Thân thể Tạ Trản lạnh buốt, Úc Ninh chui vào ngực hắn như sợ hắn vứt bỏ mình, ôm eo Tạ Trản không chịu buông tay.
Tạ Trản cười trêu y, "Đồ ngốc, làm gì có người nào bám dính yêu quái thế chứ?"
"Tạ Trản là yêu quái tốt," Úc Ninh nói như thể đây là chuyện đương nhiên, "Tốt chứ không xấu."
Tạ Trản cười nói: "Ta cũng chẳng phải yêu quái tốt đâu."
Úc Ninh trừng hắn, "Mặc kệ, chính là tốt, Tạ Trản là yêu quái tốt."
Tính y trẻ con, vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh, Tạ Trản đưa tay bóp gương mặt non nớt của y, "Dễ tin người như vậy đúng là đồ ngốc, bảo sao bị người ta bắt nạt."
Úc Ninh cọ cọ bàn tay lạnh buốt của hắn rồi nắm lấy nhét vào trong áo mình, dán lên bụng phẳng mềm mại, y bị lạnh hơi co lại một chút, sau đó nhích tới gần hỏi hắn, "Ấm không?"
Tạ Trản cúi mắt nhìn y, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn lờ mờ nhưng không ngăn cản được hắn nhìn rõ đôi mắt đen láy của Úc Ninh.
Hầu kết Tạ Trản nhấp nhô lên xuống, áp tay vào bụng y thở dài nói: "Thật ấm."
Úc Ninh híp mắt cười mãn nguyện, thẹn thùng hỏi khẽ: "Vậy ngươi có thích không?"
Bộ dạng này cực kỳ giống chú mèo con chổng vó lên trời lộ ra cái bụng tròn, đáng yêu không chịu được.
Tạ Trản không nói gì, Úc Ninh lại hỏi: "Tạ Trản, ta sẽ nghe lời, ngươi đừng ăn ta được không......!Bọn họ nói yêu quái đều rất lợi hại, ngươi đừng để người khác ức hiếp ta được không?"
Y dè dặt thương lượng với Tạ Trản nhưng không đủ tự tin, nói năng vừa lộn xộn vừa không có trật tự.
Tạ Trản nhìn y một hồi, sự ỷ lại và yếu đuối trong mắt Úc Ninh đều không che giấu được, Tạ Trản hiếm khi ngẩn người, hồi lâu sau đưa tay gãi bụng y nói: "Muốn ta không ăn ngươi rồi lại muốn ta bảo vệ ngươi, Ninh Ninh, sao ngươi tham thế?"
Úc Ninh luống cuống ngước mắt lên, vụng về không biết nói gì, chồm tới hôn chụt một cái lên môi hắn rồi phản bác: "Ninh Ninh không tham......" Nói xong liền nhượng bộ, ủy khuất hỏi: "Vậy ngươi đừng ăn ta được không?"
Đồ ngốc chồm qua, vạt áo để hở lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, da thịt trắng nõn mang hương vị tươi mát, Tạ Trản bóp lấy eo y rồi ngăn chặn đôi môi lúc mở lúc đóng kia: "Không được."
Hắn nhấc Úc Ninh nằm đè lên người mình, bờ môi dán chặt vào nhau, Úc Ninh ngây ngô bị động tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo đầy tính xâm lược của Tạ Trản, đầu lưỡi bị mút đến run lên, trong mũi y phát ra tiếng thở dốc nũng nịu đáng yêu.
Tạ Trản như muốn ăn hết cái lưỡi mềm mại của Úc Ninh, một tay luồn vào trong quần y, âm hành vểnh lên, thư huyệt cũng chảy nước, vừa đụng một cái liền vội vã kẹp chặt hắn.
Tạ Trản hôn lên khóe miệng y, thở dốc cười nói: "Sao mới hôn một chút mà đã chảy nước rồi?"
Úc Ninh thất thần nhìn hắn, lúng túng không nói gì.
Tạ Trản hỏi: "Ninh Ninh có nghe lời không?"
Úc Ninh có chút mờ mịt nhưng vẫn gật đầu, sau đó nghe Tạ Trản nói: "Mở chân ra."
Úc Ninh thẹn thùng nhìn Tạ Trản, thần sắc lão yêu quái lười biếng, khóe miệng hiện ra ý cười, trên giường nhìn vừa tà khí vừa tuấn lãng, tim Úc Ninh nhảy lên, ngoan ngoãn nghe lời chậm chạp mở ra hai chân kẹp chặt, dâng thư huyệt non mềm vào tay nam nhân.
Tạ Trản xoa nhẹ âm hành ngạo nghễ ưỡn lên của y, lòng bàn tay vuốt ve âm hộ ẩm ướt, Úc Ninh cắn môi rên rỉ, đôi mắt long lanh nước.
Trong lòng Tạ Trản cũng bùng lên một ngọn lửa, hôn cổ y rồi đến xương quai xanh, khen ngợi: "Ninh Ninh thật ngoan."
"Vú nhỏ có muốn được liếm không?" Thanh âm Tạ Trản khàn khàn, từng bước ép sát, vạt áo giấu đi da thịt trắng nõn, trên xương quai xanh thanh tú in đầy dấu hôn, "Cởi y phục ra.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...