Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi


Trình Hạo cả một ngày đều cảm thấy có chút lo lắng đề phòng , vài lần ba muốn nói lại thôi ——
Buổi chiều, Trình Hạo trở lại phòng Mộ Thiên Dao đã an bài giúp, cả người lặng yên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái song lại không tìm ra nguyên nhân.
(Không thấy Hạo ca có bệnh trạng bất thường, mô Phật)
————
Vừa chà lau mồ hôi trên cổ, động tác Mộ Thiên Dao tao nhã bước về phòng, vừa đi qua chuyển giác, liền nhìn thấy một thân ảnh cô tịch bên cạnh cửa.
Cước bộ hơi hơi chậm lại một chút, sau đó nàng nghi hoặc hỏi: “Thương Nhiên, có việc gì thế? ?” Nguyên bản Thương Nhiên đang đứng yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Mộ Thiên Dao, ánh mắt sáng ngời, sau đó lập tức ảm đạm xuống, sau chuyển thành cười khẽ bước lên đón: “Sư phụ…”

Đem khăn tay lam sắc trong tay gấp lại cẩn thận, Mộ Thiên Dao vừa đẩy cửa đi vào, vừa nói: “Sao lại thế này? Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt lắm a…”
Thương Nhiên yên lặng theo Mộ Thiên Dao đi vào bên trong, đầu hơi hơi rủ xuống, ánh mắt lóe ra không chừng.
Vào nhà ngồi vào chỗ của mình, sau đó lấy chén ra, rót hai cốc trà: “Ngồi đi!” Ngữ khí bình tĩnh trước sau như một, giống như sự tình tối hôm đó không có chút nào ảnh hưởng đến nàng.
Trong mắt Thương Nhiên xẹt qua một tia không cam lòng, sau đó nhận chén trà trong tay nàng, một hơi uống hết, rồi đặt chén xuống: “Sư phụ, ta muốn xuất cốc một chuyến…” Nói xong thần tình ai oán trong mắt hiện lên, bất mãn nhìn Mộ Thiên Dao, trong mắt lại xẹt qua một tia chờ mong.
“Nga? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? ?” Thần sắc Mộ Thiên Dao không có gì thay đổi, tuy rằng thời điểm bọn hắn vào cốc có định ra quy định, kỳ hạn chưa hết thì không thể xuất cốc, nhưng sư phụ nàng đây có thể nói là phi thường dân chủ , cho nên, lần trước Thương Uyên muốn xuất cốc, nàng cũng không có ngăn cản…
“Sư phụ! !” Thương Nhiên thất bại gầm nhẹ một tiếng: “Sư phụ không có gì để dặn dò đồ nhi sao?”
(Đứa trẻ tội nghiệp mong mỏi yêu thương a~)
Nghi hoặc chớp mắt hai cái, Mộ Thiên Dao nhìn nhìn Thương Nhiên: “Làm sao vậy? Ngươi đây là về nhà, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, võ công của ngươi mặc dù so với một vài sư huynh đệ khác có vẻ không được tốt lắm, nhưng phỏng chừng trên giang hồ cũng không có mấy người có thể là đối thủ của ngươi a! !”
Thở phì phì quay đầu tạm biệt, sau một lúc lâu,Thương Nhiên lại không biết làm sao quay lại nhìn Mộ Thiên Dao: “Sư phụ, khả năng lần này đồ nhi đi rất lâu mới có thể trở về cốc —— “
“Nga, không sao cả, tùy tiện khi nào ngươi muốn trở về thì về, đều được cả…” Mộ Thiên Dao không chút để ý nói.
“Sư phụ…” Đột nhiên, thanh âm trắc trắc Thương Nhiên ở bên tai vang lên: “Sư phụ rất hy vọng ta càng đi lâu càng tốt, đúng không?” Dứt lời hai mắt nguy hiểm nhìn Mộ Thiên Dao, sau đó, ánh mắt dời xuống đôi môi mọng ướt át của Mộ Thiên Dao, sau đó đắc ý cười cười, đột nhiên tiến sát vào.
Đôi môi mềm mềm phủ lên, Mộ Thiên Dao nhất thời thất thần, hai mắt trừng lớn nhìn một đôi mắt to kề ngay trước mặt.

(Tiếng lòng Nhiên ca: Ăn vụng đậu hũ thành công *cuồng tiếu-ing*) =))
Trong mắt Thương Nhiên xẹt qua một tia ý cười, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi nàng, sau đó thừa dịp nàng còn đang thất thần, đột nhiên tham nhập…
“Ngô…” Trong mắt Mộ Thiên Dao xẹt qua một tia giận dữ, thân mình cực lực lui về phía sau, muốn thoát khỏi nụ hôn mày ——
Thương Nhiên bất mãn càng áp sát hơn nữa , sau đó rõ ràng cả người đều ghé vào trên thân nàng, đôi tay lại vô ý thức theo thắt lưng nhỏ nhắn của Mộ Thiên Dao chậm rãi trượt xuống… móng vuốt sói =))
Bởi vì vừa mới cùng mấy đệ tử tỷ thí xong, trên thân Mộ Thiên Dao hơi ra chút mồ hôi, cho nên quần áo có chút xộc xệch. Lúc này, tay phải Thương Nhiên không thành thật theo vạt áo rời rạc đưa vào trong, cho đến khi chạm tới da thịt trắng mịn ——
Da thịt truyền đến một trận lạnh lẽo, khiến cho Mộ Thiên Dao bỗng dưng tỉnh táo lại.
(Kinh nghiệm được rút ra cho các sắc lang là: trước khi động thủ phải ủ ấm tay J)
“Đủ…” Bắt ngay lấy cái tay đang làm loạn, Mộ Thiên Dao gầm nhẹ.

“Ngô, không đủ… .” Ánh mắt Thương Nhiên có chút sương mù, cả người ý loạn tình mê. Hai gò má nhiễm một tầng hồng, mơ màng nhìn môi mọng muốn rời đi,(*chảy nước miếng-ing*) lập tức tấn công mãnh liệt, triền miên hôn môi mọng dụ hoặc trước mắt hắn, thế mới cảm thấy mỹ mãn rời ra, ở trên thân nàng cọ cọ…
Mộ Thiên Dao sâu hô hít một hơi, đột nhiên, cứng lại rồi, cảm giác được trên đùi một cái-gì-đó gắng gượng chính trực để thẳng trước nàng, vì thế, rốt cục trên mặt nàng biểu tình rằng bị quấy rầy ——
Linh hoạt xoay người, thoát ly vòng ôm củaThương Nhiên, Mộ Thiên Dao nhanh chóng sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, sau đó hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thương Nhiên, quát khẽ : “Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài rồi. Nhớ kỹ lấy, vi sư là nam nhân, lần sau còn hành động như vậy, đừng trách vi sư hạ thủ không lưu tình! !”
Bị Mộ Thiên Dao đẩy mạnh, Thương Nhiên không chú ý ngã ngồi trên mặt đất, sau một lúc lâu, ánh mắt thanh minh nhìn nàng: “Sư phụ, ta không muốn người là nam nhân! !” Nói xong, ánh mắt hơi hơi có chút đau thương, sau đó đứng lên: “Vậy đồ nhi trước hết đi ra ngoài, còn có ——” đi đến cạnh cửa, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu nói với Mộ Thiên Dao: “Sư phụ cũng đừng luôn dùng cái cớ người là nam nhân mà lảng tránh ta, còn có, ta chưa bao giờ coi là sư phụ của ta ——” nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi, chỉ là, Mộ Thiên Dao không nhìn thấy được chấp nhất trong mắt hắn, còn có lệ khí khôn cùng. Người này, tuyệt không phải Tiểu Ngũ vô hại ngày thường nàng vẫn thấy…
Sắc mặt âm tình bất định nhìn đại môn mở rộng, Mộ Thiên Dao vô lực chống đầu rên rỉ, dạo này làm sao a, một đám đầu động kinh ? ? ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận