Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi


Nửa ngày sau, ở thời điểm mọi người thấy có chút ủ rũ, rốt cục nội lực Mộ Thiên Dao cũng hao hết, ngừng lại ——
Xụi lơ ngã ngồi ở trên mặt đất, trên trán Mộ Thiên Dao đổ một loạt mồ hôi lạnh, vừa rồi nàng bị gì à? Giống như chính mình lại một lần nhìn đến tương lai ——
Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng sắc bén nhìn về phía tên bắn trộm đang núp, sau đó lại nhìn nhìn đối diện, lập tức, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, một loạt châm nhỏ sắp xếp tế như lông trâu, lạnh lùng phiếm hàn quang…
Vô lực ngửa mặt lên trời nằm xuống, cuối cùng là dừng lại , Mộ Thiên Dao bất động thanh sắc đánh giá mười mấy tên đồ đệ này, âm thầm đếm đếm, cũng không có khuyết thiếu ai, như vậy, là ai vừa mới từ một nơi bí mật gần đó đánh lén nàng? ?
Đột nhiên, trên đầu hiện một mảnh bóng râm, Mộ Thiên Dao híp lại đôi mắt, hơi hơi xoay người ngước nhìn người trên đầu.
“Sao nào?” Chọn nhíu mày, cho dù có chút hữu khí vô lực, nhưng khí thế quanh thân Mộ Thiên Dao không giảm mảy may.

“Sư phụ, chúng ta có được tính là đạt tiêu chuẩn không?” Thương Hàn đồng dạng cũng nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu cong lưng , chặn ánh nắng trên đỉnh đầu Mộ Thiên Dao, trêu tức nói.
“Tất cả đều thất bại! !” Mộ Thiên Dao sắc mặt cứng đờ, sau đó tức giận quát: “Đều đi chạy vòng cho ta! !” Hừ, một đám ranh con, cư nhiên ở ngoài nhìn náo nhiệt nửa ngày, mà chính mình tại kia ngây ngốc tránh nửa ngày…
“Không phải chứ sư phụ…” Một mảnh kêu rên, vài tên tuổi còn nhỏ rõ ràng nằm úp sấp ở thượng không đứng dậy nổi.
Mộ Thiên Dao hơi hơi đứng dậy, đang định dùng đến một chút công phu sư tử Hà Đông rống, đột nhiên, toàn bộ thân mình nhẹ bỗng, sau đó cảm giác chính mình bay lên không …
“Ngươi làm gì…” Ngẩng đầu, phi thường quẫn bách phát hiện, mình bị Thương Hàn ôm lên, hơn nữa vẫn là loại ôm công chúa kinh điển nha ——
“Ha ha…” Nhìn thấy Mộ Thiên Dao trưng ra cái mặt giống như bị táo bón, Thương Hàn cảm thấy tâm tình rất tốt, trầm thấp cười cười: “Sư phụ, để đồ nhi đưa người trở về phòng đi…” Nói xong, lưu lại các sư đệ trợn mắt há hốc mồm, nghênh ngang mà đi ——
Mộ Thiên Dao có chút không biết làm sao nhìn Thương Hàn: “Ta là nội lực suy kiệt, lại không phải tàn phế, ta còn có thể tự đi được! !”
Thương Hàn chọn nhíu mày: “Nhưng là, ta thích ôm ngươi a…”
Mộ Thiên Dao ngửa mặt lên trời đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng thầm nghĩ: ta nói Từ bá a, đây đâu phải là cái gì đơn thuần sùng bái a, ta xem tiểu tử này không có hảo tâm! !”Nhưng sư phụ là nam nhân, ngươi ôm như vậy, ta…”
Thương Hàn dưới chân dừng lại một chút, sau đó thản nhiên cười cười, nói: “Sư phụ, ngươi sẽ là loại người để ý ánh mắt của người khác sao?”
Mộ Thiên Dao rùng mình, sau đó lạnh lùng cười: “Thương Hàn, ngươi muốn biểu đạt cái gì?”
Cánh tay nắm thật chặt ôm lấy Mộ Thiên Dao, thanh âm Thương Hàn nghiêm túc trầm thấp: “Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không cảm thụ được sao?”

(Thế này dc tính là tỏ tình chưa a? J)
Cảm nhận được chấn động từ hắn ngực truyền đến, Mộ Thiên Dao trầm mặc , sau đó không có lên tiếng, đôi khi, cứ để mông mông lung lung như vậy có lẽ là tốt nhất, chỉ cần không chạm vào giới hạn của nàng, mọi thứ đều ổn ——
————
Trở về phòng, Thương Hàn thật cẩn thận đỡ Mộ Thiên Dao đến bên giường, sau đó giúp nàng xếp bằng ngồi xuống xong, lập tức cởi áo khoác của chính mình, tùy ý ném ở trên bàn, sau đó cũng nhảy lên giường ——
Trong lòng Mộ Thiên Dao cả kinh, đề phòng lui về phía sau: “Ngươi muốn làm cái gì?” Ánh mắt cảnh giác, coi Thương Hàn như là một đại sắc lang——
Thương Hàn không thèm để ý cười cười, sau đó để sát mặt vào nàng: “Sư phụ, ngươi nói tình thế này… Chúng ta thích hợp làm cái gì?”
“Đi ra ——” Mộ Thiên Dao đã thấy vượt quá sức chịu đựng, không hề muỗn tiếp tục dây dưa cái đề tài này cùng hắn nữa.
“A…” Một đôi tay đỡ lấy bả vai của Mộ Thiên Dao, để cho nàng ngồi thẳng lên, một chưởng đặt phía sau lưng Mộ Thiên Dao, một bên lại không sợ chết còn nói: “Ngươi còn muốn ta làm cái gì, chỉ là… Ngươi xác định ngươi còn có đủ thể lực sao?”
“Thương Hàn! !” Mộ Thiên Dao đầu đầy hắc tuyến gầm nhẹ: “Ngươi có thể trở về, còn có đi, nhớ rõ hôm nay các ngươi nhất định phải đi chạy vòng cho ta! !”

Thương Hàn ở phía sau Mộ Thiên Dao đảo cặp mắt trắng dã: “Ta nói, ngươi có thể im lặng chút hay không, ta muốn giúp ngươi chữa thương thôi mà, đúng rồi, võ công ngươi đã rất cao , sao lại nóng lòng cầu thành như vậy, hôm nay ngươi bị tẩu hỏa nhập ma phải không ?” Thương Hàn cũng biết việc nào là cần thiết lúc này, có chừng có mực, cho nên lập tức nói sang chuyện khác.
“Ta không phải bị tẩu hỏa nhập ma đâu…” Mộ Thiên Dao thản nhiên nói, cái đó đại khái là một loại ngộ đạo đi, xuyên qua thời không, hiện tại nàng, chỉ có thể xuyên qua một đoạn khoảng cách ngắn, thoạt nhìn, giống như thuấn di bình thường, bất quá. . . . . Nheo lại đôi mắt, Mộ Thiên Dao đối với Huyễn Thần bộ tộc càng thêm tò mò …
Trong mắt Thương Hàn chợt lóe thần sắc phức tạp rồi biến mất, biết nàng cũng không muốn nhiều lời, hắn cũng sẽ không mở miệng hỏi nữa, chỉ là im lặng vận khởi nội công, giúp Mộ Thiên Dao khôi phục.
Cảm nhận được nội lực cuồn cuộn không ngừng theo bàn tay đối phương tràn vào cơ thể, Mộ Thiên Dao vội vàng vận khởi Tử Minh tu thần bí quyết, Tử Minh thần công tầng cao nhất, tương đương với Tử Minh tu thần bí quyết tầng thấp nhất, bởi vậy có thể thấy được, Tử Minh tu thần bí quyết bác đại tinh thâm cỡ nào a.
Đan điền đang khô kiệt, ngay khi được Thương Hàn rót vào một chút nội lực, nháy mắt, bên trong lại bắt đầu nóng lên, Mộ Thiên Dao ẩn ẩn cảm giác được nội lực đang tuôn chảy ở trong kinh mạch rồi đến khắp tứ chi, hơi hơi nhắm hai mắt lại, nàng thậm chí có thể nhìn đến luồng nội lực đang ở trong kinh mạch vận hành, còn có, chỗ đan điền của mình, hai viên thạch lóe ra tử quang, lúc này, bọn chúng không ngừng phát ra quang mang, mà nàng cũng cảm giác được nội lực trong cơ thể ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủn lại rất nhanh khôi phục như trước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui