Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi


Trên giường Bạch Ngọc, hai thân hình gắt gao dây dưa, Mộ Thiên Dao hung hăng cắn cắn Thương Thiên cho hả giận. Đầu lưỡi như cuồng phong cuốn vào, quấn quanh cái lưỡi thơm tho.
“Ngô…”, Thương Thiên bên hông đột nhiên rung động, sau đó phóng thích.
Trên trán Mộ Thiên Dao nhất thời hạ xuống mấy cái hắc tuyến, cảm giác trắng mịn trên tay làm cho nàng không biết nói gì. Càng thêm làm cho người ta không nói được lời nào là, lửa nóng rất nhanh thổi quét xuống, cùng với cảm giác trống rỗng giữa hai chân truyền đến “Tê…”
Gương mặt Mộ Thiên Dao hung hăng rối rắm, mày nhăn lại.
“Loạt xoạt…” Bất mãn nhìn trở ngại trong tay, Thương Thiên ồ lên một chút đem cởi luôn áo Mộ Thiên Dao, sau đó xoay người một cái, đặt Mộ Thiên Dao ở dưới thân. Mắt sương mù mờ nước, quang hoa lưu chuyển, quả nhiên là làm cho người ta say mê.
“Ách. . .” Lưng đột nhiên tiếp xúc với giường Bạch Ngọc lạnh như băng, thân mình Mộ Thiên Dao hơi hơi cương một chút, cả người bỗng dưng buộc chặt. Trên da thịt ẩn ẩn hiện ra ít nốt da gà nổi lên.
“Roạt…” Mộ Thiên Dao cũng không để ý chuyện mình bị áp ở dưới, phản thủ cũng hung hăng xé rách quần áo trên thân Thương Thiên. Híp hai mắt lại, tay nhỏ bé tùy ý tham nhập vào cơ thể trắng nõn. Xúc cảm tốt đẹp đến vậy, làm cho Mộ Thiên Dao nhịn không được mà hưởng thụ đem hai má áp lên, một tay hung hăng ôm lấy cổ của hắn, môi khẽ cắn vành tai hắn.
Trong đôi mắt sương mù của Thương Thiên hiện lên một tia ý cười, hạ thủ rất nhanh cởi bỏ quần dài ảu mình. Lúc này, chẳng còn thứ gì ngăn cách họ, hai người như trẻ con mới sinh, gắt gao tướng thiếp… Trong mắt Mộ Thiên Dao rốt cục cũng xẹt qua một tia mê ly, trong ánh thanh minh lộ ra sương mù, trong xinh đẹp lạnh lùng lại lộ ra xinh đẹp yêu diễm. Thương Thiên nhìn liền không thể khống chế tâm bùm bùm nhảy không ngừng.
Môi mọng hơi hơi mở ra, trên mặt tràn đầy hưởng thụ. Lúc này, Mộ Thiên Dao quyết định thuận theo bản năng, về phần người trước mặt nàng là ai, không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
(Ta đã nói trước Dao Dao ăn các anh mà không phải các anh ăn mà. Dao tỷ thật mãnh =)) )
Bàn tay đặt trên tấm lưng tuyết trắng, hạ thể không nhịn được bèn loạn đụng, sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi trên trán hơi hơi toát ra.
Mộ Thiên Dao vốn mê ly bị va chạm, đã có chút thanh tỉnh , lập tức, vừa tức giận vừa buồn cười liếc ngang Thương Thiên một cái. Sóng mắt lưu chuyển, mị thái lan tràn, bộ dạng xinh đẹp yêu dã như thế, làm cho Thương Thiên giật mình một cái, một trận điện lưu thông qua, long đầu nhịn không được buông lỏng ——tinh hoa liền phun ra luôn ở trên bụng Mộ Thiên Dao—— Mộ Thiên Dao cố nén cơn tức, bất quá trong lòng cũng mừng thầm, tiểu tử này rất thuần … Không biết làm sao lại đưa tay nắm lấy chim chóc có chút mềm xuống, Mộ Thiên Dao không nói gì bắt đầu vuốt ve. Động tác hơi có chút thô lỗ, nàng cảm giác cả người mình sắp bốc cháy đến nơi, nhưng người này cư nhiên dám mềm xuống, nhịn không được thầm mắng vài tiếng.
(Có đêm đầu truyện nào lại như thế này không=)) )
Không đến vài cái, chim chóc liền ngẩng đầu ưỡn ngực. Mộ Thiên Dao ngửa mặt lên trời đảo cặp mắt trắng dã, sau đó lấy tay dẫn đường, trong lòng âm thầm oán giận, mình thật không hổ là sư phụ của bọn hắn a, ngay cả việc này cũng đều phải chỉ dạy… Đang lúc Thương Thiên gióng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chuẩn bị khí phách hùng dũng oai vệ bắt đầu hiên ngang công thành đoạt đất là lúc… khóe mắt Mộ Thiên Dao hiện chút ánh sáng liếc nhìn hồng quang chợt lóe bên thủy đàm. Sau đó có một cái đầu lớn của tiểu hài tử phấn đô, đại khái như một đầu sư đỏ rực, hai mắt tròn xoe chớp chớp.
“Đô… Nửa người dưới ngâm trong nước, trên đầu đáng yêu còn có mấy khối thịt cầu hồng sắc đáng yêu, chẳng lẽ đây chính là cái cắn rơi quần mình trong nước sao? Mộ Thiên Dao đang phân thần, đôi mắt thẳng tắp nhìn lại, mặt béo đô đô, còn có lỗ mũi nhỏ bé, siêu cấp khả ái a…”A…” Đột nhiên, chỉ thấy mặt tròn từ trong nước nhảy liền đứng lên, hai mắt cong cong nhìn Mộ Thiên Dao, đánh về phía nàng, Mộ Thiên Dao im hơi lặng tiếng một lúc thấy người này không phải công kích nàng, nhất thời kinh gọi một tiếng.
“Hừ…” Bị Mộ Thiên Dao kêu một tiếng như vậy, thân mình Thương Thiên cũng nhịn không được đã trầm xuống —— “A…” Lần này Mộ Thiên Dao thật đúng là kêu thảm thiết … Hung hăng cắn một ngụm trên đầu vai Thương Thiên, cũng không buồn đi quản thịt cầu đáng yêu gì nữa. Chết tiệt, thật không ngờ, làm việc này sẽ bị đau như vậy a, so với bị trúng đạn còn đau hơn a. Lần đầu của kiếp trước, bởi vì bị hạ dược, cho nên cảm giác không rõ ràng lắm, hơn nữa, hiện tại Thương Thiên cũng là lần đầu không cs kinh nghiệm, va chạm mạnh mà vào .
Thân mình cứng đờ, hạ thể không chịu được co rút lại…”Rống…” Thương Thiên lại nhịn không được muốn tước vũ khí đầu hàng, bất quá, có kinh nghiệm hai trước lần, hiểm hiểm dừng ở quan khẩu, thâm trầm hít một hơi, thâm tình tiến đến bên tai Mộ Thiên Dao: “Dao Dao, ta yêu nàng…” Nói xong, khẽ cắn vành tai của nàng, ôn nhu liếm, đôi tay lại chậm rãi ở trên lưng của nàng vuốt ve trấn an… Độ ấm không ngừng kéo lên, lưu luyến xuân sắc không ngừng —— không biết qua bao lâu, cuối cùng sau một lần phóng thích, Thương Thiên xụi lơ ở trên thân Mộ Thiên Dao, trong ánh mắt tràn đầy mãn nguyện.
Mộ Thiên Dao xem thường nhìn đỉnh, cũng lười đẩy người đè nặng trên nàng, bỗng dưng, trong lòng vừa động:
Không phải vừa thấy đầu sỏ đô đô gây chuyện sao?
“Phách… . . .” Hung hăng túm lấy móng vuốt sói đang vuốt ve trước ngực nàng, Mộ Thiên Dao gầm nhẹ một tiếng: “Cút ngay cho lão tử! !”

Thương Thiên hí mắt cười, tay lần xuống bụng dưới, đứng ở nơi thần bí: “Dao Dao, nàng không phải ‘Lão tử, !”
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Mộ Thiên Dao nâng đôi tay đã bủn rủn, tách hai người ra, sau đó hung hăng ném hắn qua —— Khóe miệng run rẩy nhìn quần áo rách nát trên mặt đất: “Chúng ta mặc cái gì bây giờ?” Nhíu mày nhìn Thương Thiên, đương nhiên không thèm để ý hai mắt lửa nóng đang dao động trên thân nàng...”Dao Dao, quần áo của ta là bị nàng xé mà …” Biết biết miệng, Thương Thiên ủy khuất nhìn Mộ Thiên Dao.
“Xé à…”, Mộ Thiên Dao không để ý đến Thương Thiên nữa, nhặt quần áo trên mặt đất vừa cởi vừa xé lên , dùng ba chiêu đã xé rách, một cái váy ngắn tay liền thân đã xuất hiện bất quá dài chưa đến đầu gối. Không biết làm sao lại cười, Thương Thiên thu lại ý quỷ kế thực hiện được trong mắt, tinh quang chợt lóe, sau đó khóe miệng giương lên tươi cười hạnh phúc.
Lơ đãng quay đầu, nhìn lại một chút đỏ tươi trên giường Bạch Ngọc kia, ý cười trong mắt càng sâu, khóe miệng ức chế không được càng thêm lớn, sau đó sắc mặt lại nhịn không được mà phiếm hồng, trong não cũng bắt đầu trở về chỗ cũ mất hồn vừa mới rồi.
Đơn giản lấy quần áo bao người một chút, Mộ Thiên Dao nghiêm mặt lạnh đưa ánh mắt đầu chăm chú nhìn thủy đàm. Đang muốn đứng lên, đột nhiên toàn bộ thân mình nàng mềm nhũn, ngã xuống. Sau đó —— toàn bộ không gian bắt đầu kịch liệt chấn động, Mộ Thiên Dao chỉ cảm thấy mí mắt đột nhiên nhảy dựng “Rống…” Một tiếng Long ngâm xa xưa mà ầm ầm vang triệt thiên địa…”Long…” Mộ Thiên Dao kinh nghi bất định ngồi ở trên giường Bạch Ngọc, trong đầu không tự chủ nghĩ đến ngũ trảo Kim Long thật lớn ngoài Huyền Thiên cốc. Mày thoáng buông ra một ít, Long vốn là thần thú, hơn nữa, ngũ trảo Kim Long này vốn là thú thủ hộ cho Huyễn Thần tộc, cho nên Mộ Thiên Dao cũng không để ý nhiều. Lúc này nghe tiếng rống giận dữ, hơn phân nửa là do Từ bá làm kẻ thủ hộ Huyễn Thần tức giận, cứ như vậy cũng tốt! !
Mộ Thiên Dao cười lạnh, lửa giận của Kim Long không phải một kẻ phàm nhân như hắn có thể thừa nhận !
Hai người lưu loát thu thập một chút, Mộ Thiên Dao cũng không đi để ý cái hình dáng phấn đô mập mạp vừa nãy nữa. Lúc này, nàng có chút chờ mong… nơi này vốn có đường ra.
Nói đến, Mộ Thiên Dao lại có chút bực mình. Không phải từ sau khi nàng tiếp nhận truyền thừa của Huyễn Thần thì đã có năng lực dự báo tương lai sao? Vậy chuyện lần này cớ gì không có chút dự báo nào?
“Phần phật…” Nước trong thủy đàm đột nhiên sôi trào lên, hơi thở nóng bỏng đánh úp lại. Thương Thiên không còn tiếp tục ngẩn người cùng mơ màng, rất nhanh ôm lấy Mộ Thiên Dao, thân hình toàn tốc triển khai tránh qua một bên “Oanh…”, Mộ Thiên Dao phối hợp đánh một chưởng về giường Bạch Ngọc. Nhất thời, toàn bộ giường Bạch Ngọc rất nặng phi lên.
“Đáng tiếc…” Thương Thiên lắc đầu, nhìn Bạch Ngọc giường vỡ nát. Đây chính là hàn ngọc ngàn năm a, đối với việc tu luyện rất có lợi , thật sự là kẻ phá hại a.
“Đô đô…” Bạch Ngọc vỡ thành mảnh vụn khiến thứ bị che giấu bại lộ hoàn toàn… Đốc đốc nhảy ra, nhất thời, thủy đàm khôi phục yên lặng, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.
Nhãn tình Mộ Thiên Dao sáng lên, quả nhiên, nơi này còn có đường ra…
“Thập thất sư đệ, ngươi xác định là nơi này sao?” Một đường đi tới, thuận lợi. Bởi vì Thương Sắc có cái mũi so với mũi cẩu còn linh hơn, nên bọn hắn theo hơi thở người đi trước chậm rãi truy tung đến tận đây. Suốt một đường đi tới, mọi người không thể không cảm than. Quả nhiên, Huyễn Thần tộc không hổ là đại tộc ngàn năm. Cho dù xuống dốc, nhưng cũng đem lại rung động cho thế nhân.
Kiến trúc cao lớn, so với hoàng cung còn uy nghiêm khí thế hơn, làm cho nhóm thiên chi kiêu tử này có cảm giác chấn động sâu sắc.
Ngàn năm đã qua mà vẫn còn được như thế, vậy ngàn năm trước không phải là uy nghiêm khí phách, duy ngã độc tôn sao?
Vừa nhìn đến Bạch Ngọc trên mặt đất, rừng cây hắc thiết mộc ngàn năm, cái ao trân châu, mấy chục người lại một lần nữa vì sự giàu có của Huyễn Thần tộc mà kinh sợ. Chả trách năm đó Cổ Phong hoàng tộc nhất định làm khó dễ, tiêu diệt Huyễn Thần tộc sạch sẽ. Đây là cây to đón gió a, Huyễn Thần tộc tài lực nhân lực đều có, lại còn vượt qua phạm vi mà một hoàng đế có thể thừa nhận. Hoàng đế không tiêu diệt hắn mới là lạ đó! !
“Hơi thở cuối cùng lưu lại ở chỗ này !” Thương Sắc giương mắt đánh giá tháp cao trước mặt: ” Địa phương thần bí nhất của Huyễn Thần tộc! Bao nhiêu người bất chấp tất cả chỉ để đến được nơi này a!” Nhẹ giọng than thở. Nhớ ngày đó, bọn hắn ai mà không có mục đích tiến vào nơi này? Bất quá, hiện nay…”Tốt lắm, chúng ta đi vào thôi!” Ánh mắt Thương Hàn lạnh thấu xương nhìn tàn tích trên mặt đất, còn có hai bên hoa cỏ rõ ràng bị người ta phá nát. Rất hiển nhiên, có người đã động tay ở nơi này —— Mấy chục người im lặng nhìn nhau: “Từ bá…” Thương Hồ âm lãnh phun ra hai chữ! !
Lúc này, Thương Hàn lập tức chui vào… Mọi người im lặng đuổi kịp ngay, ăn ý mười phần. Lúc này, bọn hắn là sư huynh đệ chân chính, vứt bỏ thân phận, bọn hắn là người một nhà… Mà lúc này Từ bá đang đứng ở tầng thứ năm của bảo tháp! !
Trên mái đầu hoa râm lây dính điểm điểm đỏ sẫm, trên thân quần áo cũng có chút chật vật, còn có một số lỗ hổng không nhỏ, trên gương mặt rõ ràng bị lưu lại vết tích.
Vươn đầu lưỡi, liếm liếm vết máu bên môi, trong mắt tràn đầy lãnh khốc tươi cười: ” Thần tháp tộc Huyễn Thần quả nhiên danh bất hư truyền!” Trong mắt hung ác, tươi cười nham hiểm, quanh quẩn trong bảo tháp to như vậy, mặt sau là một đống hỗn độn. Thần tháp tộc Huyễn Thần như vậy là bình thường. Phải biết rằng,cạm bẫy được các bậc tiền bối năm xưa tận lực tạo ra. Bất quá nay ngàn năm trôi qua, hơn nữa có trân rung chuyển vừa rồi, đã giúp cho Từ bá chui qua một chỗ trống. Bằng không, ngay cả tầng thứ ba hắn cũng tuyệt đối không vào được… Ánh mắt quét qua, tầng này không có một vật gì, điểm làm cho Từ bá thẹn quá thành giận, tà khí vây toàn thân. Thần tháp Huyễn Thần, vật quý gì cũng đặt ở tầng cao nhất, điểm này làm hắn tức giận, đồng thời cũng thầm mắng không thôi —— “Đinh…” Một đạo bạch quang hiện lên, vậy hơi thở đông lạnh dày đặc ánh vào con ngươi của hắn. Hắn thất thần trong nháy mắt, đồng thời lưng run lên, mồ hôi như mưa…”Cái quái gì vậy?” Chẳng lẽ là bảo bối? Từ bá giật mình. Bỗng nhiên, huyết mạch cả người bắt đầu sôi trào, vật có thể nằm trong Thần tháp tộc Huyễn Thần, nếu không phải trân bảo trên đời khó cầu, mà chỉ là một đạo hào quang đã làm cho hắn bắt đầu để ý tới. Một loại khí thế bừng bừng phấn chấn không thể địch nổi, trong lòng lại run run không thôi. Đúng rồi, tuyệt đối là bảo bối! !

Hai chân phát run đi đến địa phương phát ra ánh sáng, cũng không biết là hưng phấn hay là sợ hãi, tóm lại, cơ hồ toàn bộ thân mình hắn đều rung rung! !
“Tranh…” Lúc này, Từ bá mới nhìn được rõ ràng. Trung tâm bảo tháp, một cây cột trong suốt tạo thô thành cánh tay người, trên đỉnh đặt một hộp sắt con. Lúc này, nó vẫn hơi hơi run run như trước, bên trong có cái quái gì đang va chạm…”Đây là. . .” Từ bá run rẩy vươn tay: “Hòm này là…”
Chấn Thiên thạch… Hai mắt Từ bá trợn tròn, không dám tin, đồng thời đôi tay đưa lên trước cũng đột nhiên thu về. Sau đó cả người hưng phấn , ngay cả râu cũng nhếch lên. Chấn Thiên thạch a, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đây là vật cứng rắn nhất trên đời. Nghe nói chỉ có đệ nhất Huyễn Thần trong truyền thuyết nắm trong tay Chí Cao Kiếm mới có thể mở ra… Chí Cao Kiếm cũng đã thành truyền thuyết. Mà nghe nói, năm đó Huyễn Thần tộc xảy ra kinh biến, Chí Cao Kiếm cũng không xuất hiện qua. Cho nên Chí Cao Kiếm này vẫn không được biết thật giả ra sao… Dùng hộp bằng Chấn Thiên thạch đựng vật gì đây?
Là cái quái gì, cư nhiên có thể khiến hộp chấn động? Như vậy, vật này tất nhiên là không thua bảo vật Chí Cao Kiếm a —— “Đinh…” Từ bá tùy tay ném vũ khí trong tay xuống, sau đó đưa hai mắt thèm nhỏ dãi nhìn cái gì hòm. Cái gì mà Long đản, cái gì mà Kim Long, hết thảy đi gặp quỷ đi. Huống hồ, tầng thứ bảy kia, không biết có thể đi vào được hay không. Nay có bảo bối không thua Chí Cao Kiếm này, hắn còn sầu cái gì?

“Thùng thùng…” Đột nhiên, toàn bộ hộp con kịch liệt nhảy lên. Nắm đấm phía dưới cũng bắt đầu lay động bất quy tắc. Toàn bộ bảo tháp lung lay giống như muốn sụp xuống vậy—— Hung quang trong mắt Từ bá đại thịnh, nhảy vội lên phía trước, gắt gao ôm chiếc hộp vào trong ngực, đồng thời hai mắt như sói đảo chung quanh, nhìn xem còn có bảo bối gì khác không.
“Rầm rầm…” Chiếc hộp vào trong lòng Từ bá vẫn chấn động không ngớt như cũ. Chấn động mãnh liệt cơ hồ khiến Từ bá ôm không được, suýt chút bay ra khỏi tay —— “Tranh…” Một tiếng ngâm trầm từ trong hòm truyền ra. Tanh âm tuy nhỏ, nhưng có loại cảm giác kinh thiên động địa, ngay cả Từ bá đã sống nhiều năm như vậy cũng đều suýt chút nữa bị dọa đến tim thỏ nhảy ra ngoài. Hai chân duỗi ra , đôi tay không khỏi buông lỏng.
Hộp rơi trên mặt đất, sau đó—— “Sát sát…” Từ bá hoảng sợ nhìn chiếc hộp tự động vỡ ra, bạch quang đại thịnh trong một khoảng thời gian —— “Uống…” Từ bá theo phản xạ che khuất hai mắt, mắt lộ ra hung quang, trong mắt sắc thèm nhỏ dãi quá nặng, đây nhất định là bảo bối…”Kẹt sát kẹt sát…” Sức lực của hào quang tựa như kiếm quang, lúc này, nơi nó quét qua, đều hóa thành tro bụi. Từ bá phải phi thân mà đứng lên, thân hình rất nhanh né tránh, rất chật vật, có điều hắn lại không cam lòng rời đi như vậy, cho nên cứ giằng co tạm thời —— Sau một lúc lâu, bạch quang tán đi ——vật trong hộp cũng lộ ra chân diện mục… Từ bá mang vết thương đầy người cùng áo rách quần manh, chỉ là hai mắt hoảng sợ tròn vo nhìn, vật nổi không trung màu trắng. Âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đồng thời, cơ hồ điên cuồng đi tới: “Long châu… Cư nhiên là Long châu…”
Âm âm cười: “Mộ Vân Ca, Thiên Vãn Tình… Huyễn Thần tộc… Ha ha ha ha…” Vươn tay, vội nắm lấy viên châu châu tròn ngọc sáng, sau đó không chút do dự bỏ vào miệng—— “Oanh ——” Đột nhiên,vang một tiếng nổ. Sau đó toàn bộ bảo tháp bắt đầu lay động. Từ bá bỗng dưng cả kinh, mãn nhãn hoảng sợ nhìn hòn đá rơi xuống từ trên không trung. Còn có từng tiếng Long ngâm chấn thiên nối nhau… Đều muốn nói với hắn một sự kiện, đó là, bảo tháp sắp sụp rồi… Kim long muốn xuất thế … Từ bá nhìn cảnh tượng trước mắt hoảng sợ. Nhưng lúc này, hắn cũng không dám làm liều, tự nhiên, cũng sẽ không vì bảo vật trên đỉnh tầng mà không để ý đến sinh mệnh của mình.
Nhất thời, toàn bộ thân mình như mũi tên nhọn lăng không vọt ra khỏi tháp như một mũi tên —— Hiển nhiên, lúc này vì hoảng thần nên hắn đã quên , tháp này cao bao nhiêu. Nhất là lúc này vẫn đang là tầng thứ năm, thân mình bay ra ngoài, dưới chân không có điểm tựa —— “A…” Thê lương kêu một tiếng, mặt Từ bá đầy hoảng sợ. Đây là trăm mét giữa trời cao, cho dù ngã xuống không chết, sợ cũng sẽ thành bán thân bất toại a… Đột nhiên, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe, vội đem Long châu trong tay đến bên miệng…Tịch dương chiếu xuống, Long châu trong thời gian ngắn phát ra ánh sáng ngọc quang mang loá mắt.Quang mang chói mắt như vậy cơ hồ chiếu sáng nửa phía chân trời bên này —— Đột nhiên, một trận lực hút thật mạnh truyền đến. Long châu trong tay Từ bá không chịu khống chế sẽ bay ra khỏi tay —— Gắt gao bảo vệ Long châu, gương mặt Từ bá vặn vẹo mà dữ tợn, chết cũng không buông ra tay —— “Rống…” Trong một tiếng Long ngâm chấn thiên, “Oanh…” Đại địa sụp đổ… Huyễn Thần thần tháp chậm rãi sụp xuống.
“Oanh long long…” Thiên rung địa chấn, tiếng vang uy chấn. Sau đó toàn bộ phía chân trời bị che kín bới một mảnh quang mang đỏ tím —— “Không tốt, mặt đất muốn sụp xuống, chúng ta mau đi thôi——”Mọi người phía dưới vốn nhìn thấy một bóng đen từ trên trời hạ xuống, cả một đám trợn to hai tròng mắt đang muốn xem cho rõ ràng. Ai ngờ, một tiếng long ngâm, hoàn toàn đá bọn hắn khỏi giấc mộng. Đất bằng dưới chân lay động một trận, bốn phía truyền đến tiếng động khủng bố làm cho bọn hắn suýt chút nữa lại hồn phi phách tán —— Không biết ai đột nhiên gọi lớn một tiếng, sau đó mấy đạo thân ảnh rất nhanh bắn ra. Có điều Huyền Thiên cốc này vốn quá mức lớn, muốn rút khỏi thật nhanh, tuyệt đối không thể.
“Không xong rồi, nàng còn ở bên trong!” Hai mắt Thương Hồ sung huyết, phẫn nộ rống lên, giãu khỏi Thương Dương đag giữ yên hắn, thẳng tắp bay về chỗ cũ —— Còn lại mấy người nhìn nhau, từ trong mắt đối thấy được sự chấp nhất, sau đó hiểu lòng nhau chạy về chỗ cũ như Thương Hồ.
Đương nhiên, trong đó có mấy phần thật lòng, không thật lòng cũng có chút. Không thể hiểu được sàn nhà nhanh bị hạ như thế nào, chung quanh nháy mắt bùn đất đã bao trùm, lại thấp một chút, sụp thêm chút, nhanh vô cùng. Qua một lúc, bọn hắn đã đến xon đường lớn lát bạch ngọc đã bị bùn che khuất. Cầu thang cao cao xoay quanh mà lên, lúc này, cũng đã biến thành triền núi trụi lủi. Bây giờ, tháp cao mấy trăm trượng tơaj hạc trong bầy gà, cơ hồ liếc mắt một cái, ánh mắt mọi người hết thảy đều đặt ở này cái tháp.
Tháp cao đã chậm rãi hạ xuống, cao lớn kiến trúc chung quanh lấy tốc độ rất nhanh trước mắt trầm xuống. Trong nháy mắt, cường thế kiến trúc uy nghiêm to như vậy của Huyễn Thần tộc thần bí đã biến mất, hơn nữa tốc độ biến mất này không phải bình thường có thể thấy được, làm này trái tim phải chịu lực hai đợt công kích trợn to hai mắt, không dám tin. Hết thảy mọi thức quá mức hướng về huyền huyễn…”Rống…” Khoảng cách không xa, lại một lần nữa rống giận chấn trời, tháp cao sụp càng thêm nhanh, lúc này Từ bá cũng là có loại cảm giác sống không bằng chết —— vốn thịt đến bên miệng, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên, cuồng phong gào thét, Long châu trong tay lại không chịu khống chế hướng tới trung tâm gió xoáy dựa vào. Vậy hấp lực cường đại, mấy trăm năm công lực của hắn cũng đánh không lại, chờ tiếng gió chung quanh đình chỉ, hết thảy khôi phục yên tĩnh, Từ bá mới phục hồi tinh thần lại. Đang muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi ,đột nhiên hai đôi mắt thật lớn cả kinh suýt chút nữa ngã véo —— con mắt kim hồng chính gắt gao theo dõi hắn, trong mắt hừng hực lửa giận như thực làm cho Từ bá có loại xúc động đào tẩu, bất quá… Chân mềm, bước không được…”Hào…” Miệng rộng thật lớn có loại khí thế nuốt núi sông, hai mắt Từ bá trừng lớn, trong lòng nhịn không được ai thán: mạng ta toi rồi…”Hô...” Thở phì phì đem miệng đóng chặt, nhất thời, Từ bá đau lòng nhìn Long châu trong tay bị cuốn vào trong miệng mở rộng, tay bị kháp chặt, không sao rút ra được.
“Tiểu Kim, ăn hắn, hắn là phản đồ Huyễn Thần tộc…” Bỗng dưngmột đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên đầu cự vật, quát khẽ một tiếng, ánh mắt sắc bén dày đặc nhìn Từ bá, trong mắt sát khí tỏa ra bốn phía.
“Ngươi… Ngươi…”, Từ bá nhất thời đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay run run chỉ vào người đó, đây tuyệt đối là người không có khả năng xuất hiện, “Mộ Thiên Dao…”
Lãnh mạc nhìn Từ bá, trong mắt Mộ Thiên Dao xẹt qua một tia mỉa mai: “Ăn hắn ——” vô tình nói với cự vật dưới chân.
Lúc này, Từ bá chú ý tới này cự vật vốn diện mạo: sừng giống hươu, đầu lạc đà, đôi mắt thỏ hoang cùng với gáy cự xà khiến nói nhìn qua giống một loại “rồng” ( một loại hư cấu của cá sấu cùng rắn nước ). Trảo của nó tựa ưng, mi gian tựa hổ, mà lỗ tai tắc chính giống như trâu… Từ bá ngơ ngác nhìn, trong đầu nổ vang một tiếng, cái gì cũng không nghe thấy. Hắn bị đánh bại, lòng tham quá mức. Đột nhiên, mí mắt hắn nhảy dựng. Đúng rồi, hắn đã nói, vật trước mặt này thoạt nhìn sao lại quen mắt như vậy, nguyên lai đây là ngũ trảo Kim Long, thủ hộ Huyễn Thần tộc!
Kim Long nghe thấy Mộ Thiên Dao phân phó, nhất thời há miệng một cái, phun ra một mồm to hỏa diễm. Hừ, hắn mới không ăn kẻ kia đâu. Thịt của hắn một chút cũng không non mềm, không thể ăn…“Hừ,trẻ con không biết gì!” Dừng một chút, Từ bá cũng khôi phục , nhất thời trào phúng giơ giơ lên khóe miệng, thân mình mau lùi về sau “Muốn bắt ta thì lên đi. Các ngươi ai cũng không ngăn được. Hiện tại toàn bộ Huyễn Thần tộc đã bị hủy, cho dù ta không có được gì, ngươi cũng không chiếm được! !” Từ bá lãnh khốc cười, thân ảnh dần dần nhỏ đi —— “Không thể sao——” Mộ Thiên Dao nhẹ xuy một tiếng, tay phải giơ lên, một đạo hào quang tử sắc chợt lóe rồi biến mất “A…”

“Phốc…”
“Hừ!” Vốn giơ tay lên, một viên châu tử sắc như lưu tinh phóng tới. Mộ Thiên Dao tùy tay tiếp được, sau đó nhìn xa xa bùng lên huyết vụ, lập tức hiểu được rõ ràng.
Sắc kim hồng đầy trời chậm rãi lui bước, nhưng còn 1 cỗ mùi máu tươi lại lấy tốc độ nhanh chóng thổi quét đại lục… Cùng một thời gian, thiên hạ chấn động,—— “Đô đô… Phốc…” Thân ảnh thật lớn tán đi như bọt biển, một vật phấn đô đô đáng yêu xuất hiện, phốc miệng phun ra Long châu màu trắng trong miệng, hai mắt đầy sao nhìn chằm chằm.
Mộ Thiên Dao vốn đứng ở trên lưng rồng uy phong lẫm lẫm, khí thế ngập trời, đột nhiên dưới chân nhẹ nhàng, lập tức, liền nhìn thấy khối cầu thịt lại khôi phục bộ dạng đáng yêu lúc trước, không biết làm sao đành lắc đầu. Nhìn thứ trong suốt trong tay hắn, nhất thời, Mộ Thiên Dao đầu đầy hắc tuyến. Quả nhiên, con rồng này rất thích vật lấp lánh. Bất quá, trong tay hắn chính là Long châu a… Mộ Thiên Dao thèm nhỏ dãi , có điều sức lực tương quan hai bên, Mộ Thiên Dao đứng đắn ho khan một tiếng: “Khụ khụ…” Ý đồ kêu gọi chú ý của hắn ~ Lúc này, quang mang phía chân trời tán đi, chỉ chừa một đạo chùm tia sáng tà tà chiếu xạ ở trên thân Mộ Thiên Dao,hình dáng tuấn mỹ vô trù càng thêm tiên minh. Kim quang tự nhiên, khiến cho Mộ Thiên Dao lúc này thoạt nhìn phảng phất như thần linh…”Oa…” Cục thịt tròn cũng bị Mộ Thiên Dao hấp dẫn , bất quá hắn nhìn trúng không phải do Mộ Thiên Dao quá tuấn mỹ, mà là… hào quang chiếu xạ . Lúc này Mộ Thiên Dao thoạt nhìn có loại cảm giác lấp lánh trong suốt…”Tiểu Kim, đem vật đó cho ta được không?” Mộ Thiên Dao tặc hề hề để sát vào, đồng thời trong lòng cũng tức giận bất bình. Vật nhỏ này có thể đều là vật của Huyễn Thần tộc, mà của Huyễn Thần tộc chính là của nàng. Nhưng nàng bi phẫn đánh không lại cục thịt tròn này…”Rống rống…” Huy móng trước đầy thịt, Tiểu Kim thở phì phì gắt gao bảo hộ Long châu ở trong lòng, sau đó hung tợn trừng mắt Mộ Thiên Dao, một bộ muốn ăn nàng.
Mộ Thiên Dao nhất thời đen mặt, thân thủ bắt lấy cổ của hắn: “Tiểu tử, cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi còn dám mở phường nhuộm sao? Ta nói cho ngươi biết, vật này là của ta. Tất cả vật ở nơi này đều là của ta, bao gồm ngươi, cũng là của ta!”
“Đô…” Tiểu Kim tròn trịa chớp mắt to. Bỗng dưng, hai má nổi đỏ sẫm, thẹn thùng nhìn Mộ Thiên Dao. =))
Khóe miệng Mộ Thiên Dao run rẩy lợi hại hơn , đầu đầy hắc tuyến nhìn Tiểu Kim: “Làm trò, đem viên châu cho ta, chờ ta trở về rồi, ta cho ngươi rất nhiều vật lấp lánh luôn. Đúng rồi, ta nói cho ngươi biết nga, ta còn có một tam đồ đệ, hắn cũng thích nhất các vật lấp lánh. Hắn có thật nhiều thật nhiều, tất cả ta đều có thể tặng cho ngươi…” Mộ Thiên Dao mắt cũng không chớp đem bán luôn đồ đệ.
“…” Nhãn tình sáng lên, hưng phấn vung hai cái trảo. Tiểu Kim cười đến hai mắt to tròn trịa chớp chớp . Sau đó lưu luyến không rời nhìn Long châu trong trảo. Một bộ cực không tình nguyện đưa cho Mộ Thiên Dao, Mộ Thiên Dao mạnh mẽ cướp qua luôn. Long châu chính là vật quý a. Đương nhiên, điều này cũng chỉ người trong Huyễn Thần tộc nhiểu rõ. Về điểm này, ngay cả Từ bá cũng không biết. Lúc nhận truyền thừa là lúc trong não Mộ Thiên Dao có thêm rất nhiều tin tức.
Huyễn Thần tộc có huyết thống bán thần, huyết mạch sức lực mạnh mẽ, tự nhiên có thể chấp nhận được khí phách cùng sức lực của Long châu.Nhưng nếu thường nhân chiếm đoạt Long châu, không cần phải nói, kết cục chỉ có một—— nổ tan xác mà chết!
“Dao Dao, sao rồi ?” Thanh âm Thương Thiên truyền đến, bóng người rất nhanh xẹt qua giữa không trung.
“Không có việc gì!” Mộ Thiên Dao nắm lấy cặp móng vuốt. Dao Dao nhìn lại một đám đồ đệ: “Ngươi trước mang bọn hắn về Ác Ma cốc đi, vừa vặn nhân cơ hội này ta bế quan, lần này là thật !”
Thương Thiên muốn nói lại thôi, lập tức, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: “Hắn thế nào rồi ?”
Liếc mắt nhìn hắn, Mộ Thiên Dao tự nhiên biết hắn hỏi ai, thản nhiên nói: “Giết!” Ánh mắt xẹt qua một tia lệ khí, nàng chưa có quên người trước mặt này chính là nghĩa tử của hắn đâu. Hừ hừ, tuy rằng hắn chưa từng phản bội nàng, nhưng cũng đừng muốn nàng cấp cho xem sắc mặt hòa nhã nha…”Ta…” Trong mắt Thương Thiên xẹt qua một tia cay đắng, sau đó lao qua mạnh mẽ ôm Mộ Thiên Dao, trừng phạt cắn một ngụm ở trên cổ nàng: “Ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện thương tổn đến nàng ! Vĩnh viễn sẽ không!”
Nói xong, chưa cho Mộ Thiên Dao cơ hội nói gì, cắn mạnh lên môi của nàng, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng của nàng.
Đôi tay gắt gao ôm trọn nàng, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi song cũng đầy ngập tình yêu.
Lời lẽ dây dưa, không khí nháy mắt lửa nóng bừng lên: “Dao Dao, chúng ta thành thân đi…” Trán hắn để trước trán của nàng, thở ra hơi thở lửa nóng cơ hồ có thể châm lên dục hỏa của hai người.
Mộ Thiên Dao khẽ nhíu mày: “Ngươi sẽ không phải muốn nói sẽ chịu trách nhiệm đi?”
“…” Từ trong mắt của nàng nhìn thấy sự cự tuyệt rõ ràng, Thương Thiên cũng không nản lòng, tóm lại, nàng đã là người của hắn , nàng chạy không thoát được! Cúi đầu trừng phạt cắn cổ nàng một ngụm, sau đó mới nghiêm túc thối lui một chút: “Nàng nên cẩn thận một chút. Hắn không dễ dàng chết đi như vậy. Hắn đã sống mấy trăm năm rồi, sẽ không dễ chết như vậy !”
Mộ Thiên Dao vừa nghe, nhất thời trong lòng hơi hơi không yên tâm: “Hắn đã thi cốt vô tồn a…” Chẳng lẽ còn có thể sống lại hoàn hảo? Không có khả năng , trừ phi hắn mượn xác hoàn hồn… Mượn xác hoàn hồn! ! ! Mộ Thiên Dao cả kinh, sau đó hai mắt trừng lớn. Đúng rồi, nàng suýt chút nữa đã quên, chính nàng nếu có thể xuyên qua mà tới đây, cũng đang trụ trên thân Mộ Thiên Dao, như vậy… Người khác vì sao không thể chứ?
Lắc đầu, chỉ mong mình nghĩ nhiều : “Tốt lắm, ta đã biết. Bảo vật của Huyễn Thần tộc hết thảy đều bị vùi lấp dưới lớp đất này. Từ nay về sau, chỉ mong chuyện về Huyền Thiên cốc sẽ biến mất như vậy. Tốt lắm, ta vẫn nên đi trước cướp đoạt một ít vật hữu dụng để lại đi! !”
Biết Thương Thiên cũng không tham luyến bảo vật của Huyễn Thần tộc, Mộ Thiên Dao tự nhiên cũng không có chỗ nào băn khoăn . Hơn nữa, bây giờ còn có Tiểu Kim, chỉ cần không phải người Huyễn Thần tộc, ai dám động đến vật của Huyễn Thần tộc, sợ là chỉ có thể làm đồ ăn cho Tiểu Kim! !
Tiền bối Huyễn Thần tộc há có thể để hạng người tầm nhìn hạn hẹp như Từ bá so sánh được. Trong Thần tháp Huyễn Thần có một cơ quan cảm ứng. Động đến nó sẽ liên lụy toàn bộ Huyền Thiên cốc, sau đó, đại trận bảo hộ cốc sẽ khởi động toàn diện, toàn bộ Huyền Thiên cốc sẽ chìm vào trong đất. Khóe miệng Mộ Thiên Dao cầm cười đứng ở trước cái tháp cao, ý cười lan tràn. Huyền Thiên cốc đã biến mất, bất quá người đời vẫn chơa biết được chuyện này, xem ai còn tìm được Huyền Thiên cốc! !
Nghĩ đến đây, Mộ Thiên Dao lại bội phục mình thêm một chút. Lúc trước chính nàng sáng suốt cỡ nào đã lầy lại đôi tử ngọc đồng trên tượng tiền bối. Hiện tại toàn bộ Huyền Thiên cốc chìm vào trong đất, chìa khóa duy nhất mở ra được, chính là tử sắc ngọc.
Tuy rằng hiện tại Mộ Thiên Dao vẫn chưa biết nó là cái gì. Bất quá, nàng biết, nó tuyệt đối là không thua Long châu bảo bối! !

Mộ Thiên Dao mang huyết thống thuần khiết Huyễn Thần tộc nên khi tiến vào tháp cũng không có phát sinh chuyện gì. Tiểu Kim nhỏ bé phấn đô phía trước nghênh ngang tiêu sái, cái đuôi thịt vù vù ngoắc ngoắc , thoạt nhìn đáng yêu đến nhân thần cộng phẫn. Đồng thời, Mộ Thiên Dao cũng là đầu đầy hắc tuyến, đây quả thực rất là vũ nhục thần long mà. Còn có bên ngoài thần long khí phách cường thế, nhìn nhìn lại nó này, vừa xem đến vật gì sáng lấp lánh liền hận không thể chảy nước miếng, sau đó vẻ mặt phấn đô, siêu cấp khả ái được trưng ra. Nào có khí phách Long tộc, chỗ nào giống một thần long a! Mộ Thiên Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con rồng không hề tự giác kia. Trong lòng ai thán, nó, nó quả thực là sủng vật cho nữ hài tử dưỡng thôi, hiển nhiên, lúc này Mộ Thiên Dao đã quên chuyện mình chính là nữ hàng thực giá thực! ! Một đường thẳng tiến, hoặc bởi huyết thống Huyễn Thần, hoặc bởi vì Tiểu Kim, tóm lại, chẳng có chuyện gì xảy ra. Quả thực là rất thuận lợi , thẳng tắp , đến tầng thứ bảy… Trong truyề thừa ghi lại, tầng thứ bảy của Thần tháp Huyễn Thần chính là chỗ bí mật nhất của Huyễn Thần tộc.
Không gian chỉnh thể tầng thứ bảy không phải rất lớn.
Vừa mới vừa tiến vào, một cái bàn ngang chạm cự long ánh vào mi mắt —— “Ách…” Mộ Thiên Dao bị hoảng sợ, chẳng lẽ hiện tại rồng đã thành cỏ dại lan tràn sao?
Rồng vàng rạng rỡ tỏa hào quang, từng vòng cuộn lại, đầu rồng thật lớn yên tĩnh ghé vào trung tâm. Xem ra,con rồng này tựa hồ rất lớn, vậy nên khi cuộn vòng trong một cái tháp cao hơn mười trượng có vẻ chật chội. Dọc theo đuôi rồng, một vòng lại một vòng chỉ hướng vào phía trong.
Vừa đi, tâm Mộ Thiên Dao bắt đầu nhảy lên không ngừng. Đột nhiên nàng có chút sợ hãi không muốn biết đến bí mật cao nhất của Huyễn Thần tộc… Trung tâm căn phòng, cự long nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng an tường như đang ngủ say. Tiểu Kim lúc này cũng phá lệ trở nên dịu ngoan, đem tiểu đầu mập mạp qua bên đó, nhẹ nhàng cọ vào đầu rồng thật lớn kia, chẳng lẽ, cự long này là mẹ Tiểu Kim sao? Hay là giữa hai người có quan hệ thân thích? ? Chính mắt nhìn thấy Kim Long trong truyền thuyết, Mộ Thiên Dao trong lòng cũng có chút kích động .Ít nhất, con rồng này có vẻ phù hợp hình tượng thần long trong lòng nàng. Tuy rằng nhắm mắt ngủ say, nhưng nó vẫn mang khí phách uy ừ trong nghiêm, thứ khí phách phát ra từ trong xương. Đây là thần long bá chủ cửu thiên a!
Phía trên long thủ có một quầng sáng, mặt trên khi thì xẹt qua một đạo anhs sáng nhiều màu rực rỡ, khi thì tựa điện lưu lưu chuyển, ở giữa lại chẳng có cái gì, toàn bộ không gian, trừ bỏ cự long, chính là quầng sáng kia. Nói như vậy, bí mật to lớn bao người nhòm ngó, chẳng lẽ chính là cự long này? ?
Mộ Thiên Dao chậm rãi tiến sát vào. Đột nhiên, nàng phát hiện cự long này tựa hồ có gì đó không đúng.
Đột nhiên cả kinh, bàn tay nàng đưa qua sờ lên thân mình cự long —— Hoảng sợ, bàn tay nàng cứ thế thẳng tắp xuyên thấu thân thể cự long, giống như, trước mặt căn bản chỉ là không khí… Này… Nàng xem từ lại quầng sáng. Đột nhiên, từng đạo điện lưu mặt trên bắt đầu tụ lại thành một cái điện lưu thẳng tắp phóng tới Mộ Thiên Dao—— Mộ Thiên Dao cả kinh, nhưng muốn tránh cũng không được nữa rồi ~ “Thử…” Một tiếng kêu bén nhọn, sau đó Mộ Thiên Dao giống như lần được truyền thừa, cả người cứng ngắc…”Kẹt sát kẹt sát…” Tựa hồ là thanh âm cơ quan chuyển động, quầng sáng cùng điện lưu trước mặt bắt đầu xoay tròn. Rồi một bóng người chậm rãi hiện ra… Hình ảnh đột nhiên chuyển qua, Mộ Thiên Dao cảm giác chính mình bị một đạo lực hút cường đại cuốn vào —— Nhất thời, Mộ Thiên Dao biến mất khỏi đỉnh tháp. Bởi Mộ Thiên Dao biến mất tự nhiên cũng không nhìn đến cảnh Kim Long cực đại hư vô mạnh mở hai mắt, một tiếng long ngâm du dương chấn thiên động địa —— Không thể nhúc nhích. Mộ Thiên Dao phi thường chán ghét loại cảm giác khó có thể nắm giữ này —— Đột nhiên, bên tai truyền đến một thanh âm như quen thuộc lại như xa lạ…”Huyễn thần bộ tộc, khởi nguyên từ không võng. Nhận sức lực từ thiên, đáp ứng thiên mà sinh…” Cả người Mộ Thiên Dao nổi đầy da gà, rốt cục, nàng đã nhớ lại thanh âm này nghe được qua ở nơi nào rồi. Không sai, đúng là nghe được ở trong Huyễn Thần động! ! Cái gì mà đôi mắt tử sắc, nam tử như thần tiên...”Theo Huyễn Thần lịch, tháng mười hai năm thứ bảy: Không Võng chi cảnh truyền đến tin tức, Huyễn Thần phụ tá Cổ Phong hoàng thất thống nhất thiên hạ. Toàn thể tinh anh của Huyễn Thần bộ tộc xuất động. Đúng ngày hôm đó, Chí Cao Kiếm mất tung tích…” Chậm rãi nói xong: “Huyễn Thần đầu năm thứ mười hai, thiên hạ nhất thống, tứ hải quy tâm, Huyễn Thần tộc hoàn thành ý chỉ nhất thống thiên hạ…” Nghe trong lời kể đứt quãng, Mộ Thiên Dao hiểu biết hết được những chuyện đã qua —— Không Võng chi cảnh, một địa phương thần bí, mọi chuyện xảy ra đều do mệnh lệnh từ nơi đó !
