“Ác Ma cốc thật ra là Ác Ma phái, bởi vì lão chưởng môn có tác phong làm việc tương đối kỳ lạ. . . . . .” Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Từ bá liền chịu trọng trách tới đây hồi báo, bởi vì vừa bắt đầu vào việc, cho nên, một chút chuyện tình vụn vặt không thể không biết——
“Cho nên, khi giang hồ gọi Ác Ma phái là tà phái, lão chưởng môn định không bao giờ bước ra khỏi Ác Ma cốc ——”
“A? Đã như vậy, lần này trên giang hồ không bình tĩnh, sao lão ta lại nhiệt tình như vậy?” Mộ Thiên Dao hung hăng cắn hàm răng, xem ra, nhất định có một số chuyện nàng không biết gì——
“Khụ. . . . . . Cái này. . . . . . .” Từ bá hơi có chút chột dạ, sau đó nói: “Cái này, lão chưởng môn nói, người đã già rồi, Ác Ma phái liền giao cho ngươi, cả đời hắn đã mệt, nên đi du lịch thiên hạ ——”
“Bang——” cái bàn trước mặt Mộ Thiên Dao vỡ thành một đống gỗ vụn.
“Được rồi, Từ bá, ngươi đi xuống trước đi, a! đúng rồi!” Mộ Thiên Dao tựa hồ đã nghĩ tới điều gì , nói: “Phía sau núi có cái động. . . . .”.
“A, cái đó, bên trong có tất cả võ công tuyệt học, trận pháp cơ quan, còn có sách y thuật, chỉ là, tiềm năng của người không cao, không thể nào học hết tất cả, lão chưởng môn cũng đã thông báo, nếu ngươi muốn luyện tập, ta sẽ theo ngươi, tránh tẩu hỏa nhập ma ——”
Gật đầu một cái, trong lòng mộ Thiên Daog đối với trận kia pháp có chút động lòng, những thứ khác, nàng thật đúng là không đặt chúng ở trong mắt.
————
Xa xa nhìn Ác Ma cốc, chỉ là ke hở tạo thành một con đường thu hẹp, phía dưới, cũng có khoảng trời riêng, bên trong tựu như một bầu trời nho nhỏ, trừ phòng ốc tạo hình có chút biến thái ra, nơi này phong cảnh có thể nói là cực kì đẹp, phía sau núi, Mộ Thiên Dao nhìn tiên cảnh trân gian, không khỏi thở dài nói: “Đây là chỗ này bình thường trong Ác Ma cốc——”
Ai ngờ lời còn chưa nói hết, nhất thời bị hình cảnh trước mắt làm cho đầu đầy hắc tuyến ——
Trước mặt là một hồ nhỏ trong suốt , hai bên hồ cây xanh ngắt, ảnh in ngược trên mặt nước, xem ra, cực kỳ kích thích con mắt . Đột nhiên, trong nước có mấy con cá sấu hung mãnh nhảy ra, hàm răng nhếch miệng rống một hồi đối với Mộ Thiên Dao——
“Thì ra là. . . . . . Nơi này thật không hổ là Ác Ma cốc mà!” Mộ Thiên Dao lần này thở dài tuyệt đối là thật lòng phát ra.
Trong lúc bất chợt, nghĩ tới bờ hồ yên tĩnh, không biết bên trong còn vật gì kỳ quái đây? ? Sống lưng đột nhiên một hồi lạnh cả người ——
“Ơ, sư phụ, sao ngươi ở chỗ này?” Sau lưng một giọng nói thanh thúy, quả nhiên là dễ nghe cực kỳ, khiến người tâm tình tốt lên——
Quay đầu lại, chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trời ạ, đứa bé này dáng dấp làm cho người ta muốn nhào tới mà——
Nhưng mà, nghĩ đến đây hắn là đồ đệ của mình, vì vậy, tâm tình của Mộ Thiên Dao vốn đang tốt lại ỉu xìu: “Ngắm phong cảnh !”
“Nhưng mà, ta cảm thấy sư phụ đẹp hơn phong cảnh rất nhiều nha” ngây ngốc nhìn Mộ Thiên Dao, trên mặt có chút phì mập của con nít, cũng mang theo nụ cười ngây ngốc . Khiến Mộ Thiên Dao hài lòng chút ít: “Thật ư?”
Nói đến, nàng còn chưa nghiêm túc nhìn mình. Đi tới bên hồ, liền thấy trong hồ cái bóng, Mộ Thiên Dao chăm chú nhìn.
“A. . . . . .” Không khỏi hít sâu một hơi, này…này…là người sao? ?
“Hoàn mỹ a hoàn mỹ ——” lẩm bẩm nói.
Hình hình thon dài, ngạo nghễ, một bộ nam trang màu lam nhạt , cộng thêm chiều cao vừa phải, thật đúng khiến không ai sẽ hoài nghi nàng là nữ nhân cả.
Sợi tóc đen đón gió nhẹ nhàng bay múa, nhất là gương mặt trứngngỗng này, quả thực là đẹp, gương mặt khéo léo, mắt to sáng ngời ngập nước, nhất là lúc này, mang theo từng tia sương mù, xem ra. . . . . . Tựa như một “kẻ thụ”——
Mồ hôi
~~Mộ Thiên Dao bị đả kích bởi chính mình. Vốn còn tưởng rằng mình ít nhất có thể so sánh với khí chất hào hùng, ai biết lại yếu đuối như vậy, sau này đối mặt với mười mấy tên đồ nhi, còn có uy nghiêm gì?
“Sư phụ ——” đột nhiên, trên mặt nước thêm một khuôn mặt xinh đẹp nữa.
Vội phục hồi tinh thần lại, lui về sau vào bước, nàng cũng không quên trong hồ này có cá sấu đâu!
“Cái đó. . . . . . Ngươi. . . . . .” Đúng rồi, dường như, nàng còn không biết tên gọi những đồ nhi này, trời ạ, có lẽ bọn họ cũng biết chứng mau quên của mình rồi, cho nên mới không có tự nói tên ra, như vậy cũng tốt, mười mấy đồ đệ, nhớ một lúc làm sao hết được.
“Sư phụ, ta là lục đồ đệ Thương Nhiên!” Vừa nói, cặp mắt chớp không chớp nhìn chằm chằm gương mặt Mộ Thiên Dao, nhìn mãnh liệt——
Hắc hắc, mị lực của mình thật ghê gớm
~~Lúc này, mộ Thiên Dao hoàn toàn coi hắn như mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong vườn trẻ trước kia.
Vỗ vỗ đầu của hắn: “Thương Nhiên à, những sư huynh đệ khác của người đâu rồi, sao các ngươi không đi luyện công?” Nghi ngờ, có sân luyện võ to như vậy, công cụ luyện võ cũng đầy rẫy ra đấy, nhìn là biết bọn họ có luyện võ qua.
“Đại sư huynh đến sau núi truy tìm con rắn nước mới thấy rồi, Nhị sư huynh hôm trước len lén chạy ra cốc, vì thích một cô nương, ngày ngày gạt sư phụ xuất cốc. Tam sư huynh len lén đào một lượng lớn dược liệu mà sư phụ trồng đến trấn gần đây để đổi bạc, Tứ sư huynh len lén đến động học trận pháp, Ngũ sư huynh đang liên kết với sư đệ khác để chống lại sư phụ —
Càng nghe, trên trán Mộ Thiên Dao hắc tuyến càng nhiều, không nghĩ tới, vốn còn tưởng rằng chúng chỉ là một đám cừu nhỏ, ai ngờ là một đám hồ ly khoác áo cừu! ! !
Hừ hừ. Xem ra, mình phải ra mặt rồi ! !
Cười híp mắt, sờ sờ đầu Thương Nhiên: “Thương Nhiên, ngươi ngoan nhất, vi sư liền thích loại đồ đệ
ngoan ngoãn như ngươi——”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...