Edit: Gin
Beta: Na & Gỗ Mục
Tôi nghịch tuyết với Lâm Dĩnh đến nửa đêm. Lúc đầu, cô bé giống như một chú chim nhỏ vậy, nhảy nhót tưng bừng trên sân, còn hùng hồn tuyên bố rằng Nam Nam không cần giúp em! Tự em cũng có thể làm được một người tuyết to thiệt to!
Lâm Thiếu Bân khoác áo khoác đứng một bên, cầm ly trà nóng, cực kỳ hiền hòa nghe con gái mạnh miệng, trên mặt viết thật to: "mặc dù tôi không tin nhưng tôi sẽ không nói ra đâu".
Mặc dù bây giờ nhìn qua, mặt đất cứ như được phủ một lớp chăn dày vậy, nhưng chỗ Lâm Dĩnh đang đứng có một cái lạch nước nhỏ, tôi sợ con bé ngã liền vội vàng chạy tới chỗ bé.
Lâm Thiếu Bân ôm lấy cô bé, thuận tiện ôm luôn tôi, trông anh giống như mấy nam chính trong phim thần tượng từ trên trời rơi xuống vậy, làm mặt tôi hơi đỏ, tim cũng đập nhanh.
Anh ôm Lâm Dĩnh lên, nhìn tôi lúng túng đứng đó, cười nói:
– Không cần cám ơn!
Tổng thể mà nói Lâm Dĩnh phụ trách mảng ý tưởng và tạo hình cho người tuyết, từ thành quả quay chụp cho thấy, rất có hiệu quả của chủ nghĩa hậu hiện đại (*), lúc tôi mở đèn flash đứng sau camera, còn tạo ra hiệu ứng cực kỳ kinh dị.
(*) Chủ nghĩa hậu hiện đại 后现代主义:là một xu hướng trong nền văn hóa đương đại được đặc trưng bởi sự chối bỏ và. ( éo hiểu =)))
Tôi đăng hình lên weibo, kèm thêm một cái emoji người tuyết nhỏ, lúc này mới cảm thấy ngón tay mình đã tê cóng, cứng đơ đơ giống như củ cà rốt vậy.
Lâm Thiếu Bân đứng ở ban công bên cạnh, nhìn tôi ngu ngốc đứng đó, rất nghiêm túc thưởng thức người tuyết mình tự làm —— cực kỳ lớn, mặc dù không cao bằng Lâm Thiếu Bân, nhưng chỉ nhìn thôi thì cũng khá là khí thế.
Chỉ khổ cho thân tôi, vốn hai ngày nay cái eo bị hành hạ quá nhiều, chỉ cần hơi thẳng người một tí liền bắt đầu ê ẩm.
– Lại đây!
Lâm Thiếu Bân vẫy vẫy tôi lại, đợi tôi tới lại duỗi tay ra tỏ ý bảo tôi đưa tay cho anh nắm.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, bọc lại bàn tay đông cứng của tôi, da tôi ngay lập tức giống như bị kim châm vào.
– Sao lại khóc?
Lâm Thiếu Bân có chút buồn cười nhìn tôi, nước mắt sinh lý cũng không phải tự tôi khống chế được, chỉ chảy một chút dọc theo khóe mắt, làm tôi trông giống như kiểu không chịu đau được vậy.
Lâm Thiếu Bân lại gần, bàn tay ấm áp từ đầu đến cuối không buông ra, anh dùng sức xoa nắn tay tôi, xoa cũng có nhịp như đi bộ vậy, từng bước từng bước đi rất chậm, giúp bàn tay đang tê cóng của tôi từ từ lưu thông máu.
Anh hơi cúi đầu nhìn tôi —— tôi nghĩ bản thân lúc này chắc là mắt đỏ mũi hồng, như kiểu chịu nhiều ủy khuất lắm í, nếu không thì tôi vẫn không thể giải thích được cái thần sắc ôn nhu mà anh nhìn tôi kia, giọng anh mềm nhẹ giống như lúc an ủi Lâm Dĩnh, nói với tôi rằng:
– Được rồi mà, Lục Nam đừng khóc.
Anh vừa nói vừa hôn khóe mắt tôi.
Gì vậy chứ, tuy trong lòng tôi cũng có chút ủy khuất nhưng nước mắt cũng dừng rồi, anh như vậy lại làm tôi muốn khóc tiếp.
Tôi đánh răng xong, vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã bị cảnh Lâm Thiếu Bân đang cởi quần áo đạp thẳng vào mặt —— Đúng là rất "đầy đặn"! Tôi nhìn một cái, vội vàng đỏ mặt tránh đi.
Thật lòng mà nói, hằng ngày phải đối mặt với một đống chai chai lọ lọ thật sự rất phiền, nhưng dẫu sao gương mặt cũng này là công cụ kiếm cơm của tôi, dù nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải đối đãi với nó thật tốt.
Trở lại chỗ lúc nãy, tôi thiếu chút nữa lấy dao đâm mù mắt mình, Lâm Thiếu Bân nude không phải tôi chưa từng thấy, nhưng sao lại hưng phấn như vậy chứ!
Tôi cực lực phỉ nhổ bản thân mình ở đáy lòng.
Nhưng người xưa có câu "ôm tỳ bà che nửa mặt" (*), cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy có thể là bởi vì bình thường anh một chút cũng không "lộ", nhưng bây giờ so với lộ cả người thì càng sẹc xi hơn
(*) Tay ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa犹抱琵琶半遮面: Trích Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị
Lâm Thiếu Bân rửa mặt xong, khoác áo choàng tắm từ từ đi ra, cái phong cảnh trước mắt này cực kỳ "hot"—— hot đến mức tôi chỉ muốn alo cho cảnh sát hoặc 120.
Tôi phải thừa nhận dáng người của anh cực kỳ chuẩn, cho dù là ở cái độ tuổi này hay thậm chí là ở tuổi của tôi —— tôi đều cảm thấy tôi không thể có cái nghị lực mạnh mẽ kiên trì giống như anh, mỗi ngày đều lết đi tập luyện.
Anh nhìn tôi vô thức niết bụng mình, chắc là bị tôi chọc cười, cũng sáp lại gần, chọc chọc cái bụng mềm mềm gần đây mang thai bé mỡ của tôi, biểu tình chế nhạo, xong rồi còn bình luận rằng "em toang chắc rồi, chị Phó mà thấy chắc chắn sẽ mắng em"
Tôi cực kỳ sầu não mà dạ dạ dạ, trong lòng âm thầm đẩy vụ này lên vị trí trọng yếu nhất.
Lâm Thiếu Bân vẫn không tránh ra, tôi cảnh giác nhìn anh, anh thoải mái cho tôi nhìn, làm tôi không khống chế được mà phiêu phiêu tầm mắt.
Thực sắc tính dã, thực sắc tính dã (*), trong lòng tôi mặc niệm 10086 lần thanh tâm chú, nhưng khi tôi chưa đọc xong, Lâm Thiếu Bân đã đi ra ngoài.
(*)Thực sắc tính dã食色性也: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Tôi vặn ra một động tác có độ khó cao, định giữ khoảng cách an toàn với anh, trông giống như là hoàng hoa khuê nữ né tránh móng heo.
– Hôm nay không làm!
—— Tôi rất chính nghĩa, nghiêm túc nói:
– Eo em sắp gãy rồi!
Nói thật, tôi rất ít khi thấy Lâm Thiếu Bân lộ ra biểu tình, nhưng giờ phút này, tôi lại cảm thấy nụ cười trong mắt anh giống như đường mật vậy —— ngọt chết người.
Anh kề mặt lại gần, để lại một nụ hôn trên khóe môi tôi, tựa như lông hồng vậy, vừa chạm vào liền tách ra.
– Ngủ ngon
——Tôi thấy anh cố nhịn cười, xoa xoa mái tóc vừa sấy khô của tôi thành một tổ chim.
– Lâm phu nhân.
Tôi phải lấy tay bịt miệng mới có thể nén được tiếng thét chói tai giữa đêm hôm khuya khoắt.
Tên này gần đây làm sao vậy????
Tôi một bên chui vào chăn — một bên suy nghĩ.
Rốt cuộc thì cái quần què gì đang xảy ra thế này???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...