Đồ Ngốc, Tôi Thích Em

“Ta quyết định rồi” – Vy Vy nắm chặt tay,rất vẻ “chiến sĩ anh dũng xung phong ra mặt trận”
“Mi quyết định cái gì ?” Vân Lam đang ngồi trên ghế cắn khoai chiên rôm rốp,vẻ mặt vô cùng hưởng thụ
“Ta sẽ cưa đổ tên Thanh Long (==) đó,sau đó đá hắn ta,cho hắn ta biết thế nào là chọc tới Vy Vy này” – Lửa quyết tâm bừng bừng cháy sáng *lập lòe lập lòe*
“Mi nghĩ hắn IQ bao nhiêu?” – Vân Lam ăn rất nhập tâm,đầu cũng không ngẩng lên
“Hớ ? ” – Cái này thì có liên quan cái gì ?-?
“Hắn ta từ bé đã được tôn là thần đồng,IQ tuyệt đối trên 200,mi nghĩ hắn sẽ sa vào cái trò con nít của mi sao,mà cho dù có chăng nữa,chả biết ai là kẻ bị đùa giỡn đâu” – Vân Lam tặng cô 1 cái nhìn khinh bỉ
“Không dám đâu,thế lỡ EQ (chỉ số cảm xúc) của hắn thấp tè thì sao?” – Cô trề môi cãi cố
“Quên đi,mi có biết là những người bạn gái được hắn may mắn chọn trong chưa đầy 1 tháng á,sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể ở lại bên cạnh hắn ta không,ta nghĩ mi tốt nhất nên ôm chăn ngủ đi con ạ”
>
Rút cục,mặc cho Vân Lam khuyên ngăn,đe dọa,đòi chém giết,Vy Vy vẫn cố chấp làm theo kế hoạch đã định sẵn,làm 1 kẻ theo đuôi vô cùng mạnh mẽ và dai dẳng (như đỉa ==)
Sáng,cô đem đồ ăn sáng tới tận phòng học của Thanh Phong,đặt cái cộp xuống bàn học ngay trước mặt hắn,còn kèm theo 1 cái thư tình sến chảy nước mà cô đã phải vắt não mới chế ra được

Xin trích dẫn :
Anh Hàn Thanh Phong thân mến,
Em rất mến mộ anh,anh là vầng hào quang soi sáng lối em đi,từ khi nhìn thấy anh,
con đường vốn tăm tối mù mờ của em đã được tiếp thêm ánh sáng
Em không có anh,giống như nhà vệ sinh không có bồn cầu,thịt kho tàu không có hột vịt,tết không có tiền lì xì,đất nước không có nhân dân,như nấu cơm không đổ nước,như cây thiếu nước,như bồn cầu bẩn mà thiếu Vim,như trứng gà mà thiếu mẹ,như…. (xin lược bớt 1 ngàn chữ ==) (nói thật viết xong đọc lại ta cũng bị sự BT của mình làm cho sặc -___- )
Trưa : Mặt dày bám theo hắn ta lên sân thượng đưa cơm cho hắn ăn,bắt hắn ăn cho hết,lôi hết chất xám từ hồi sinh ra đến giờ khơi gợi những câu chuyện để nói
Ví dụ :
“Hôm nay trời đẹp nhỉ?”
“Ờ”
“Không mưa cũng chả nắng”
“…Uhm”

“Í có mấy con kiến đang bò kìa”
“…”

Chiều : bám theo hắn ta về nhà == được rồi cô biết hắn đi xe hơi về nhà chứ không phải đi bộ đến ký túc xá như cô,nhưng cô có thể bám theo hắn ra cổng mà~
Rút cục,người nào đó bị bám cả một ngày cũng cảm thấy rất ×_× cuối cùng cũng bùng nổ :
“Làm gì mà cứ bám lấy tôi là thế nào?” – Lúc này sân trường đã vắng tanh,chỉ còn lại 2 người bọn họ
“Thì tôi đang theo đuổi anh,anh bị ngốc hả? ” – Người nào đó cũng không vừa
“Cô nói ai ngốc,có giỏi thì nói lại lần nữa?” – Nhíu nhíu mày
“Tôi nói anh đấy,anh là đồ ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc
~” – Người nào đó chọc giận được người kia,cảm thấy vô cùng khoái trá.
“Hàn Thanh Phong là đồ ngốc~ Ha ha ha” – Cô chạy đi,trước khi đi còn quay lại le lưỡi cười lớn với người nào đó
Nụ cười của cô vang vang trong gió,chạm vào sâu trong ánh mắt của một người…Thậm chí người đó còn quên mất việc đuổi theo…
Dường như đâu đây có một trái tim đập lỗi mất vài nhịp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận