Hôm sau hai người ra khỏi thành, đã lâu Tạ Trản chưa thăm thú nhân gian, thấy Úc Ninh hào hứng liền mua một con ngựa rồi đưa y chu du khắp nơi.
Núi rộng sông dài, sắc thu dạt dào, hai người vừa đi vừa nghỉ, tâm trí Úc Ninh ngây thơ, tính tình trẻ con, thấy gì cũng mới lạ nên vui đến quên cả trời đất.
Lúc ân ái triền miên, Úc Ninh nghiêm túc nói muốn sinh tiểu yêu quái cho Tạ Trản nên lần nào cũng bắt Tạ Trản bắn vào bên trong, dáng vẻ gợi tình quyến rũ kia khiến trong lòng Tạ Trản bùng lên một đám lửa, nhịn không được muốn làm hư Úc Ninh.
Tâm trí đồ ngốc không được đầy đủ, mơ màng hỗn loạn lớn lên nhưng thực chất y nhận định chuyện gì cũng cố chấp lại nghiêm túc, điều này khiến Tạ Trản vô cùng kinh ngạc.
Hắn nắm cằm Úc Ninh nhìn kỹ gương mặt y, Úc Ninh ngơ ngác hé miệng ra để lộ đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại ướt át, nghẹn ngào gọi tên hắn, bảo Tạ Trản bắn cho y.
Cũng chẳng biết cuộc ân ái này bắt đầu thế nào, Tạ Trản chỉ lờ mờ nhớ được Úc Ninh nũng nịu than đau, y còn nhỏ nên không quen cưỡi ngựa, hai người liền dừng lại nghỉ ngơi.
Cỏ cây um tùm, cành lá rậm rạp, Úc Ninh ngồi trên đùi Tạ Trản chồm tới hôn hắn như chuồn chuồn lướt nước, cũng quên là ai vươn đầu lưỡi ra trước, dần dà mất khống chế như đám cháy trên đồng cỏ khô.
Úc Ninh rên khẽ như mèo con phát xuân, thư huyệt chảy nước dầm dề tham lam siết chặt tính khí Tạ Trản, "Tạ Trản......!Tướng công."
Âm cuối run rẩy làm cho Tạ Trản nhộn nhạo, nhịn không được đâm vào thật sâu, chỉ thấy bên trong vừa ướt vừa mềm cực kỳ mê người, tựa như muốn hút hết hồn phách của hắn.
Tướng công là từ Úc Ninh mới học được.
Hai người nghỉ ngơi ở quán trà ven đường, chủ quán trà là một đôi vợ chồng trẻ rất thắm thiết, người vợ mang thai bảy tháng nên bụng đã nhô cao.
Úc Ninh dán mắt vào bụng người ta rồi lại sờ bụng mình thở dài, ban đêm kề tai Tạ Trản ủy khuất thỏ thẻ vì sao y không mang thai được tiểu yêu quái của Tạ Trản.
Tạ Trản cười không ngừng, xoa cái bụng mềm mại của y hỏi, "Sao phải mang thai tiểu yêu quái?"
Úc Ninh nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm, "Ta muốn, Tạ Trản, ta muốn."
Tạ Trản đùa y, "Chắc vì Ninh Ninh chưa đủ chủ động ấy mà."
Úc Ninh ngây thơ nghĩ, "Cái này phải......!chủ động làm sao?"
Nghĩ vậy liền ngu ngơ hỏi ra miệng, bị lão yêu quái nắm lấy cơ hội ăn sạch đồ ngốc, tay chân Úc Ninh đều mềm nhũn, rúc trong ngực Tạ Trản giụi cằm hắn gọi tướng công.
Chỉ một câu vừa ngoan vừa lẳng lơ khiến trong lòng Tạ Trản tê dại, vật bên dưới càng cứng rắn hơn.
Hắn luôn thành thạo điêu luyện, đối mặt với Úc Ninh thẳng thắn rõ ràng, vừa ngây thơ vừa dụ dỗ trêu chọc lại trở nên mất khống chế, ngày càng khác xa trước đây.
Tạ Trản giữ chặt bờ mông trơn láng của Úc Ninh, lúc bắn vào bên trong lại thất thần giây lát, chợt nghĩ có phải hắn đang khiêng đá nện chân mình hay không.
Úc Ninh đã sớm rối tinh rối mù, hai người dính sát vào nhau, Tạ Trản hôn lên tóc mai Úc Ninh rồi cắn vành tai y, liền nghe thấy Úc Ninh hừ nhẹ, "......!Tướng công."
Tạ Trản cười hỏi: "Sao?"
Trong bụng Úc Ninh chứa tinh dịch của yêu quái, chồm tới hôn môi Tạ Trản, "Có phải ta mang thai tiểu yêu quái của ngươi rồi không?"
Tạ Trản nhéo nhéo bụng y, "Người không dễ mang yêu thai đâu."
Chẳng những không dễ mà xác suất cực kỳ nhỏ, dù có mang thai thì với thân thể suy nhược của người thường cũng chưa chắc có thể chịu được yêu thai càn quấy, huống chi Úc Ninh còn là song nhi, có mang thai được hay không rất khó nói.
Tạ Trản không hề quan tâm chút nào.
Úc Ninh hụt hẫng mím môi, y không rõ vì sao mình lại muốn có tiểu yêu quái của Tạ Trản đến thế, chỉ là cảm thấy tiểu yêu quái của Tạ Trản nhất định sẽ đẹp như hắn, tốt như hắn vậy.
Hơn nữa đó là con của y và Tạ Trản, chỉ thuộc về y và Tạ Trản mà thôi.
Có ngày Úc Ninh đột nhiên buồn nôn nhưng cái gì cũng nôn không ra.
Y hỏi Tạ Trản: "Tạ Trản, có phải ta mang thai tiểu yêu quái rồi không!"
"Trước kia nha hoàn tỷ tỷ ở Úc phủ có em bé cũng giống vậy đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...