Năm đó, Không Võng chi cảnh truyền ra mệnh lệnh, khiến Huyễn Thần tộc phụ tá Cổ Phong tộc thống nhất thiên hạ. Nhưngsau đó, lại phát hiện tin tức này căn bản là giả. Nguyên bản thống nhất thiên hạ , hẳn phải là Huyễn Thần bộ tộc. Không biết sau đó đã xảy ra biến cố gì, tóm lại, có một cái lực lượng thần bí cường đại đem tiêu diệt toàn bộ Huyễn Thần bộ tộc, mà bên ngoài là do Cổ Phong hoàng tộc ra mặt ! !
Bất quá, thứ duy nhất làm cho Mộ Thiên Dao cảm thấy hứng thú chính là Chí Cao Kiếm kia!
Nghe nói kiếm này có uy lực vô cùng, tuy không phải vật thuộc Huyễn Thần tộc, nhưng ngoài Huyễn Thần tộc thì cũng không có người nào có thể khống chế nó. Nghe nói Chí Cao Kiếm này là một thanh bảo kiếm rất linh tính, bảo kiếm này có quan hệ cùng tồn vong của Huyễn Thần tộc. Ngày đó bởi vì Chí Cao Kiếm biến mất, cho nên, Huyễn Thần bộ tộc mới có thể bị diệt vong.
“Hưu…” Đầu óc Mộ Thiên Dao vừa chuyển, trước mặt liền hiện lên bộ dáng của Chí Cao Kiếm… Một thanh bảo kiếm không có gì đặc sắc, diện mạo thoạt nhìn đen nhánh, như một thanh kiếm bỏ đi, nhưng quanh thân phát ra khí thế có thể làm cho đặc công Mộ Thiên Dao vốn giết người không chớp mắt phát sợ, thậm chí có loại cảm giác muốn quỳ lạy, tâm phục khẩu phục. Bất quá, lại giống như có chút quen thuộc, không biết là bản thể này trước kia có từng nhìn qua,hay là bên trong truyền thừa có ghi lại. Đột nhiên, mắt nàng liếc thấy trên chuôi kiếm có khắc một chữ ‘Duy’, loại chữ này Mộ Thiên Dao chưa bao giờ gặp qua, nhưng lại có thể nhận được mặt trên viết là chữ gì. Thân kiếm chậm rãi vòng vo lại, mặt sau có khắc một chữ ‘Nhất’.
Duy nhất… Chẳng lẽ thanh kiếm này cũng không phải là Chí Cao Kiếm, mà là. . . Cái gì đó duy nhất sao?
Cái này giống như tín vật đính ước được người nào đó đưa cho, Mộ Thiên Dao bĩu môi, giờ này, còn xưng là Chí Cao Kiếm được sao? Khinh bỉ nhìn bóng dáng hư ảo dao động.
Đột nhiên, Mộ Thiên Dao thấy trước mặt một trận mơ hồ, cuối cùng mới có thể nhìn ra đó là một thanh kiếm nhanh chóng tới gần mình, còn có quầng sáng cùng điện lưu kia từng đạo giã trên thân của nàng. Đau thấu xương, làm cho nàng vốn đã có thói quen đau đớn lại có loại cảm giác sống không bằng chết.
Xương cốt cả người tựa như bị bẻ gẫy từng đoạn nhỏ, sau đó da thịt bị xé rách từng miếng nhỏ, loại đau đớn thấu tâm, vậy mà nàng lại không thể té xỉu…”Tế máu đầy trời, Không Võng chi cảnh sẽ mở ra…”
“Tế máu đầy trời, Không Võng chi cảnh sẽ mở ra…”
“Tế máu đầy trời, Không Võng chi cảnh sẽ mở ra…”
Một thanh âm cứ lặp đi lặp lại, đầu Mộ Thiên Dao như muốn nổ tung ra, cuối cùng —— “Phanh ——” Một tiếng nổ nặng nề vang lên, ý nghĩ cuối cùng trong óc nàng đó là: chẳng lẽ chính bản thân mình bị nổ tung rồi ? Sau đó Mộ Thiên Dao liền hoa lệ lệ té xỉu .
Thời điểm tỉnh lại, Mộ Thiên Dao đang nằm ở tầng thứ bảy của Thần tháp.Lúc này, tầng thứ bảy đã thay đổi, cự long kia đã biến mất, điện quang lưu chuyển cùng quầng sáng cũng biến mất theo.
Một bên Tiểu Kim trợn mắt lo lắng, Mộ Thiên Dao chống đầu còn chút sương mù, mê ly đánh giá bốn phía, trong óc đột nhiên có thêm rất nhiều ký ức không phải của nàng. Đồng thời nàng cũng biết bí mật cao nhất của Huyễn Thần tộc—— Cái gọi là thiên mệnh Đế vương nguyên bản thuộc về Huyễn Thần tộc mới đúng! !
Ở giữa là Cổ Phong hoàng tộc sắm vai nhân vật nào đây, Mộ Thiên Dao không biết. Nàng chỉ biết là, tựa hồ, bản thân đã bị cuốn vào vòng xoáy này, muốn bo bo giữ mình, chỉ có cách để thực lực của nàng phải ở trên tất cả mọi người, còn có… Hỏa bạo lão cha, lão nương chưa gặp bao giờ mặt… Tất thảy, có liên quan gì với ân oán ngàn năm của Huyễn Thần tộc hay không? ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui