà lấy tất cả những thư tịch về trận pháp trong nhẫn trữ vật ra, mở từng cái ra một.
Sau đó, Hành Ngọc ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lý lại quy luật trận pháp.
Trận pháp có khó không?
Khó.
Hiện tại tu sĩ có thể được xưng là "chuyên gia trận pháp" ở Thương Lan đại lục, tính toán đầy đủ cũng không tới trăm người.
Nhưng trận pháp không phải là không có quy luật tìm kiếm.
Giống như mật mã vậy, nó có vẻ lộn xộn, nhưng sau khi nghiên cứu, bạn sẽ thấy cách dùng của chúng là cố định.
Mà làm thế nào để tìm kiếm quy luật từ trong sự hỗn loạn không có trật tự này, đối với Hành Ngọc mà nói cũng không khó —— nghề cũ của nàng chính là những thứ này a.
Nàng không tin trận pháp này còn khó hơn hệ thống xuyên qua thời không mà năm đó nàng nghiên cứu phát triển ra.
Năm đó, hệ thống xuyên không chính là do một tay nàng nghiên cứu ra từ đầu đến cuối đó.
Mấy ngày kế tiếp, Hành Ngọc đều vùi mình trong sương phòng nghiên cứu trận pháp.
-
Sau khi sa thải những thợ thủ công tìm được từ bắc thành, các Phật tu của Hàn Sơn Tự bắt đầu tuyển dụng thợ thủ công dưới chân núi.
Rất nhanh, tiến độ thi công Phật điện bị đình trệ lại được đẩy mạnh, bức tượng Phật bị ác ý phá hủy cũng dần dần khôi phục nguyên trạng dưới sự kiên nhẫn tu bổ của nhóm tiểu tăng.
Ngoại trừ làm những việc này ra, Liễu Ngộ còn làm không ít việc khác, cung cấp nhiều cơ hội việc làm hơn cho người dân Hoài Thành.
Hắn còn đề nghị Vô Nhạc Phương Trượng lấy danh nghĩa Hàn Sơn Tự mở thư viện, bên trong không dạy những thư tịch thi khoa cử như tứ thư ngũ kinh, mà dạy nông học, y học, toán học và các loại tạp học, thậm chí còn dạy cả nghề mộc, thêu thùa, vân vân —— dân chúng cảm thấy biết chữ đối với bọn họ vô dụng, vậy thì bắt đầu học từ một số môn học có thể áp dụng vào trong thực tế trước, đầu tiên là phổ cập tỷ lệ biết chữ rồi sau đó sẽ chậm rãi điều chỉnh.
Dĩ nhiên thư viện sẽ dạy học miễn phí, hơn nữa để đề cao tính tích cực của dân chúng đưa con cái của mình tới trường học, Liễu Ngộ còn đưa ra phúc lợi—— thư viện sẽ bao bữa trưa cho các học sinh, mỗi tháng học sinh có biểu hiện xuất sắc ở thư viện sẽ được nhận một túi gạo trần mang về nhà.
Có một câu tục ngữ gọi là "nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo", thiếu niên mười mấy tuổi đang ở giai đoạn trưởng thành, nên sẽ ăn rất nhiều.
Chỉ riêng việc hướng về bữa trưa ở thư viện, đã có không ít người đưa con mình đến thư viện đọc sách rồi.
Bởi vậy tin tức này vừa truyền ra ngoài, mới chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thư viện liền thuận lợi thu đủ số học sinh.
Bên này Liễu Ngộ tiến triển tốt, ngược lại Hành Ngọc bên kia lại lâm vào khốn cảnh.
Trận pháp cơ bản có thể quy nạp thành ba loại, nàng đã đúc kết ra quy luật bày trận của ba loại này.
Nhưng phải vận dụng những quy luật này như thế nào, sáng tạo ra một trận pháp mới, đây mới là vấn đề nan giải chân chính bày ra trước mặt nàng.
Liên tiếp thất bại hơn hai mươi lần, Hành Ngọc xem như đã biết vì sao Liễu Hạc, Liễu Niệm không coi trọng nàng.
Có điều ---
"Thất bại hai mươi sáu lần, có nghĩa là ta có hai mươi sáu trường hợp thất bại để nghiên cứu.
Vẫn còn thời gian để tiếp tục thí nghiệm, ta không tin thất bại một, hai trăm lần mà vẫn không thể nghiên cứu ra."
Kim thạch và Hạc thạch đều rất cứng rắn, bình thường tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm cũng không có biện pháp đánh tan chúng.
Loại vật liệu này rất thích hợp lấy ra để thiết lập phòng ngự cho trận pháp.
Hành Ngọc đã nghĩ tới, đây là lần đầu tiên nàng tự mình tạo ra trận pháp nên yêu cầu cũng không cần quá cao, chỉ cần một trận pháp có thể ngăn trở được một kích toàn lực của luyện khí tầng mười là đủ rồi.
Dù sao trận pháp này làm ra chủ yếu là bán cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp.
Ngay khi Hành Ngọc chuẩn bị tiến hành thử nghiệm lần thử thứ hai mươi bảy, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa.
Hành Ngọc ngồi bên cửa sổ, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa sổ đẩy ra một chút, người đứng ngoài cửa đã đưa tay ra, giúp nàng nâng toàn bộ cánh cửa lên.
Vì thế Hành Ngọc liền thuận lợi nhìn thấy người đứng bên ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Hành Ngọc nâng má, cười khẽ hỏi Liễu Ngộ.
"Nghiên cứu có suôn sẻ không?"
"Không thuận lợi lắm."
Liễu Ngộ nói: "Ra ngoài đi dạo một chút rồi lại về tiếp tục nghiên cứu đi."
Nàng ấy đã không ra cửa bốn, năm ngày nay rồi.
"Thôi." Hành Ngọc lắc đầu.
Nàng không thích ra ngoài đi dạo khi đang làm nghiên cứu.
Liễu Ngộ nhẹ giọng nói: "Vậy bần tăng đứng ở ngoài cửa sổ bồi Lạc chủ."
Hành Ngọc cười cầm lấy thành quả nghiên cứu của mình, từ cửa sổ đưa ra ngoài: "Muốn xem không?"
Liễu Ngộ hiểu ý tiếp nhận, nghiêm túc lật xem.
Càng lật xem, hắn càng kinh ngạc.
Kỳ thật ở trong Tàng Kinh Các của Vô Định Tông, những thư tịch trận pháp tương tự như vậy cũng không ít.
Nhưng chúng đều do những tu sĩ đắm chìm trong trận pháp nhiều năm viết ra.
"Thiên phú của Lạc chủ ở phương diện trận pháp thật khiến người ta phải tán thưởng." Sau khi lật xem xong, Liễu Ngộ nhẹ giọng khen.
"Cứ khen ngợi ta nhiều đi." Hành Ngọc nháy mắt trái với hắn, "Ta thích được nghe người khác khích lệ."
Liễu Ngộ yên lặng.
Chẳng bao lâu, hắn bật cười: "Bần tăng đã khen ngợi xong rồi."
Thiên phú trận pháp làm cho người ta tán thưởng, những chữ này đã đủ để khái quát rồi.
Hành Ngọc đưa ra phương hướng cho hắn: "Huynh cũng có thể đổi cách khen khác mà, ví dụ như khen dung mạo khí chất của ta, bằng không thì khen ta hôm nay mặc bộ váy dài này, hoặc là ta viết chữ cũng rất tốt."
"Đừng náo loạn, nếu Lạc chủ cảm thấy nhàm chán, liền đi ra ngoài tản bộ đi." Liễu Ngộ bất đắc dĩ.
"Tán gẫu với huynh sẽ chán chết mất." Hành Ngọc thở dài một tiếng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
Liễu Ngộ đứng ở ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại mặc niệm Kinh Phật tu luyện.
Trong hai canh giờ kế tiếp, Hành Ngọc thất bại tám lần.
Bất quá mỗi một lần thất bại đều có thu hoạch, nàng càng ngày càng hiểu được chất liệu Kim thạch cùng Hạc thạch, cũng tìm được nhiệt độ hòa tan tốt nhất của Xà thảo.
Chờ nàng phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Liễu Ngộ đã không còn ở bên ngoài nữa.
"Đã nói là sẽ ở cùng ta, người đâu?" Hành Ngọc nói xong, đứng dậy nằm sấp trên bệ cửa sổ, vừa vặn thấy Liễu Ngộ khoanh chân ngồi dưới mép cửa sổ, nhắm mắt gạt niệm châu trong tay.
Nàng duỗi tay dài, sờ sờ đỉnh đầu Liễu Ngộ.
Trước khi hắn mở mắt ra, Hành Ngọc lại ngồi trở về, tiếp tục làm thử nghiệm của nàng.
Không biết từ khi nào, Liễu Ngộ chậm rãi mở mắt ra.
Hắn giơ tay lên, sờ đỉnh đầu của chính mình.
Không tiếng động thở dài, Liễu Ngộ lại nhắm mắt lâm vào tu luyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...