Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi


"Woa ô!"Linh đan tiên thiên thấy nam tử trẻ tuổi kia biến mất, nó hô lên một tiếng đầy hưng phấn.

Tu Thần thấy quả cầu vàng này khá thú vị.

Linh đan tiên thiên là thứ gì? Đan dược thành linh ư? Hay là thứ khác?Ừm, đoán chừng vấn đề này rất khó có câu trả lời, hơn nữa hắn cũng không thể đi hỏi Kinh Như Tuyết.

Trước hết không nói đến việc nàng có biết hay không, chỉ cần hỏi câu hỏi này xong thì hình tượng sư phụ của hắn không phải đã bị sứt mẻ hay sao?Lúc đó Kinh Như Tuyết sẽ nói không phải ngươi được xưng tụng là lão đại vạn năm sao? Việc này mà còn đi hỏi ta?Ngẫm lại hình ảnh đó, Tu Thần đã không muốn làm rõ rốt cuộc vật này là người hay vật nữa rồi.

Hắn là cung Xử Nữ, bất cứ chuyện gì cũng muốn theo đuổi sự hoàn mỹ, mức độ sùng bái và kính trọng của đồ đệ đối với bản thân cũng phải hoàn mỹ không tỳ vết mới được.

Về phần cái tên vừa rồi, Tu Thần hoàn toàn không hề quan tâm đến.

Mặc dù hắn ta có thể là một sự tồn tại rất trâu bò đấy.

Nhưng thế thì sao nào?Còn muốn tự mình đích thân đến?Đến thì tới luôn chứ sao.

Bản thân hắn vốn không thể đi ra, hắn ta đến đây thì có thể làm gì được Tu Thần chứ? Không vào phạm vi lĩnh vực vô địch còn đỡ, bước vào thì chính là điểm kinh nghiệm thân yêu của hắn rồi.

Vừa rồi phá hủy cái hóa thân kia không có bất kỳ phần thưởng nào cho Tu Thần, đoán chừng chỉ là một thân thể người thường.

Thế nhưng tại sao hắn ta có thể từ trên trời giáng xuống? Dễ dàng đứng giữa không trung như thế?Thân ngoại hóa thân lại có thể làm như thế sao?Phiền quá đi mất, lại xuất hiện vấn đề không rõ, trong lòng Tu Thần buồn bực không thôi.


Tu Thần thực sự biết quá ít về thế giới này, bởi vì ba năm qua hắn vẫn ở trên đỉnh núi này không hề rời đi.

"Hửm? Cái gì vậy?"Tu Thần chợt phát hiện trong thân thể Linh đan tiên thiên có một điểm đen rất rất nhỏ đang chớp sáng.

Chấm đen lúc nãy hắn đã thấy rồi, còn cho rằng nó là vết đen của bản thân Linh đan tiên thiên, thế nhưng giờ phút này nó lại phát ra khí tức hoàn toàn khác, dường như còn hơi giống với khí tức trên người nam tử kia.

"Tên kia hạ độc ngươi sao?"Tu Thần khẽ cười, sau đó dứt khoát chùi sạch đi.

"Sư phụ? Sư phụ?"Bấy giờ, Kinh Như Tuyết ở phía dưới gọi to với vẻ mặt kích động, hai con thú đã kêu gào xì xèo, thoạt nhìn hết sức lo lắng.

Vừa rồi Tu Thần đã che đi vị trí của hắn, cho nên bọn họ không thấy Tu Thần, chỉ có thể nhìn thấy trên bầu trời chiếu xuống một cột ánh sáng, sau đó không còn nữa.

Giờ tìm không ra tung tích của hắn đương nhiên bọn họ lo lắng.

"Ở đây này!"Bóng dáng Tu Thần xuất hiện phía sau Kinh Như Tuyết.

Nàng vội vàng quay đầu lại, thấy Linh đan tiên thiên trong ngực Tu Thần thì kinh ngạc ngây người.

"Woa ô!"Linh đan tiên thiên thấy Kinh Như Tuyết, hô lên một tiếng đáng yêu.

"Sư phụ, đây là thứ gì vậy? Thoạt nhìn thật đáng yêu đó! Vừa rồi ta thấy một cột ánh sáng là nó sao?" Kinh Như Tuyết hỏi với vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó khẽ xoa xoa Linh đan tiên thiên.

Nghe câu này Tu Thần chỉ biết việc không hỏi nàng quả cầu vàng này là gì rất đúng.

Với gia thế bối cảnh của Kinh Như Tuyết nhất định cũng không hiểu quá nhiều chuyện của giới tu luyện.

Thậm chí bây giờ ngươi bảo nàng miêu tả một vài điểm khác nhau giữa Pháp Tướng cảnh và Đế cảnh, đoán chừng nàng cũng không nói nên lời.

Mỗi lần khi Tu Thần thể hiện năng lực, bọn họ có thể càng khiếp sợ hơn lần trước.

Hiển nhiên, mỗi lần Tu Thần ra tay Kinh Như Tuyết đều cho rằng đó là năng lực cao nhất của Tu Thần.

Sau đó hắn lại biểu hiển ra một năng lực khác lợi hại hơn, khiến nàng khiếp sợ, cảm thấy đây mới là năng lực đỉnh cao của Tu Thần.

Khiếp sợ lặp đi lặp lại như thế, từ từ đã nâng tính chống đỡ khiếp sợ của Kinh Như Tuyết đến một tầm cao mới.

Đoán chừng tiếp tục ở với Tu Thần một thời gian nữa, thì cho dù trời sụp đất nứt nàng cũng không hề biến sắc.

"Sau này hãy gọi nó là Kim Cầu đi!" Tu Thần nói.

"Kim Cầu sao? Tên rất đặc biệt!" Kinh Như Tuyết khẽ chớp mắt, cười hì hì nắn bóp đối phương.


"Ai? Ô ô? Ô ô!" Hiển nhiên Linh đan tiên thiên rất không hài lòng với cái tên này, lắc lư thân mình còn không ngừng trừng mắt.

"Thầy, hình như nó không vui lắm!" Kinh Như Tuyết cười nói.

Tu Thần nhìn thoáng qua nói: "Không vui thì ta sẽ quăng người trở về.

""Ô ô ô!"Nghe thấy Tu Thần muốn quăng nó về, tên nhóc này lập tức quýnh quáng lên, sau đó chớp đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Tu Thần với vẻ đáng yêu, kêu ô ô.

Tu Thần cười ha hả.

Tên nhóc này quả thực thú vị mà, đáng yêu hơn Tiểu Vũ nhiều.

"Vù!"Thấy Tu Thần cười vui vẻ đến thế, Tiểu Vũ bên cạnh không vui, lông chim toàn thân dựng lên, trừng mắt đầy vẻ căm thù với quả bóng vàng này.

Hình như nó đang muốn nói ở đây nó là đáng yêu nhất, quả bí đao kia đừng đến cạnh tranh với nó!Kim Cầu tò mò nhìn Tiểu Vũ, sau đó lại nhìn Tiểu Bạch bên cạnh nó"Hơ hơ hơ!" Sau đó nó lại phát ra tiếng như chế giễu khiêu khích.

Kinh Như Tuyết bị quả bóng da kia chọc đến nỗi ôm bụng cười to, mà hai con còn lại thì tức giận giơ chân, nếu không thấy nó đang trong tay Tu Thần đoán chừng chúng nó sẽ trực tiếp nhào lên tẩn nhau một trận.

"Thầy, nó là yêu quái hả? Sao ta chưa từng nghe nói một quả bóng thành yêu thế?" Kinh Như Tuyết tò mò hỏi.

Tu Thần thầm buồn bực.

Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai đây? Ta cũng muốn biết đây này!Đương nhiên trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng miệng lại không thể nói hết ra được.

Ho khan một tiếng, giọng điệu Tu Thần trầm thấp nói: "Thế giới to lớn không gì không có, bây giờ ngươi chỉ mới bước chân vào thôi, vẫn còn nhiều điều phải học hỏi và tìm hiểu, tu luyện cho tốt, chờ khi thực lực ngươi mạnh lên rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ sự huyền bí trong đó.

"Kinh Như Tuyết nghiêm mặt, gật đầu nói: "Ta đã hiểu, sư phụ dạy phải, đồ nhi ghi nhớ trong lòng!""Được rồi, đi tham ngộ tu luyện đi, các ngươi cũng vậy.


" Tu Thần xua tay nói.

"Vâng, đồ nhi đi ngay!" Kinh Như Tuyết lưu luyến liếc nhìn Kim Cầu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Hai tên kia cũng ủ rũ đi qua bên bắt đầu tu luyện, hiển nhiên chúng nó rất có cảm giác nguy cơ với Kim Cầu.

"Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy? Có thể ăn không? Bằng không ta ăn mi một chút thử xem? Có lẽ ta có thể tu luyện thì sao? Không đúng, vì sao ta phải tu luyện cơ chứ?"Ngồi trong đình nghỉ mát, Tu Thần nhìn Kim Cầu trong tay mà lẩm bẩm nói.

Kim Cầu dường như cảm nhận được ý xấu của Tu Thần, lập tức nhìn hắn với ánh mắt ấm ức, ánh mắt to tròn ngập nước chớp không ngừng.

"Đừng tỏ vẻ đáng yêu với ta, tự ngươi chơi đi.

"Tu Thần cũng không muốn cứ xoắn xuýt vấn đề này, rốt cuộc cái gì đến sẽ đến, cứ thuận theo tự nhiên vậy, vì thế hắn dứt khoát ném nó qua một bên, vừa lúc dừng ngay trước mặt Tiểu Bạch và Tiểu Vũ.

Hai con thú trợn mắt nhìn Kim Cầu với nụ cười âm hiểm.

"Ô?"Kim Cầu thấy chúng nó, lộ ra ánh mắt nịnh hót.

Tiểu Bạch và Tiểu Vũ liếc nhìn nhau, sau đó lập tức đánh tới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui